“Sao lại muốn dọn ra ngoài? Là do ở kí túc xá không vui?”
“Em cảm thấy nơi này tương đối an tĩnh.” Vân Mộ Hoa nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, “Anh có muốn ngồi một lát, uống chút gì đó không?”
“Với anh mà còn khách khí như thế?”
“Ai thèm khách khí.” Cậu với Âu Dương Thụy mà cần phải khách khí sao? Đương nhiên là không.
Âu Dương Thụy tùy ý ngồi xuống sô pha bên trong phòng khách, ”Em đã đáp ứng anh, nếu anh đồng ý cho em dọn khỏi ký túc xá, sau này mọi việc em đều nghe lời anh. Nhưng là, hiện tại em thu dọn đồ đạc, đã không thèm bàn bạc với anh, còn thà rằng tìm Sách nhờ giúp đỡ cũng không chịu nói cho anh biết.”
“Nhờ sách? Cái đó chỉ là đúng lúc thôi.” Cậu giải thích, lại dùng đôi mắt vô tội nhìn đối phương.
Tuy rằng Vân Mộ Hoa đứng, Âu Dương Thụy ngồi, nhưng khí thế của Âu Dương Thụy so với cậu vẫn cao hơn một bậc. Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn. Kỳ quái, cậu cũng không làm chuyện gì xấu, tại sao lại vì lời nói của Âu Dương Thụy mà cảm thấy chột dạ chứ?
“Em còn để cậu ta đi vào phòng ngủ?” Âu Dương Thụy hỏi, giống như một người chồng vì ghen mà trách mắng vợ.
Đối mặt với lời chỉ trích vô căn cứ của đối phương, Vân Mộ Hoa phồng má, ”Anh muốn em trả lời như thế nào?”
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ở cùng Sách mà Vân Mộ Hoa đã có sự thay đổi, điều này làm cho Âu Dương Thụy có chút nôn nóng.
“Sách chiếu cố em rất nhiều.”
“Ân?” Không hài lòng với câu trả lời của người kia, Âu Dương Thụy nhướng mày, đột ngột đứng lên, bắt lấy cánh tay cậu.
“A…” Bởi vì không có phòng bị trước nên Vân Mộ Hoa ngã thẳng vào lòng đối phương. ”Anh làm gì vậy?”
Âu Dương Thụy xấu xa thổi khí vào tai cậu, Vân Mộ Hoa nhạy bén cảm nhận được luồng khí tức nóng bỏng này, cũng nhẹ nhàng phả hơi bên tai đối phương. Đổi lại, vòng tay đang ôm eo cậu càng thêm siết chặt.
“Thả lỏng đi, anh sẽ không ăn em.” Âu Dương Thụy cười vang.
“Anh đương nhiên không ăn em, nhưng sẽ lại sắc em!” Vân Mộ Hoa không chịu yếu thế đáp.
“Đoán đúng rồi.”
“Trước hết để cho em đứng lên được không.”
“Không được.” Âu Dương Thụy nhìn đối phương mặc y phục thường ngày rộng thùng thình cực kì thuận tiện, hơn nữa còn không an phận vặn vẹo thân người, liên tục cọ xát lên đùi anh, khiến anh cảm thấy có phần khó chịu. Mỗi một lần thân thể Vân Mộ Hoa chạm vào người Âu Dương Thụy, cậu đều lúng túng xấu hổ vì nơi nào đó của anh đã cương lên.
“Đây là phản ứng bình thường của đàn ông.” Âu Dương Thụy thấp giọng cười, ”Là bị em câu dẫn mà thành.”
Hai người đã thân mật với nhau không ít lần, lúc này nghe được lời nói của Âu Dương Thụy, đầu óc Vân Mộ Hoa liền không tự chủ được, tái diễn lại từng cảnh từng cảnh kiều diễm kia.
“Nào, hôn anh một cái, anh sẽ bỏ qua cho em.”
“Nếu em không hôn thì sao?”
“Vậy thì đổi thành anh hôn em.” Âu Dương Thụy vô lại nói.
Dù sao cũng giống nhau, Vân Mộ Hoa lựa chọn ngoan ngoãn hôn người kia một cái.
