• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Mộ Hoa thấy Âu Dương Thụy vận sức chờ phát động, biết rằng nếu còn nói nữa thì không chỉ có thằng nhóc kia xong đời, mà bản thân cậu cũng sẽ gặp nạn theo.

“Lăng Lăng ngoan, tự mình chơi đi, được không?” Vân Mộ Hoa ngon ngọt dỗ dành nó.

“Không đâu.” Âu Dương Lăng mở to đôi mắt đen tròn ươn ướt, tựa hồ loáng thoáng đỏ lên.

Đối mặt với tình cảnh này, Vân Mộ Hoa cảm giác thực sự không biết phải làm sao.

“Ba nhỏ, ba không yêu con?” Hốc mắt đỏ lên, Âu Dương Lăng vươn bàn tay bé nhỏ lên dụi dụi mắt mình, oan uổng mà lên án Vân Mộ Hoa, “Ba nhỏ, ba bất công quá. Hôm trước ba đã hứa sẽ chơi với Lăng Lăng, kết quả ba suốt ngày chơi với ba lớn. Hơn nữa ba lớn ngày nào cũng ức hiếp ba, thế mà ba còn muốn chơi chung với ba lớn nữa.”

“Không phải, ba lớn của con chưa từng ức hiếp ba.” Vân Mộ Hoa không biết nên nói gì cho phải.

“Có mà, con còn nghe thấy ba khóc kêu ba lớn tha cho ba.” Lời nói ngây thơ của con trẻ, khiến cho sắc mặt Vân Mộ Hoa lại càng khó coi.

“Lăng Lăng! Không được nói nữa!”

Vừa nghe, hốc mắt Âu Dương Lăng lại đỏ hơn, ba lớn luôn ăn hiếp ba nhỏ, vì sao nó lại không thể nói ra?

“Lát nữa sẽ chơi với con, nhất định như thế, có được không?” Chịu không nổi ánh mắt đỏ hoe của đứa con nhỏ, Vân Mộ Hoa mềm lòng đáp ứng yêu cầu của nó. Chính là vừa mới dứt lời, cậu liền phát hiện một ánh mắt đầy bất mãn đang mãnh liệt bắn tới đây.

“Ai đồng ý cho em chơi với nó? Anh còn chưa chấp thuận đâu!”

Vân Mộ Hoa ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy, đều là do tên đầu sỏ này gây họa! Hại cậu mất hết thể diện trước mặt con trai!

“Đừng quậy, Thụy, anh thật sự muốn so đo với một đứa trẻ tám tuổi chưa hiểu biết cái gì hay sao?”

Âu Dương Thụy nhìn sâu vào đáy mắt người kia, oán giận nói, ”Ai bảo thằng quỷ sứ bám người như vậy.” Đáng giận! Biết thế lúc trước đã không nhận nuôi nó rồi!

“Bám người còn không phải do anh chọn lấy à?” Cái này gọi là tự làm tự chịu đấy, biết không!

Buổi tối, sau khi vỗ về đứa nhóc phiền phức kia xong, Vân Mộ Hoa kiệt sức duỗi người một cái. Tắm rửa sạch sẽ rồi, cậu nhanh chân nhẹ tay bò lên giường, liếc mắt nhìn người đàn ông dục vọng bất mãn bên cạnh, phớt lờ mà ngoảnh đầu chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

Âu Dương Thụy trở mình, mặt dày mày dạn bám lên người đối phương, ”Bảo bối, tối nay bất kể thế nào em đều phải bồi thường cho anh.” Đôi đồng tử đen láy của người kia mang theo một tia khiêu khích, ý đồ quyến rũ Vân Mộ Hoa.

Không thèm đoái hoài tới anh, Vân Mộ Hoa chuyển dời tầm mắt, “Thụy, em mệt chết được, có thể để em ngủ một giấc hay không. Chuyện gì mai hãy nói đi.” Cả ngày phải dỗ dành con trai, cậu thực mệt muốn chết.

“Ai bảo em chạy theo nó? Đáng đời! Lại nói, hôm nay em không hề dành thời gian cho anh.” Nói đoạn, lại vươn cánh tay ôm lấy người bên cạnh, Âu Dương Thụy bất mãn nhìn cậu, cứng không được thì mềm vậy, ”Bảo bối, cấm dục không tốt cho cơ thể đàn ông, đây là đạo lý cơ bản.”

