“Tôi không bám theo cậu, tôi chỉ muốn đưa cậu về mà thôi.”
“Tôi và anh còn có giao tình gì đáng nói?”
Trên môi Âu Dương Thụy mơ hồ xuất ra tia tiếu ý, dường như có vẻ thực sự cao hứng. Vân Mộ Hoa nhìn mà không hiểu, cũng lười phân tích, chỉ cảm thấy Âu Dương Thụy rất phiền.
“Không có việc gì, chỉ là tiễn cậu một đoạn đường thôi mà.”
Vân Mộ Hoa kiêu căng đáp, “Tôi không thích người khác bám theo, cũng không thích người khác tiễn mình.” Nói xong, cậu xoay người dự định bỏ chạy, hoàn toàn không muốn gặp lại người đàn ông này. Nhưng Âu Dương Thụy vẫn tiếp tục bám theo sau cậu, kiểu gì cũng không thể vứt bỏ.
“Có lẽ nên để tôi đưa cậu về.”
“Anh đừng đi theo tôi nữa được không? Tôi có chân có tay, tôi có thể tự mình đi về.”
Âu Dương Thụy phớt lờ lời cậu, ”Thời điểm hiện tại rất khó gọi xe.”
“Vậy thì chờ thêm một lát, không vấn đề gì.”
“Chẳng qua tôi không đành lòng nhìn cậu đứng trên đường cái chờ lâu.”
Vân Mộ Hoa tiếp tục không để ý tới anh ta. Nhưng cậu đi tới đâu, Âu Dương Thụy liền theo tới đó, dừng lại bao lâu, anh ta liền dừng bấy lâu. Tại một khắc sau cùng, Vân Mộ Hoa rốt cục chịu không nổi nữa, thất bại xoay người hỏi xe của anh ta ở đâu.
Âu Dương Thụy cười tủm tỉm trả lời, ”Ngay gần đây.”
Hai mươi phút sau, xe của Âu Dương Thụy dừng ở một chỗ ngoặt ít người qua lại.
“Đưa đến đây là được rồi, tôi tự mình đi tiếp.” Tuy rằng Vân Mộ Hoa nói như thế, nhưng là Âu Dương Thụy vẫn khăng khăng đưa cậu đến một chỗ ở gần công ty, nhất quyết không để cậu một mình đi cả quãng đường dài.
Tới nơi, Âu Dương Thụy gật đầu ra hiệu với Vân Mộ Hoa, ý bảo đã đến rồi.
Vân Mộ Hoa vừa mở cửa xe, Âu Dương Thụy liền giữ chặt cậu lại, “Có lẽ cậu sẽ cảm thấy lời nói của tôi không có ý nghĩa gì, nhưng tôi vẫn cho rằng cậu nên đi ra ngoài nhiều một chút, sau đó giao du vui vẻ với bạn bè. Tôi tin rằng cậu sẽ sớm quên đi quá khứ không vui.”
Lời nói của Âu Dương Thụy $ $ý tại ngôn ngoại (*). Vân Mộ Hoa sao lại có thể không nghe ra. Anh ta tại sao biết được mình rất ít ra ngoài? Vân Mộ Hoa không lên tiếng, chỉ nhướn mi, tà tà liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt vô cùng mất hứng.
(*) Ý tại ngôn ngoại: Lời nói hàm ẩn nhiều ý nghĩa sâu xa.
Bất quá biểu tình này của cậu cũng không dọa được Âu Dương Thụy thoái lui, ngược lại khiến anh ta càng áp sát tới.
Âu Dương Thụy đột ngột kéo Vân Mộ Hoa vào lại trong xe, đè cậu xuống ghế. Ngay sau đó, một áp lực mạnh mẽ dán chặt lên cánh môi cậu. Từ sáng tới giờ, đây là lần thứ hai người kia hôn cậu.
So với nụ hôn trong văn phòng lúc trước, lần này Âu Dương Thụy càng bộc lộ sự càn quấy và xâm chiếm mạnh mẽ hơn. Điều này khiến cho Vân Mộ Hoa có phần lúng túng. Càng hỏng bét chính là, cậu cư nhiên còn trầm mê đến mức không biết phải phản ứng như thế nào.
Tại thời điểm môi Âu Dương Thụy rời đi, Vân Mộ Hoa đã sớm ngây ngẩn cả người, ngay cả trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cậu sửng sốt hồi lâu mới lắp bắp nói, “Anh... Anh...”
Âu Dương Thụy trên mặt tràn ngập ý cười đắc thắng, mày rậm giương lên giống như đang hỏi có muốn nếm thử một lần nữa không?
Vân Mộ Hoa thật sự là tức đến đỉnh điểm. Thế nhưng, vẻ mặt ấm ức này của cậu rơi vào đáy mắt Âu Dương Thụy khiến cho anh cảm thấy tâm tình vui vẻ vô cùng.
“Tôi không nuốt nổi cái bộ dạng mà anh vẫn dùng để đối đãi với phụ nữ kia, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa, xin anh đừng giống như kẹo cao su bám dính lấy tôi! Tôi muốn xuống xe!”
“Cậu tưởng cứ tùy tiện nổi nóng một trận là xong à? Về đến nhà, tiếp tục đối mặt với người vợ đứng núi này trông núi nọ? Cậu lui một bước, không tính toán với cô ta là có thể duy trì cuộc hôn nhân này sao? Tôi quyết định tháo bỏ xiềng xích hôn nhân của cậu, biến cậu trở lại thành một người thích buông thả, ưa làm nũng của trước kia.”
“Tôi hiện tại tốt lắm!” Vân Mộ Hoa cố gắng giãy giụa, ý đồ thoát khỏi đối phương, nhưng là thân thể cậu bị hạn chế trên ghế xe chật hẹp, muốn lùi cũng không lùi được.
