Vừa khởi động thiết bị đã thấy một tin nhắn được gửi đến, [Cuối tuần cùng đi chơi bóng rổ được không?]
Vân Mộ Hoa lập tức trả lời, [Được.]
Âu Dương Thụy lại gửi tiếp một tin nhắn tới, [Tâm tình rất tốt sao?] [Rất tốt.]
[Khi Ứng Hiểu Lôi xuất hiện, tại sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy?]
[Không có, anh nghĩ nhiều rồi.]
[Tôi kể cậu nghe một câu truyện tiếu lâm. Ngày xưa có một cô gái bộ dáng rất giống cái bánh chẻo (1), đi tới đâu liền bị người ta vây xem tới đó…]
-1 Bánh chẻo hay còn gọi là sủi cảo, chỉộ dáng mập ú.
Câu chuyện này thực sự rất nhàm chán, thế nên Vân Mộ Hoa chế nhạo mà trả lời, [Âu Dương Thụy, anh thật là vô vị quá, câu truyện này rất ngốc nghếch.]
“Mộ Hoa, có chuyện gì mà cười vui đến như vậy?” Vân Mộ Âm tay bưng chén trà đi ngang qua cửa phòng em trai, thấy tiếng cười từ bên trong vọng ra liền to mò đẩy cửa thò vào hỏi.
“Không có gì. Chỉ là đọc truyện cười thôi.”
“Truyện cười?” Vân Mộ Âm đặt tách trà xuống, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động mới trong tay cậu em, “Em đổi điện thoại khi nào vậy? Nhìn rất được nha, nhưng có chút nữ tính, hoặc phải nói là có chút quá đáng yêu rồi đi?”
“Chỗ nào nữ tính?” Vân Mộ Hoa phản bác, sau đó lại nhìn kỹ điện thoại bảo bối, cuối cùng giật mình phát hiện, cái điện thoại này đích thực là chiếc dành cho con gái ở trong bộ điện thoại tình nhân kia. Khó trách Vân Mộ Âm nói nó nữ tính. Bất quá, chỉ cần là của Âu Dương Thụy tặng, cậu vẫn vô cùng yêu thích.
Vân Mộ Âm ánh mắt tinh tường vừa nhìn đã nhận ra, cái điện thoại này chính là điện thoại tình nhân gần đây được quảng cáo rầm rộ, cười cười hỏi, “Điện thoại tình nhân à? Ai tặng? Con gái sao?” Có điều, nếu là con gái, hẳn cũng không nên tặng thằng em mình loại điện thoại của con gái đi?
“Ai cần chị quan tâm!” Vân Mộ Hoa thả điện thoại vào ngăn kéo tủ, bắt đầu uống trà.
Thấy bộ dáng thần thần bí bí của cậu, Vân Mộ Âm nheo nheo con mắt, trêu chọc, “Cẩn thận đấy.”
“Cẩn thận cái gì?” Vân Mộ Hoa không hiểu mà hỏi lại.
“Đương nhiên là cẩn thận ‘cô nàng’ muốn theo đuổi em rồi.” Vân Mộ Âm ý tại ngôn ngoại, “Tặng điện thoại tình nhân, lại còn kể chuyện tiếu lâm chọc em vui vẻ, nhìn như thế nào cũng giống đang theo đuổi em nha.”
“Sao có thể?” Trà trong miệng Vân Mộ Hoa còn chưa kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa đã triệt để phun ra.
“Sao lại không có khả năng?” Vân Mộ Âm hỏi vặn lại, “Điện thoại tình nhân không phải là chỉ có hai người yêu nhau mới dùng sao?”
“Kệ chị.” Vân Mộ Hoa tận lực kìm nén những xao động trong lòng, làm bộ cực kỳ chuyên chú thưởng trà. Cậu và Âu Dương Thụy quen biết đã lâu như thế, nếu có thể yêu đương thì hai người bọn họ đã sớm là một cặp rồi.