“Phải không?” Vân Mộ Hoa liếc mắt một cái, ”Anh ngày nào chẳng làm một lần.”

“Một lần làm sao đủ được?” Âu Dương Thụy dục cầu bất mãn nói, “Kiểu gì cũng phải bảy lần là ít, cho nên tối nay em phải phục vụ anh hai lượt.”

Vân Mộ Hoa không chút khách khí đẩy tay người kia ra, ”Không được, đầu óc dù gì cũng đừng nghĩ tới chuyện kia, cấm dục vài ngày không phải chuyện gì to tát cả.”

“Có con rồi, em liền không cần anh nữa, em không thể bất công như vậy, Mộ Hoa bảo bối à.”

“Nó cũng là con anh” Vân Mộ Hoa kiên trì sửa đổi tư tưởng ghen tuông của đối phương.

“Nhưng em là của anh, anh sẽ không chia sẻ em với người khác.” Âu Dương Thụy ngang ngược nói.

“Thụy, đừng cho là em còn bị bộ dạng này của anh lừa gạt.”

“Vậy em muốn thế nào? Mỗi ngày đều chơi với thằng nhóc kia, không chịu ở bên anh?” Vẻ mặt Âu Dương Thụy càng ngày càng oán trách.

Vân Mộ Hoa hừ một tiếng, ”Còn nói nữa, cẩn thận buổi tối ngay cả cái giường anh cũng không được bò lên đâu, ra phòng khách mà ngủ đó!”

“Bảo bối.” Âu Dương Thụy âm thầm oán giận nói, ”Em nói xem anh có dễ chịu không? Vì em, mỗi ngày anh đều ở nhà với em và con, học cách làm một người chồng tốt, em không chịu thỏa mãn anh thì chớ, lại còn mắng anh?”

Nhìn vào bộ dáng ủy khuất của người kia, mặc dù cho rằng anh đang giả bộ, thế nhưng Vân Mộ Hoa rốt cuộc cũng mềm lòng. Nếu không gặp được Âu Dương Thụy, cậu làm sao có thể hạnh phúc như bây giờ.

Âu Dương Thụy phát hiện sự dao động trong mắt đối phương, hiển nhiên Mộ Hoa của anh chính là mạnh miệng nhưng lại mềm lòng. Rèn sắt phải rèn khi nóng, cho nên anh lại dán tới thân thể đối phương một lần nữa.

“Bảo bối, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu không?” Anh nhẹ nhàng hôn xuống môi cậu.

“Ngủ đi!” Vân Mộ Hoa cứng rắn nói.

“Nhưng mà, chúng ta còn chưa vận động.” Âu Dương Thụy thành thật nói.

“Đừng làm ồn, mau ngủ đi.”

“Vận động trước khi đi ngủ mới có lợi cho thân thể.” Vừa nói, Âu Dương Thụy vừa chậm rãi luồn tay vào trong áo Vân Mộ Hoa, khiến cậu loáng thoáng nhướn mày.

“Nói bậy! Bỏ ra!”

“Bảo bối, chẳng lẽ em không muốn chúng ta tiếp tục làm xong chuyện hay sao?” Anh lướt bờ môi khiêu gợi qua cánh môi của đối phương, ái muội nói.

“Nếu em nói không muốn thì sao?” Vân Mộ Hoa cố ý gây khó dễ.

“Nếu em không muốn, anh sẽ làm cho em muốn mới thôi.”

Nghe được lời nói vô sỉ ấy, Vân Mộ Hoa quở trách, ”Thụy, anh đã không còn là trẻ con, đừng có kích động như vậy, kiềm chế một chút không được sao?”

“Cái gì gọi là không còn là trẻ con? Bảo bối, em đang chê anh già hả?”

“Em không có ý này.” Vân Mộ Hoa rất ghét mỗi khi đối phương tỏ ra vô lại.

“Vậy em có ý gì? Đang nghi ngờ anh sao?” Âu Dương Thụy vẫn chưa từ bỏ ý định, lại một lần nữa áp tới, cố tình xua tan cơn buồn ngủ của người kia, ”Bảo bối, đến đây, đêm dài đằng đẵng, hẳn là không có giới hạn đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK