• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh đây cũng đang chờ mà.” Khóe môi Âu Dương Thụy khẽ cong lên, “Bộ dáng trước đó của em rất giống một con sói, tựa như muốn hôn anh vậy.”

“Sao? Em không thể hôn anh à?” Vân Mộ Hoa ngửa đầu nhìn đôi môi kiêu gợi của đối phương, mở miệng hỏi.

“Đương nhiên có thể, em muốn hôn lúc nào thì hôn lúc đó.” Âu Dương Thụy nhẹ nhàng nói một câu đầy chất cám dỗ với một Vân Mộ Hoa ‘ngây thơ’ như thế.

“Vậy anh cúi đầu xuống thấp một chút đi.” Mắt Vân Mộ Hoa phát sáng. Bị Âu Dương Thụy cám dỗ, cho nên hiện tại, đích xác là cậu rất muốn hôn anh ta. Vân Mộ Hoa vươn tay vòng lên cổ đối phương, dưới sự phối hợp của người kia mà bắt đầu len lỏi đầu lưỡi của mình tiến vào.

Đáy mắt Âu Dương Thụy tràn đầy tiếu ý. Đạt được mục đích, anh vươn tay giữ chặt phần gáy Vân Mộ Hoa, giành lại quyền chủ động, bá đạo mà mút lấy nước bọt bên trong khoang miệng đối phương, triền miên quấn lấy đầu lưỡi của cậu.

“Ưm…” Vân Mộ Hoa bị người nọ hôn thật lâu, mãi mới hít được một chút không khí trong lành.

Âu Dương Thụy ôm lấy thân thể xụi lơ của Vân Mộ Hoa trở về căn phòng của bọn họ, trước đó cũng không quên mua một ít đồ ăn.

Vào phòng, Âu Dương Thụy đem đồ để trên bàn, quay lại cười nói, “Mộ Hoa, em pha giúp anh một tách cà phê đi.”

“À, được.” Vân Mộ Hoa không chút do dự liền đi pha cà phê, chuyện tìm Tô Hàm chỉ có thể tạm thời gác lại.

Âu Dương Thụy phì cười, bày thức ăn lên mặt bàn. Tên ngốc này, tưởng anh không biết cậu ta xuống lầu để làm cái gì sao?

“Cà phê của anh đây.”

Âu Dương Thụy ngồi trong phòng ngủ, trước mặt để vài quả trứng luộc nước trà. Anh kéo Vân Mộ Hoa lại, để cậu ngồi trên đùi mình, sau đó tiếp tục bóc trứng gà, còn Vân Mộ Hoa thì ngoan ngoãn ngồi xem TV.

Đêm đã khuya, Vân Mộ Hoa chớp chớp mắt, có chút mệt mỏi. Câuh duỗi eo một cái, không cẩn thận cọ cọ vào người Âu Dương Thụy.

Âu Dương Thụy lúc này đã bóc được một lượng kha khá trứng luộc nước trà. Anh cúi xuống nhìn người kia, hôn nhẹ một cái lên trán cậu, “Muốn ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.” Vân Mộ Hoa lắc đầu, ôm chặt lấy đối phương, “Anh bóc nhiều trứng luộc nước trà như vậy làm gì?”

“Không phải em đói bụng sao? Trước đó còn nói muốn xuống lầu mua đồ ăn còn gì?”

“Ách?” Vân Mộ Hoa lại trừng mắt nhìn anh. Lúc đấy cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, cậu chính là không hề muốn ăn, thế nhưng vẫn phải chột dạ gật đầu, tỏ ra đói bụng.

“Nào.” Âu Dương Thụy một miếng rồi lại một miếng đút cho người nọ ăn. Vân Mộ Hoa vừa ăn xong một quả trứng gà đã nhanh chóng cảm thấy no bụng.

Cậu hưởng thụ sự thân mật khi được người nọ đút cho ăn. Trên môi người nọ còn dính một ít lòng đỏ trứng gà. Vân Mộ Hoa liếm liếm môi, đảo mắt nhìn qua cánh môi người nọ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên câu nói mới vừa rồi của đối phương, “Em muốn hôn lúc nào thì liền hôn vào lúc đó.”

“Em muốn lau miệng.” Thế là Vân Mộ Hoa xấu tính mà ôm lấy cổ Âu Dương Thụy, cứ thế hôn lên.

Âu Dương Thụy thấp giọng cười cười, có chút kinh ngạc. Bảo bối của anh đêm nay thật sự rất can đảm và chủ động, anh chính là rất thích được người kia yêu thương như thế này.

Âu Dương Thụy thở dốc đáp lại nụ hôn của đối phương, hai tay nhẹ nhàng vừa xoa nắn lại vừa vuốt ve bên hông cậu.

“Ưm…” Đầu lưỡi linh hoạt len lỏi vào trong khoang miệng, truyền đến hương vị quen thuộc của cả hai.

Một nụ hôn dài và cấp bách cơ hồ như không thể nào dừng lại được, hai người đều không khỏi phát ra những tiếng thở dốc liên hồi. Thanh âm lan tràn từ nơi khóe miệng này dần dần kích thích tâm tư cảm xúc của hai người.

Âu Dương Thụy phả từng luồng hơi nóng vào sau tai của đối phương, cảm nhận sự run rẩy không ngừng của thân thể người đang nằm trong lòng mình.

“Anh ôm em đi ngủ.”

Âu Dương Thụy buông Vân Mộ Hoa ra, đứng dậy cởi áo khoác, sau đó là áo len, cuối cùng cởi luôn cả áo sơ mi.

Thành thật mà nói, cho tới bây giờ, Vân Mộ Hoa vẫn chưa từng tỉ mỉ quan sát thân hình của Âu Dương Thụy. Ánh mắt của cậu trước dừng ở trên mặt Âu Dương Thụy, sau đó lướt xuống bờ ngực màu tiểu mạch kia, kế tiếp rơi xuống từng thớ cơ bắp rắn chắc ở vùng bụng anh ta, cuối cùng chăm chú đọng lại trên cự vật thô to bên dưới lớp quần lót.

Rất to… rất cường tráng… Trống ngực Vân Mộ Hoa mãnh liệt đập dồn. Vừa nghĩ đến thứ kia từng ra vào liên tục trong cơ thể mình, hai má cậu nhất thời ửng đỏ.

Mà bộ dáng ngượng ngùng này của Vân Mộ Hoa lại khiến cho Âu Dương Thụy rất hài lòng. Nó triệt để thỏa mãn tâm ham hư vinh của đàn ông, vì thế một tia khó chịu do sự xuất hiện của nam sinh lúc trước cũng phút chốc hóa thành hư không.

Âu Dương Thụy cởi xong toàn bộ quần áo trên người, lại thấy Vân Mộ Hoa vãn còn chưa kịp hồi thần, liền khẽ cười hỏi, “Tình sắc mà nhìn anh như vậy, em có phải ngủ đủ rồi hay không?”

Giọng điệu trêu chọc của người nọ rốt cuộc cũng khiến Vân Mộ Hoa lấy lại tinh thần. Cậu vậy mà lại có thể ngây ngốc nhìn vào một người đàn ông lõa thể?!

“Ngủ đi!” Âu Dương Thụy trìu mến xoa xoa đầu Vân Mộ Hoa vài cái, hôn nhẹ lên trán đối phương, đồng thời giúp cậu cởi quần áo.

Anh dùng hai tay ôm lấy người nọ, để cậu tiến sát vào lồng ngực ấm áp của mình, mặt đối mặt cùng nhau đi ngủ.

Hô hấp của cả hai phả thẳng vào mặt đối phương. Vân Mộ Hoa nhìn con ngươi đen láy sâu thăm thẳm của người kia, lại có chút khó đi vào giấc ngủ…

“Còn không chịu nhắm mắt đi ngủ, anh sẽ tính sổ chuyện lúc nãy với em đấy!”

“Chuyện lúc nãy?” Vân Mộ Hoa âm thầm cắn răng, cảm thấy cực kỳ bất mãn. Mình với thằng nhóc đó căn bản không có làm gì cả!

“Sau này em không được đồng ý lời mời của người khác.”