“Ừ, mặt ngoài thoạt nhìn thì đúng là không tệ lắm.” Âu Dương Thụy nghĩ tới việc đã một năm không cùng Vân Mộ Hoa thân mật, nheo lại con mắt, lần nữa áp sát đối phương, muốn hôn môi cậu.
Khuôn mặt tuấn mỹ từ từ tới gần, Vân Mộ Hoa theo bản năng vươn tay, giữ chặt vai người nọ, dự định đẩy mạnh. Nhưng là, Âu Dương Thụy đã hôn xuống rồi.
“Ngô...” Đôi môi hai người hòa quyện vào nhau. Vân Mộ Hoa hoảng hốt một trận. Mỗi khi đối mặt với Âu Dương Thụy cậu đều cảm thấy lực bất tòng tâm như thế này. Không muốn bị anh ta chạm, nhưng lại không cách nào phản kháng. Hoặc là nên nói, tận sâu trong đáy lòng cậu luôn có một thanh âm không cho phép kháng cự, thậm chí còn có một chút run rẩy chờ mong.
Thời gian trước đây, Vân Mộ Hoa không ít lần bị Âu Dương Thụy hôn qua. Nụ hôn của Âu Dương Thụy, cậu hiển nhiên rất quen thuộc, cũng là thói quen. Cho nên dưới cái hôn môi đầy kỹ thuật của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa đã nhanh chóng rơi vào mê thất, trong đầu chỉ còn lại cảm giác mút mát trên cánh môi mềm mại, đôi mắt càng là ý loạn tình mê mà chầm chậm khép hờ.
Hôn một hồi lâu, Vân Mộ Hoa chậm rãi tỉnh táo lại, liều mạng đẩy người kia ra. Nhưng Âu Dương Thụy dễ dàng ngăn chặn động tác của cậu, một phen kéo lấy đối phương vây hãm tại ghế lái của mình.
“Âu Dương Thụy, anh muốn làm cái gì?” Thanh âm Vân Mộ Hoa có chút khẩn trương. Cậu không hiểu tại sao chỉ trong nháy mắt đã bị Âu Dương Thụy ép ngồi trên chỗ anh ta rồi.
So với sự khẩn trương của Vân Mộ Hoa, thần sắc Âu Dương Thụy có vẻ thoải mái hơn nhiều. Anh thản nhiên miết nhẹ khóe môi người nọ.
“Ngô... Âu Dương Thụy, anh... buông ra...”
“Hửm?” Âu Dương Thụy làm theo ý mình, dùng đầu lưỡi liếm theo nét môi Vân Mộ Hoa, bầu không khí càng ngày càng thân mật. Chuông báo động trong lòng Vân Mộ Hoa mãnh liệt rung lên. Cậu chung quy chính là có dự cảm không tốt, hơn nữa nơi này là góc đường, mà hai người còn đang ở trong xe. Vân Mộ Hoa giãy giụa càng thêm kịch liệt.
Nào ngờ Âu Dương Thụy hôn mỗi lúc một nhiệt tình hơn. Ly biệt cả năm trời, một lần nữa được nếm lại tư vị của Vân Mộ Hoa, rốt cuộc chính là cảm giác muốn ngừng cũng không ngừng lại được, vô pháp vãn hồi này. Âu Dương Thụy chưa thỏa mãn, dứt khoát vươn tay cởi áo vest của Vân Mộ Hoa, gỡ bỏ toàn bộ cúc áo sơ mi bên trong. Anh đã quyết bất kể thời điểm hiện tại hai người đang ở chỗ nào cũng phải cưỡng đoạt đối phương!
“Âu Dương... Thụy... Anh đang làm cái gì đấy?” Vân Mộ Hoa hoảng sợ, không khỏi trừng lớn con mắt, lập tức quay đầu, né tránh nụ hôn của người kia. Anh ta không phải là muốn... Tên này sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?
“Tôi muốn làm cái gì, cậu còn không rõ?” Tay Âu Dương Thụy đã lần xuống phần eo của Vân Mộ Hoa, cởi bỏ thắt lưng, thò vào quần lót của đối phương, ”Mộ Hoa, chúng ta đã một năm không làm, cậu không muốn tìm về dư vị ngày xưa sao? Tôi bây giờ muốn cậu.”
Lúc trước Vân Mộ Hoa vẫn luôn cho rằng Âu Dương Thụy mặc dù phong lưu nhưng cũng không hạ lưu. Có điều, hôm nay cậu mới biết anh ta chẳng những phong lưu mà còn hạ lưu nữa.
“Âu Dương Thụy, đồ không biết xấu hổ, đừng có kéo tôi xuống cùng hạng với anh. Mau thả tôi ra, tôi muốn xuống xe!”
Đối với sự giãy giụa của cậu, Âu Dương Thụy không chút lưu tâm, ôn nhu mỉm cười. Không để ý đến sự phản đối của đối phương, anh lướt tay xuống vùng giữa hai chân người nọ, nhẹ nhàng ve vuốt, ”Mộ Hoa, không gian trong xe có hạn. Nếu cậu không muốn tôi dùng sức, tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng lộn xộn, nếu không sẽ thực sự thu hút người qua đường, khi đó người khó xử chính là cậu thôi.”
Vân Mộ Hoa theo phản xạ khép chặt hai chân, cũng kẹp luôn bàn tay Âu Dương Thụy lại.
“Mộ Hoa, thả lỏng.” Động tác của Âu Dương Thụy ở giữa hai bắp đùi Vân Mộ Hoa có chút khó khăn, nhưng ngón tay anh vẫn không ngừng men theo đường nét phân thân ẩn giấu bên dưới lớp quần lót của người nào đó mà trêu đùa bỡn cợt.