“Thực ngoan.” Âu Dương Thụy cực kì hưởng thụ xúc cảm mềm mại ở hai má, cười híp mắt hỏi, ”Có muốn tới chỗ anh làm vào cuối tuần không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi như thế?”
“Bởi vì nếu em tìm hiểu về pháp luật, chỉ có kiến thức lý thuyết thôi thì không đủ, còn cần cả kinh nghiệm thực tiễn nữa.”
“Vậy anh tính để em làm chức vụ gì?”
“Em muốn gì nào?”
“Tương tự nhân viên xử lý hồ sơ vụ án đi, hay nhân viên hành chính cũng được.”
Âu Dương Thụy nhướng mày, anh hy vọng Vân Mộ Hoa sẽ làm trợ lý chuyên trách của mình. ”Sao yêu cầu thấp vậy?”
“Em không có tí kinh nghiệm nào về phương diện này, hơn nữa em cũng chưa tốt nghiệp.” Không cần thiết phải yêu cầu cao quá, cậu sợ sẽ gặp nhiều phiền toái.
“Đúng lúc anh vừa nhận vài vụ án, nhưng không đủ nhân viên, đang cần tìm thêm người hỗ trợ.” Âu Dương Thụy nở nụ cười, đến gần, khẽ hôn lên môi người nọ, ”Bảo bối, suy nghĩ một chút đi, anh thực sự rất cần em.”
Một câu cuối cùng này đánh vào tâm lý Vân Mộ Hoa, dù sao nếu cậu ở bên cạnh Âu Dương Thụy, cái lợi thứ nhất là gần quan được ban lộc, thứ hai còn có thể ngăn chặn anh tiếp xúc quá nhiều với những người phụ nữ khác trong lúc làm việc đi?
“Thế nhưng em không hề có kinh nghiệm gì.”
“Anh có thể dạy em.”
“Anh xác định?”
“Đương nhiên.” Âu Dương Thụy không chút suy nghĩ gật đầu.
“Lúc nào bắt đầu đi làm?”
“Càng sớm càng tốt.”
“Vậy được rồi.”
Âu Dương Thụy phả khí lên cánh môi của đối phương, bắt lấy nó làm tù binh, dùng hơi thở của mình phủ kín.
“Mộ Hoa, anh vì em mà suy nghĩ nhiều như thế, có phải em nên thưởng cho anh một chút gì đó hay không.”
Ngữ khí của Âu Dương Thụy không hề che giấu dục vọng nóng bỏng.
“Không được, em bị cảm còn chưa khỏi mà.” Vân Mộ Hoa thoáng đẩy người kia ra, ”Sẽ lây bệnh cho anh đó.”
“Anh không sợ cảm mạo.”
“Vậy cũng không được.” Vân Mộ Hoa không được tự nhiên cự tuyệt, ”Như vậy không tốt.”
“Là tự em nói, sau khi tan học về nhà thì anh có thể tùy ý làm mọi việc, tất cả em đều nghe theo anh.”
“Nhưng mà… “ Hình như cậu thật sự có nói những lời như vậy.
“Không nhưng nhị gì hết, trừ phi em muốn làm trái ước định. Thế cũng đồng nghĩa với việc em không còn yêu anh nữa.” Âu Dương Thụy cố ý làm khó dễ cậu.
Vấn đề này thực khó trả lời, cho nên Vân Mộ Hoa chỉ có thể lựa chọn im lặng, để anh tùy ý đốt lửa trên cơ thể của mình.
Thấy Vân Mộ Hoa không phản bác được câu nói kia mà giơ cờ đầu hàng, khóe môi Âu Dương Thụy hiện ra một mạt cười giảo hoạt, anh nói, ”Bảo bối, anh chỉ biết em không nỡ cự tuyệt anh.”
Âu Dương Thụy cúi đầu hôn lên cổ Vân Mộ Hoa, đôi môi mỏng thuận theo đường cong mềm mại trượt dần xuống dưới.
Đồng thời, anh vươn tay vuốt ve trước ngực cậu, khiến Vân Mộ Hoa cảm thấy Âu Dương Thụy giờ phút này thật ôn nhu mà cuồng dã.
“Ngô…” Vân Mộ Hoa khẽ rên rỉ, nụ hôn của Âu Dương Thụy vẫn luôn phiến tình như thế. Sâu trong đáy mắt anh là lửa dục bốc cháy, là ý cười, và còn cả sự tà ác.
Mà Vân Mộ Hoa, ở trước ánh mắt nóng bỏng đó hoàn toàn lạc lối.
Nhận được phản ứng làm mình vừa ý, Âu Dương Thụy buông lỏng môi Vân Mộ Hoa ra, trên khóe miệng cả hai còn vương lại một đường chỉ bạc. Anh khẽ liếm vành tai đối phương, vừa dùng đầu lưỡi mô tả đường nét của nó vừa nhẹ nhàng thổi khí vào tai cậu, hưng phấn cảm thụ người dưới thân run rẩy.
Vân Mộ Hoa bị hôn đến cả người xụi lơ. Lúc luồng khí nóng rực phả vào tai, cơ thể cậu không tự chủ được mà khẽ run rẩy, toàn thân cao thấp đều bừng bừng nhiệt hỏa. ”A… Rất… Rất khó chịu… Cảm giác thật phiêu… phiêu… Ưm… Đừng thổi…”
“Sao vậy? Không thoải mái à?” Đầu lưỡi Âu Dương Thụy di chuyển trên cổ Vân Mộ Hoa, nhẹ nhàng cắn một ngụm ở yết hầu cậu. Không ngoài dự liệu, người nọ run rẩy càng thêm lợi hại. Tại vùng cổ và xương quai xanh của đối phương, anh trực tiếp hôn cắn nhiều lần, cố ý lưu lại một chuỗi dấu vết.
“Ưm…” Vân Mộ Hoa vươn tay ôm chặt Âu Dương Thụy, dùng sức đem mặt mình cọ cọ lên mặt anh, thoải mái, thật thoải mái.
“Đã muốn rồi? Đây mới chỉ là khởi đầu thôi…” Âu Dương Thụy cắn cắn đầu nhũ bên trái của Vân Mộ Hoa, tay phải như có như không vân vê bên còn lại. Kéo, gẩy, xoay tròn, tùy ý khiêu khích, mãi cho đến khi hai đầu nhũ nho nhỏ biến thành hai hạt lựu đỏ tươi cứng rắn mới thôi.
“A… Khó chịu… Anh là tên xấu xa… Không cho em…”
“Thật sự khó chịu sao?” Âu Dương Thụy cố ý dừng lại động tác, nhìn Vân Mộ Hoa, tà ác nói, ”Em nếu thật sự cảm thấy khó chịu, anh sẽ không làm nữa.”
Vân Mộ Hoa hai mắt đẫm lệ nhìn người kia, vươn tay kéo thấp đầu anh xuống, áp sát về phía mình, “Ô… Ưm a… ư…” Âu Dương Thụy cúi người, dùng đầu lưỡi xoay tròn liếm lộng quanh rốn Vân Mộ Hoa, rồi tiếp tục chậm rãi di chuyển về phía phân thân của đối phương. Ở trên làn da mềm mại lưu lại một đường dấu vết ẩm ướt, khi sắp tới đỉnh phân thân, anh xấu xa dừng lại động tác, ”Vân Mộ Hoa, trong lòng em ai là người quan trọng nhất.”
“A… A… Anh… Anh quan trọng nhất…” Vân Mộ Hoa bất giác cong người lên, muốn Âu Dương Thụy cho cậu càng nhiều.
“Đây là em nói đấy, nếu sau này anh cảm thấy không đúng như vậy, anh sẽ trừng phạt em.” Âu Dương Thụy đem hai chân Vân Mộ Hoa nhấc lên, tạo thành hình chữ M, sau đó vùi đầu ngậm lấy phân thân đối phương, sâu sắc cảm giác được thứ nóng cháy trong miệng đang nhanh chóng bành trướng.
Nhận thấy phân thân của mình được bao bọc bởi khoang miệng ẩm ướt, thân thể Vân Mộ Hoa càng phát ra dục vọng mãnh liệt hơn, “A… Ân…”
Âu Dương Thụy nhả thứ nóng rực của cậu ra, tiếp tục dùng một tay xoa nắn vuốt ve nó. Môi anh hôn đến bên trong bắp đùi tuyết trắng mềm mại của Vân Mộ Hoa, tay kia thì dò xét hậu huyệt, chậm rãi tiến vào. Ngón tay lập tức bị vách tràng nóng bỏng bủa vây, mỗi lần đâm rút, tựa hồ như bị một cái miệng nhỏ nhắn chặt khít hung hăn cắn nuốt.
