Sách quay đầu nhìn cậu, ”Sao về trễ vậy? Xem ra cậu rất bận nha. Con người bận rộn!”
“Hôm nay có chuyện phải ra ngoài.”
“Gần đây công việc sao rồi?” Sách một lần nữa chuyển dởi tầm mắt quay về màn hình máy tính, tiếp tục đánh CS.
“Không tệ, rất ổn.”
“Nghe khẩu khí của cậu, tựa hồ không tồi.”
“Tôi và Thụy làm việc cùng nhau, anh ấy cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với tôi, chúng tôi công tác rất vui vẻ, Thụy còn thực chiếu cố tôi.”
“Ừm?”
“Hơn nữa anh ấy cũng hy vọng tôi có thể ở bên cạnh giúp đỡ cho anh ấy.”
Những việc liên quan đến tác phong cùng cách làm người của Âu Dương Thụy, Sách được nghe được rất nhiều ở trong trường học. Cậu không cho là đúng nói, “Anh ta thực sự rất lăng nhăng cậu có biết hay không? Chuyện tấm ảnh lần trước, cậu hỏi chưa?”
Vân Mộ Hoa không muốn bàn tới vấn đề này, ”Đều là chuyện quá khứ, tôi nghĩ không cần nhắc lại. Hơn nữa anh ấy hiện tại cũng không lăng nhăng.”
“Không lăng nhăng? Thế tấm ảnh kia là cái gì?” Không biết tại sao, nhắc tới Âu Dương Thụy, Sách lúc nào cũngchĩa mũi nhọn vào đối phương. Cậu khịt mũi coi thường, ”Yêu là cái gì? Chẳng qua chỉ là lời đầu môi chót lưỡi của anh ta, có thể nói với cậu thì cũng có thể nói với người khác, còn không cũng là lời ngụy trang để gạt người.”
“Sách!” Vân Mộ Hoa tức giận, ”Anh ấy có gạt tôi hay không, tôi tựrõ ràng. Ngược lại, cậu có phải có thù với Thụy hay không?”
“Thù mới thì không có, hận cũ ngược lại không thiếu.” Sách không muốn tiếp tục nói về Âu Dương Thụy, quyết định làm bé ngoan im lặng, chuyên tâm chơi game, để lại Vân Mộ Hoa với vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Đơn thuần ngu ngốc! Loại đàn ông như anh ta cũng chỉ có Vân Mộ Hoa cậu mới coi như báu vật thôi. Sách sắc mặt không tốt, trong lòng thầm nghĩ, Vân Mộ Hoa thật là khờ đến lợi hại.
Hai người không ai lên tiếng nữa, làm cho bầu không khí bên trong ký túc xá có chút bất thường. Vân Mộ Hoa không tự giác mở miệng thay Âu Dương Thụy biện hộ, ”Anh ấy đối với tôi rất tốt, thường xuyên lo lắng tôi không quen ăn tại trường, nên hay mang tôi đi ra ngoài ăn cơm. Anh ấy biết tôi không quen ở cùng người nhà của anh ấy, liền đồng ý đưa tôi đến ký túc xá trường học, anh ấy...”
“STOP!” Sách bực mình ngắt lời cậu.
Từ trước đến giờ, Sách luôn là một người biết phải biết trái, song riêng chuyện về Âu Dương Thụy, cậu lại bày ra bộ dáng không giảng đạo lý và cố chấp vô cùng. Ý thức được phản ứng của mình quá kịch liệt, Sách ái ngại cười cười, ”SORRY, đừng để ý, tôi không có ác ý.”
“Không sao.” Vân Mộ Hoa chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nói tiếp nữa sẽ chỉ làm hai bên đều không vui mà thôi. Cậu nhất định phải làm rõ ràng chuyện giữa Âu Dương Thụy và Sách, tại sao địch ý của Sách đối với người kia lại lớn như vậy.
Thanh âm nhạc Rock kích thích điên cuồng từ bên trong truyền ra, tất cả đều bởi vì Sách tâm tình không tốt, cố gắng nghe nhạc để có thể điều tiết.
Vân Mộ Hoa nằm trên giường, lại lên tiếng, nỗ lực tháo gỡ khúc mắc của đối phương. ”Sách, cậu với Thụy có phải có hiểu lầm hoặc mâu thuẫn gì hay không. Lần sau tôi gọi Thụy đến, rồi chúng ta cùng đi ăn cơm, sau khi cậu quen thuộc với anh ấy, sẽ biết anh ấy không phải là người xấu, cũng không lăng nhăng như lời đồn đãi bên ngoài.”
Sách khó chịu nói, ”Cậu cái gì cũng không biết.”
Vân Mộ Hoa chán nản hỏi, “Giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Cậu và anh ta học trung học cùng nhau phải không?” Sách hỏi.
“Đúng vậy, không sai.”
“Biết Ứng Hiểu Lôi không?”
Ứng Hiểu Lôi? Tên này có chút quen tai. Vân Mộ Hoa cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên nhớ tới, cô ta là nữ sinh theo đuổi Âu Dương Thụy thời trung học. Nhưng mà, sau này khi Âu Dương Thụy xuất ngoại, họ hẳn là sẽ không liên lạc đi?
“Ứng Hiểu Lôi với cậu có quan hệ gì?” Vân Mộ Hoa hoảng sợ.
“Em gái cùng cha khác mẹ của tôi. Cho nên, tôi chán ghét Âu Dương Thụy.”
Cứ như vậy, Vân Mộ Hoa cùng Sách lâm vào chiến tranh lạnh.