Cuối tuần này không phải học bù, cho nên Vân Mộ Hoa và Âu Dương Thụy ra ngoài chơi bóng rổ.
Hai người hẹn gặp ở sân bóng cách nhà không xa. Trong sân thiết bị rất đầy đủ, thế nhưng không có được mấy người, tính cả Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa còn chưa đến mười người nữa.
Xoay bóng thuần thục trên ngón tay mấy vòng cực kỳ đẹp mắt, Âu Dương Thụy duỗi tay ném trái bóng vào cái rổ trên giá cao. Ngay sau khi trái bóng rơi xuống nảy vài cú trên sàn, anh lại nhanh chóng tiếp được, bồi thêm một pha úp rổ đầy kỹ thuật. Vóc dáng đẹp đẽ cùng với những cú ném chuẩn xác khiến cho những người có mặt trên sân thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn anh tán dương một chút.
Một nam sinh đứng bên cạnh nhìn mà không nhịn được, tiến lên đề nghị Âu Dương Thụy so tài.
“Được thôi.” Âu Dương Thụy không chút do dự nhận lời, đồng thời lại vươn tay ném bóng. Trái bóng bay vút lên không trung vẽ ra một đường cong đẹp mắt, sau đó rơi thẳng xuống rổ.
Nam sinh cười cười, nhặt trái bóng dưới đất lên, “Như thế chia làm hai đội đi.”
Không tính Vân Mộ Hoa thì trên sẩn tổng cộng có chín người.
“Này, cậu có muốn chơi cùng không?”
Vân Mộ Hoa đang chăm chú quan sát Âu Dương Thụy lại bất ngờ bị người gọi, thiếu chút nữa giật nảy mình.
“Hai người các anh là một đội sao? Vậy cùng lên đi.” Nam sinh tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, khiến cho ai nấy nhìn vào cũng đều cảm thấy vô cùng thân thiết.
Vân Mộ Hoa dùng tay ra dấu OK với nam sinh, đáp, “Được.”
Một tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu. Kỹ thuật chơi bóng của Vân Mộ Hoa không phải là xuất sắc nhất, thế nhưng độ linh hoạt thân thể của cậu rất cao, rất nhanh đã cướp được bóng từ đội bạn. Nhờ vào ưu thế nhanh nhẹn linh hoạt, cậu dễ dàng truyền bóng tới tay Âu Dương Thụy. Anh cũng không phụ sự kỳ vọng của Vân Mộ Hoa, bóng vừa tới tay lập tức tiến lên dự định ghi bàn.
Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa phối hợp vô cùng ăn ý. Bên cạnh không ngừng truyền đến những thanh âm ‘bộp bộp’ va chạm giữa bóng và nền nhà. Nam sinh tức tốc bám sát Âu Dương Thụy, muốn phá bóng trong tay anh. Thế nhưng không ngờ phản ứng của Âu Dương Thụy quá nhanh, anh làm một động tác giả, sau đó bất ngờ đẩy bóng về cho Vân Mộ Hoa.
Một khắc đầu ngón tay Vân Mộ Hoa chạm vào bóng kia, trên mặt cậu ánh lên một nét cười vô cùng rạng rỡ mà cũng thập phần giảo hoạt. Bất chợt, cậu nhún người bật lên, ném bóng vào rổ, ghi điểm!
Vân Mộ Hoa hưng phấn nhìn về phía Âu Dương Thụy, giơ lên hai ngón tay tạo thành chữ V chiến thắng.
“Này, chơi không tệ nha!” Nam sinh chạy đến bên cạnh Vân Mộ Hoa, vỗ vỗ vào vai cậu.
Vân Mộ Hoa đắc ý cười cười. Kỹ thuật bóng rổ của Âu Dương Thụy tốt như vậy, mình không học được bảy, tám thì cũng phải được năm sáu phần chứ.