Nôn nóng muốn thể nghiệm loại tư vị tiêu hồn này, Âu Dương Thụy vội vã đem dục vọng đã cương cứng như muốn nổ tung mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể người nọ. Phân thân ngay lập tức bị hậu huyệt kịch liệt kẹp lấy, khiến cho anh nhịn không được mà thở mạnh một hơi.
Nhận thấy đối phương đang căng thẳng, hậu huyệt thắt chặt cố sống cố chết bao lấy lợi kiếm không cho nó di chuyển, Âu Dương Thụy liền vươn tay bao trọn phân thân Vân Mộ Hoa, không nhanh không chậm bắt đầu ma sát lên lên xuống xuống. Cho đến khi cảm giác hậu huyệt hơi hơi thả lỏng, không chặt như vừa nãy, anh mới dùng sức đâm vào rút ra. Mặc dù mơ hồ cảm thấy bên trong huyệt khẩu có chất lỏng ướt át chảy ra, nhưng đáng tiếc dưới sự khống chế mãnh liệt của dục vọng, Âu Dương Thụy không cách nào dừng lại động tác….
“… Ô ô… Chậm… Chậm một chút… Ưm…”
Âu Dương Thụy dường như không nghe thấy, vẫn di chuyển rất kịch liệt. Vân Mộ Hoa chỉ có thể đem một ngón tay bỏ vào trong miệng cắn chặt, nhằm ngăn chặn tiếng kêu đang phát ra ngày càng mê loạn của mình, tránh cho hàng xóm hai bên nghe thấy.
Không biết đã đâm vào rút ra bao nhiêu lần, bụng dưới chợt cảm thấy căng thẳng, mãnh liệt đẩy đưa hơn mười phút, Âu Dương Thụy cuối cùng cũng bắn vào trong hậu huyệt của đối phương. Thế nhưng vừa bắn ra không bao lâu, phân thân vẫn đang chôn chặt trong thân thể Vân Mộ Hoa lại một lần nữa bành trướng lên.
Cảm nhận dòng chất lỏng nóng bỏng xối xả rót vào trong cơ thể đã dừng lại, Vân Mộ Hoa rút ngón tay ở trong miệng ra. Đúng lúc cậu tưởng rằng tình triều đã chấm dứt thì một làn sóng công kích mới lại bắt đầu…
Âu Dương Thụy bắt được bàn tay Vân Mộ Hoa, mười ngón đan vào nhau, đẩy mạnh thắt lưng, đem dục vọng nóng rực đưa vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu, mạnh mẽ va chạm.
Hậu huyệt Vân Mộ Hoa ngày càng ướt át và nóng bỏng. ”Mạnh quá…” Cậu khẽ rên rỉ. Âu Dương Thụy trượt tay xuống bắt lấy thắt lưng Vân Mộ Hoa, ôm cậu lên di chuyển tới giường, từ đằng sau tiến vào một lần nữa, rất nhanh lại tiếp tục đâm vào rút ra.
Di chuyển vừa ôn nhu lại vừa mãnh liệt khiến cả người Vân Mộ Hoa cũng tùy theo luật động của đối phương mà đong đưa, ”A… Bị đâm thật sảng khoái… A… Mau… Nhanh lên một chút…”
Vân Mộ Hoa hai tay gắt gao nắm chặt mảnh chăn dưới thân. Nơi mẫn cảm liên tục bị ma sát làm cậu thoải mái và sung sướng, mồ hôi từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống mặt gối trắng, thắt lưng phối hợp với động tác của người phía trên mà vặn vẹo liên hồi, muốn tiếp nhận càng nhiều hơn nữa. Sau khi tiến quân thần tốc một lúc lâu, Âu Dương Thụy cuối cùng cũng bắn tinh, đồng thời bên trong hậu huyệt của Vân Mộ Hoa lại một lần nữa bùng nổ.