“Trước tiên trình giấy phép ra.” Cảnh sát bắt đầu thi hành công vụ.
“Tôi không đem theo trên người.” Âu Dương Thụy lấy làm áy náy nói.
“Anh lái xe mà không mang theo giấy phép lái xe?” Cảnh sát ngờ vực nhìn anh ta, trong lòng thầm nghi người này có thật là không đem theo bằng lái hay không.
“Tôi đổi xe, cho nên đã quên mang theo.” Âu Dương Thụy liền vứt bừa một câu nói dối, bất quá, anh thực sự quên bằng lái thật.
“Nếu vậy, căn cứ theo luật giao thông, tôi sẽ phải phạt tiền anh, nhưng theo quy định, anh nhất định phải xuất trình giấy phép lái xe.” Viên cảnh sát thành thật nói.
“Nhưng hôm nay tôi thực sự không mang theo bằng lái, cho dù anh có ép tôi, tôi cũng không thể giao ra được.” Đối với sự việc này, Âu Dương Thụy cho rằng cảnh sát muốn phạt sao cũng được, thậm chí bắt luôn chiếc xe cũng không hề gì. Anh đơn giản nghĩ, không có xe, anh có thể dắt tay Vân Mộ Hoa, chậm rãi đi bộ từng bước tới công ty, thật sự rất thỏa mãn nha. Nghĩ vậy, nụ cười của Âu Dương Thụy càng thêm xán lạn: “Cứ quyết định vậy đi, tôi để lại chiếc xe này cho anh coi như nộp phạt.”
Âu Dương Thụy không chút do dự mở cửa xe, kéo theo Vân Mộ Hoa đang trợn mắt há mồm tiêu sái rời đi, bỏ lại viên cảnh sát ngây ngây ngốc ngốc không nói lên lời và cả chiếc xe thể thao bắt mắt kia nữa.
Sao ngay cả xe cũng không cần hả? Người này quả thực giỏi ném đồ quá rồi nha…
“Này, Thụy, xe của anh! Không cần thật sao?” Vân Mộ Hoa bị người nọ dắt đi, trong lòng thật không hiểu nổi. Anh ta hôm nay làm sao vậy? Chung quy cứ có cảm giác không giống ngày thường, có cái gì đó rất không ổn nha.
“Không cần, xuống xe đi bộ cũng rất có lợi cho sức khỏe, không phải sao? Còn có thể cùng em tản bộ, vẹn cả đôi đường mà.”
Vân Mộ Hoa bốn mắt nhìn anh, nhịn không được nói: “Nhưng mà khi không tặng một cái xe cho cục cảnh sát, anh cũng quá phá của đi? Có tiền cũng không nên xài hoang như thế!”
“Vì muốn đi tản bộ cùng em một lúc mà.” Một chiếc xe thì có đáng gì? Bao nhiêu tiền cũng không sánh được với khoảnh khắc có thể ở bên Vân Mộ Hoa.
Âu Dương Thụy thản nhiên hứng trí mà ôm lấy người bên cạnh ngay trên đường cái.
“Thụy, anh hôm nay uống lộn thuốc sao?” Vân Mộ Hoa thậm chí còn lo lắng vươn tay sờ sờ lên trán anh ta, tựa như đang muốn xác định xem đối phương có phải đã sinh bệnh rồi không.
“Ừ hừ.” Âu Dương Thụy buồn cười, lắc đầu, lại đột nhiên ghé lên má người kia hôn trộm một phen: “Anh không uống lộn thuốc, cũng không hề sinh bệnh.”
Bỗng nhiên bị hôn một cái, sắc mặt Vân Mộ Hoa không được tự nhiên mà đỏ lên, rất nhiều người đã nhìn qua bên này, “Thụy, anh bị điên rồi sao?”
Âu Dương Thụy vẻ mặt vô tội, bất đắc dĩ nói: “Vốn tưởng có thể ở trong xe thân thân mật mật với em một phen, không ngờ lại bị tên cảnh sát kia phá đám, nói chúng ta gây cản trở giao thông. Hiện tại chúng ta ở ngoài xe, như vậy không tính là gây cản trở giao thông nữa đi?”
“Ngụy biện! Em phải đi làm nhanh kẻo muộn mất!” Vân Mộ Hoa đỏ mặt đẩy anh ta ra, xoay người rời đi.
“Chờ một chút!” Âu Dương Thụy kéo cậu trở lại, mặt đối mặt nói: “Anh bây giờ không muốn buông em ra nha.”
“Anh này, muốn động dục cũng nên chờ về đến nhà đã! Thật không biết trong đầu anh nghĩ gì, sao lại không biết xấu hổ đến vậy chứ?”
“Anh chính là không biết xấu hổ là gì, thì sao nào?”
Lần này Âu Dương Thụy tình cảm dạt dào mà bế bổng Vân Mộ Hoa lên, vì thế lại càng thu hút thêm nhiều ánh mắt hiếu kỳ ở xung quanh.
Cho dù là người đi bộ trên đường cái hay là người ngồi trong ô tô bon bon trên xa lộ, cho dù người già hay là thanh niên trẻ tuổi, tất cả đều mang ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía bọn họ.
Vân Mộ Hoa trong lòng càng thêm luống cuống. Cái này, cái này… mới sáng sớm đã cùng anh ta chơi đùa kích thích như vậy ở ngay giữa đường, cậu thật sự chịu không nổi mà…
“Em là vợ anh, anh ôm em là chuyện bình thường, có gì mà không được tự nhiên?” Âu Dương Thụy mặc kệ da mặt người nọ mỏng hay không, trái lại càng lúc càng thâm tình ôm chặt lấy cậu.
“Em bây giờ chưa phải là vợ anh! Chúng ta có giấy kết hôn chưa? Có đãi tiệc ăn mừng chưa? Chưa hề nha!” Vân Mộ Hoa xấu hổ vội vàng kêu lên: “Nếu anh còn dám ở trên đường cái… ngay trên đường… làm bậy, em… em sẽ rút lại lời đã nói, không kết hôn với anh nữa. Hừ!”
“Vậy được rồi.” Âu Dương Thụy thân mật dùng mũi cọ cọ vào chóp mũi của cậu, “Bất luận thế nào, em cũng phải gả cho anh mới được.”
“Nếu em không chịu gả cho anh, vậy anh sẽ làm sao?” Vân Mộ Hoa tò mò hỏi, đầu hơi lùi ra sau, giữ một khoảng cách với anh ta.
“Không sao.” Âu Dương Thụy có chút ngứa đòn, tự tin nói, “Em nhất định sẽ gả cho anh.”
“Tại sao?” Thật không hiểu nổi Âu Dương Thụy tại sao vẫn luôn tự tin như thế.
“Bởi vì em là của anh. Nếu như có ai dám lấy em, hoặc là gả cho em, anh nhất định sẽ khiến người đó phải hối hận.” Khẩu khí của anh ta bây giờ lại còn làm người khác nổi da gà.
“Hối hận như thế nào?” Vân Mộ Hoa tò mò truy hỏi tới cùng.
“Đem kẻ đó nhốt trong phòng, hung hăng đánh một trận.” Âu Dương Thụy nheo mắt nói.
“Đơn giản chỉ có vậy?” Vân Mộ Hoa không tin.
“Sẽ đánh một trận, nếu kẻ đó vẫn không yên phận mà tơ tưởng tới em, sẽ lại lôi đi đánh thêm trận nữa.”
“Phụt… lôi người ta đi? Anh từ khi nào mở dịch vụ máy kéo vậy? Thế anh muốn đánh cho tới kho nào?” Quá bạo lực…
“Đương nhiên là đánh đến lúc kẻ đó không còn dám mơ tưởng đến chuyện lấy em nữa mới thôi.”
Nghe đến đó… Nói thật, trong lòng Vân Mộ Hoa có hơi hối hận. Cậu hỏi: “Như vậy, cả đời này, nếu em không gả cho anh thì cũng không có khả năng chọn lựa một con đường khác?”
“Còn một con đường.”
“Là cái gì?” Cậu nghi ngờ nhìn đối phương.
“Làm búp bê tình dục của anh.” Âu Dương Thụy không sợ chết mà nhếch mép cười.
“Đi chết đi! Em nhất quyết sẽ không gả cho anh!” Người này quả thật không biết xấu hổ!
“Không gả cho anh, vậy chỉ có thể làm búp bê tình dục của anh nha.” Nói xong, Âu Dương Thụy càng không biết xấu hổ mà mạnh mẽ hôn lên bên mặt Vân Mộ Hoa, khiến cho mặt cậu đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Bộ dạng mặt dày mày dạn này của Âu Dương Thụy cậu đã thấy nhiều lần, cũng không đến mức làm cho người khác không cách nào chịu đựng được, chỉ là… nếu như anh ta có thể chú ý tới hoàn cảnh xung quanh một chút thì Vân Mộ Hoa sẽ thích hơn.
“Mộ Hoa!” Âu Dương Thụy khẽ gọi.
“Ừm?” Vân Mộ Hoa ngẩng đầu, chăm chú nhìn đối phương.
“Giờ đi làm của em đã sớm qua rồi, sẽ không bận tâm nếu đến trễ thêm chút nữa chứ?”
Bên trong con ngươi đen láy xinh đẹp của Âu Dương Thụy thoáng hiện lên tình ý dạt dào, Vân Mộ Hoa nhìn mà nhịn không được, chủ động tới gần, si ngốc đón nhận ánh mắt đối phương. Đàn ông anh tuấn đẹp trai lại có khí chất và phong độ quả nhiên càng nhìn càng bị hấp dẫn mà.
Thấy người nọ chủ động tới gần, Âu Dương Thụy nắm bắt thời cơ, thừa dịp cúi đầu ngậm lấy cánh môi cậu.
Trên đường cái, người ta nhìn qua nhìn lại cũng không sao, Âu Dương Thụy đều mặc kệ, ai bảo bảo bối của anh hôm nay lại hiếm thấy mà chủ động như vậy nha…
“Đừng…” Vân Mộ Hoa có phần kháng cự, nhìn qua khóe mắt thấy có nhiều người đang chỉ trỏ về phía mình. Cái người này, lại hại cậu trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi.
Hôn xong, Âu Dương Thụy vẫn còn chưa tận hứng mà liếm liếm khóe môi đối phương: “Để tâm tới việc bị người khác nhìn đến thế sao?” Trong lòng cảm thấy có chút mất hứng, anh vẫn luôn cảm thấy Vân Mộ Hoa không thích công khai quan hệ của bọn họ với mọi người. Chẳng lẽ tình cảm của bọn họ lại không được nhiều người chấp nhận đến vậy sao?
Vân Mộ Hoa không thể phủ nhận rằng điểm này thực sự không sai. Loại chuyện này suy cho cùng không phải ai cũng có khả năng tiếp nhận.
—