Trong trận đấu, thế công mãnh liệt lại một lần nữa triển khai. Một thành viên của đội ném bóng chệch hướng khiến cho Vân Mộ Hoa không tiếp được, bị đội bên kia đoạt lấy. Ngay khi Vân Mộ Hoa muốn lao tớp cướp bóng thì người bên đội bạn bất ngờ nhảy lên ném bóng tới rổ. Mắt thấy trái bóng đang bay vào rổ, Vân Mộ Hoa tức khắc chạy về, con mắt từ đầu tới cuối gắt gao bám theo trái bóng, căn bản không hề nhìn đường.
“Cẩn thận!”
Tận mắt chứng kiến Vân Mộ Hoa liều lĩnh sắp sửa lao vào giá rổ, trong lòng Âu Dương Thụy đột nhiên căng thẳng một hồi. Anh theo phản xạ mà sải chân bước nhanh về phía trước, tức tốc kéo mạnh cánh tay của người kia.
“A…” Vân Mộ Hoa còn chưa nắm được tình hình thì đã ngã nhào trên mặt đất, mà Âu Dương Thụy nghiễm nhiên trở thành tấm đệm thịt cho cậu đè lên.
Lưng Âu Dương Thụy đập mạnh xuống đất, trong phút chốc phát ra một tiếng ‘rầm’ vang dội. Thế nhưng hai cánh tay anh lại gắt gao che chắn phần đầu của Vân Mộ Hoa, tránh cho cậu bị tổn thương.
Đầu của Vân Mộ Hoa áp trên ngực đối phương. Cách lớp áo mỏng manh, cậu nghe được từng nhịp đập dồn dập mạnh mẽ của trái tim người nọ. Thứ thanh âm này không hiểu vì sao lại khiến cho Vân Mộ Hoa bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hai thân thể sít sao dán chặt, Âu Dương Thụy cũng cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng trên thân thể đối phương. Anh cũng vì thế mà dấy lên những nôn nóng khó lý giải trong lòng.
“Cậu không sao chứ?” Âu Dương Thụy buông người trong ngực ra rồi mới chống đỡ thân thể mà đứng dậy.
Vân Mộ Hoa nhíu mày, khẽ lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.
Trận đấu cuối cùng buộc phải dừng lại. Lồng ngực Vân Mộ Hoa phập phồng không dứt. Cậu thở hổn hển, ngồi xuống một bên cầm lấy khăn mặt lau những giọt mổ hôi đang chảy xuống như mưa.
Ha… Mệt chết đi được…
Vân Mộ Hoa đảo mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng Âu Dương Thụy. A? Người đâu?
“Đang tìm tôi sao?” Thanh âm quen thuộc vang lên.
Vân Mộ Hoa quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh, liền thấy Âu Dương Thụy cầm theo hai bình nước suối đi đến.
“Anh vừa đi đâu vậy?” Vân Mộ Hoa quan tâm hỏi.
“Mua nước.” Âu Dương Thụy cười, trêu chọc, “Còn không phải lo cậu khát hay sao? Xem tôi đối với cậu có tốt không?”
“Tốt, đương nhiên là tốt. Tốt đến mức làm tôi sắp yêu anh mất rồi.” Vân Mộ Hoa đùa đùa nói. Cậu cũng không sợ Âu Dương Thụy hiểu lầm, nếu người kia thực sự hiểu lầm, cậu cầu còn không được.
“Uống đi.” Ngữ khí khôi hài của Vân Mộ Hoa Khiến cho Âu Dương Thụy nhịn không được nở nụ cười. Anh nhìn xuống vùng ngực phập phồng của đối phương, cảm thấy người kia mỗi lần thở gấp đều như thể đang phả từng hơi thở vào trong lòng anh vậy.
“Vừa rồi chơi thật sảng khoái. Đã lâu lắm rồi không vui vẻ như vậy.” Vân Mộ Hoa tiếp nhận chai nước khoáng, vặn mở nút chai uống vào một ngụm. Hương vị tinh khiết lại mát lạnh của dòng nước trơn tuột trôi xuống cổ họng, thực sự thích thú vô cùng.