Tuy rằng, Vân Mộ Hoa rất muốn chủ động nói chuyện với Sách, nhưng lại có một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời, khiến cậu trước sau vẫn không mở miệng được.
Ngày từng ngày trôi qua, Vân Mộ Hoa nghĩ, trách không được Sách chán ghét Âu Dương Thụy nhiều đến vậy, hóa ra còn có một nguyên nhân to bự như thế.
Mỗi ngày ở chung, không khí trong ký túc xá áp lực đến kinh khủng. Hơn nữa Âu Dương Thụy vẫn luôn không biết tiết chế, cứ thích đến trường học tìm cậu, gây cho cậu không ít phiền phức.
Thứ ba, buổi chiều không có lớp học.
Vân Mộ Hoa quyết định chuyển nhà lần thứ hai. Cậu rất nhanh thu dọn xong hành lý của mình, tùy tiện tìm một gian nhà trọ ở chung quanh trường học cũng không khó khăn lắm.
Thực ra từ mấy hôm trước, cậu đã lục tục đem đồ trong ký túc xá dọn đến nhà trọ, chất đầy góc nhà, chỉ là chưa sắp xếp.
Thật muốn nhanh chóng tới dọn dẹp nhà trọ, cậu khó có thể chịu đựng được việc để mọi thứ chất thành đống lộn xộn lung tung. Vân Mộ Hoa đem túi hành lý cuối cùng di chuyển khỏi ký túc xá, vừa mới chuẩn bị đóng cửa, lại phát hiện Sách đang đứng trước cửa, nhìn mình.
“Sao dọn ra ngoài cũng không nói với tôi một tiếng?” Sách nhìn túi hành lý trên mặt đất, ”Bởi vì mấy ngày trước chúng ta cãi nhau sao?”
“Đương nhiên không phải, tôi không hẹp hòi như vậy.” Không nói cho đối phương, là do không muốn quan hệ giữa hai người lại đóng băng, ”Ừm, bởi vì, Thụy vẫn sẽ luôn đến tìm tôi, tôi cảm thấy ở tại ký túc xá thì không tốt lắm, sẽ bị thầy cô và bạn học nhìn vào.”
“Tôi giúp cậu.” Sách không giữ cậu ta lại, cũng không làm khó thêm, giúp đối phương xách hành lý, đi xuống lầu.
Thu dọn phòng khách xong xuôi, Sách đã đổ mồ hôi đầy người.
“Sách, vất vả cho cậu rồi.”
Vân Mộ Hoa từ phòng bếp rót chén nước, đưa cho đối phương.
Sách uống một ngụm lớn, giả vờ dễ chịu nói, ”Cậu thật sự nói dọn liền dọn a, một chút cũng không do dự. Bất quá cũng tốt, sau này ký túc xá một mình tôi ở, thoải mái hơn nhiều.”
Vân Mộ Hoa bĩu môi, đùa giỡn đáp lại, “Cậu cứ như vậy không nhớ chút tình xưa nghĩa cũ nào của hai ta sao.”
Sách không đứng đắn lườm cậu một cái. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Vân Mộ Hoa không thèm để ý tiêu sái đi ra mở cửa, đối diện với ánh mắt hữu thần của Âu Dương Thụy. Anh bất ngờ đến đây, làm cho cậu trở tay không kịp. Địa chỉ nhà mới, khi tán gẫu MSN, ngẫu nhiên đã đề cập qua một lần. Vân Mộ Hoa vốn định đợi tất cả gọn gàng hoàn chỉnh, mới để Âu Dương Thụy tới. Không ngờ anh lại đến nhanh như vậy.
Khi Âu Dương Thụy nhìn đến người phía sau Vân Mộ Hoa, nụ cười trên mặt tức khắc đông cứng lại, cực kỳ mất hứng.
“Mộ Hoa, bạn em cũng ở đây.” Ngữ khí của Âu Dương Thụy thoải mái, thế nhưng vẻ mặt thì không dễ nhìn chút nào, ánh mắt chặt chẽ mà theo dõi Sách.
“Mộ Hoa, bạn của cậu đã đến. Vừa lúc tôi còn phải đi gặp bạn gái, đi trước nhé.”
Bạn gái? Âu Dương Thụy nhướng mày, cư nhiên đã có bạn gái còn cùng Mộ Hoa của mình qua lại thân cận như vậy.
“Sách, chờ một chút, áo khoác của cậu.” Vân Mộ Hoa vội vã cầm lấy áo khoác Sách lưu lại trong phòng ngủ, đưa tới cửa.
Thấy quần áo của Sách ở phòng ngủ của Vân Mộ Hoa, trong lòng Âu Dương Thụy càng thêm không vui.
“Ngày mai gặp ở trường, bye bye.” Vân Mộ Hoa nói lời từ biệt với Sách.
Sách cười, “Đã biết, cậu càng ngày càng dông dài.”
Sách biết, tuy rằng Âu Dương Thụy mặt ngoài bình tĩnh không chút lăn tăn, chính là, trong lòng đã sớm nghẹn thành sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, chỉ có một mình Vân Mộ Hoa là hoàn toàn không phát hiện ra.
“Cậu mới dông dài, không phải cậu nói muốn đi gặp bạn gái sao? Còn không mau đi đi?” Vân Mộ Hoa vươn tay đẩy người nọ ra khỏi phòng. Bởi vì Sách không thích Âu Dương Thụy, hiện tại không để hai người bọn họ tiếp xúc là tốt nhất.