Vân Mộ Hoa nhận ra sự ghen tuông trong giọng nói của người kia, liền cười cười nói, “Anh ghen sao?”

“Đúng thì sao?” Âu Dương Thụy cũng không thấy đây là một việc mất mặt.

“Thật là nhỏ mọn!”

“Đối với những thứ mà anh yêu quý, anh vẫn luôn rất hẹp hòi.”

“Anh làm khó em rồi. Sau này em muốn kết bạn cũng phải có sự cho phép của anh trước tiên à? Như vậy chính là xâm phạm đến quyền tự do thân thể của em nha.”

“Anh giống người bảo thủ như vậy sao?”

“Nhưng vẻ mặt của anh cho thấy đúng là vậy đấy. Nó nói cho em biết, anh rất hẹp hòi.”

“Đừng có mà gây sự vô cớ!”

“Em gây sự vô cớ chỗ nào?” Vân Mộ Hoa cố tình cãi lý, “Anh lúc nãy không phải đã ghen tuông vô cớ à?”

“Vân Mộ Hoa, em cố ý chọc cho anh tức đúng không?” Một tay Âu Dương Thụy kéo người dán chặt vào thân thể mình, tay còn lại nâng cằm đối phương lên, thế nhưng giọng điệu lại mang theo ý cười nồng đậm, “Hôm nay em nghe rõ cho anh, em là người của Âu Dương Thụy anh, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình anh!”

Lời thổ lộ quá bá đạo, làm người ta không kịp đề phòng.

“Em cũng rất nghiêm túc nhắc nhở anh, không được phép yêu người khác.” Vân Mộ Hoa cũng không chịu yếu thế.

“Trước tiên em cứ đáp ứng anh đi đã.”

“Sao anh lại phiền phức như vậy nhỉ, muốn em đáp ứng cái này cái kia, giống hệt phụ nữ thời kỳ mãn kinh vậy.”

“Vân Mộ Hoa, em nói gì?” Âu Dương Thụy nguy hiểm nheo mắt lại, bộ dạng giống như sắp sửa nổi bão.

“Em nói anh thật là lằng nhằng.”

“Em dám nói ông xã mình như vậy, tạo phản rồi!” Âu Dương Thụy bắt lấy hai tay người nọ, cố tình dùng sức hôn môi đối phương, ngay cả thở dốc cũng không cho, cứ thế dùng cách thức riêng của mình bắt nạt cậu.

“Sao anh lại xấu xa như vậy?” Vân Mộ Hoa biết rõ ý đồ của người kia, vừa vui lại vừa giận, hai chân không an phận mà đá đá anh ta.

“Ha ha…” Âu Dương Thụy lại hôn thêm vài cái, phát ra những tiếng ‘chụt chụt’ liên hồi, mặc kệ mấy cú đá như gãi ngứa kia mà vòng tay ôm người của anh càng thêm chặt, khiến cho trong khoang mũi bỗng chốc đều là hương vị của người yêu. Anh hỏi, “Còn dám nói lung tung không? Phải ngoan ngoãn biết chưa?”

“Em nói lung tung lúc nào? Em không ngoan lúc nào?” Vân Mộ Hoa lấy lòng mà hôn lên cằm đối phương.

“Hồi nãy.” Âu Dương Thụy lại nghĩ đến thằng nhóc trên bờ cát nọ, rõ ràng vẫn để trong lòng.

“Thằng nhóc đó rất tốt.”

“Anh thì sao?” Ánh mắt Âu Dương Thụy như muốn nuốt chửng con nhà người ta, có phần hung dữ. Chỉ cần Vân Mộ Hoa dám nói một câu ‘anh không tốt’, Âu Dương Thụy chắc chắn sẽ xử lý cậu ngay lập tức.

Khóe miệng Vân Mộ Hoa bất chợt cong lên, bộ dáng vô cùng hấp dẫn, bật cười, “Anh cũng tốt, cơ mà thời gian hư hỏng lại nhiều hơn, cho nên vẫn là không tốt…”

Âu Dương Thụy cười nhẹ một tiếng, “Thật là một tên không lúc nào có thể khiến cho anh ngừng lo lắng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK