- Thím Lý, Vũ Tranh đã ăn gì chưa?
- Tiên sinh, tiểu thư vẫn không chịu ăn sáng.
Trước mặt Thẩm Gia Tuấn và đám cảnh sát, Hạ Quân Dật vẫn bình thản ngồi ở phòng khách hỏi chuyện thím Lý.
- Bây giờ cô ấy đang mang thai, không ăn gì sẽ không tốt cho sức khỏe cô ấy cũng như đứa bé. Thím nghĩ cách để cho cô ấy ăn.
- Vâng.
- Hạ tiên sinh, hôm nay chúng tôi đến đây là muốn mời anh đến sở cảnh sát hợp tác điều tra vụ án của ông Lương Quang và vợ của ông ta, họ cũng chính là bố mẹ của cô Lương Vũ Tranh.
Thấy Hạ Quân Dật không thèm để ý đến mình, Thẩm Gia Tuấn khá tức giận nói lớn.
- Được, đi thôi.
- Tiên sinh!
Tống Cường có ý muốn ngăn cản Hạ Quân Dật nhưng anh lại cười, giọng bình thản nói:
- Cũng chỉ là sở cảnh sát thôi.
Hạ Quân Dật đi lướt qua Tống Cường, cùng đám người của Thẩm Gia Tuấn đến sở cảnh sát.
Tống Cường vội cầm điện thoại, bấm số gọi đi:
- Luật sư Tống, tiên sinh lại bị cảnh sát đưa đi rồi.
Ở lầu trên, Lương Vũ Tranh đã nhìn rõ tất cả những chuyện xảy ra, nhưng cô không nói gì, lẳng lặng trở về phòng.
……………………………………….
Trong phòng hỏi cung của sở cảnh sát, ngồi bên cạnh Hạ Quân Dật chính là Tống Thừa Huân. Thẩm Gia Tuấn phụ trách hỏi cung.
- Hạ tiên sinh, vụ án ông Lương Quang, Tổng giám đốc của công ty Vĩnh Nghiệp tự tử vào ngày 6/2 anh có biết không?
- Biết.
- Anh và ông Lương luôn đối đầu nhau rất kịch liệt trên thương trường, ngoài đời cũng vậy?
- Cảnh sát Thẩm, cậu là một người cảnh sát, nói chuyện thì cũng cần có chứng cứ chứ? Đừng nghĩ chỉ cần vài ba câu nói là cậu có thể ép tôi nhận tội về mình.
Thẩm Gia Tuấn đã từng gặp qua Hạ Quân Dật, cũng đã từng được lĩnh giáo miệng lưỡi của anh. Mặc dù biết hôm nay khó lòng mà moi được thông tin gì từ Hạ Quân Dật nhưng anh cũng muốn thử một lần.
- Cảnh sát Thẩm, không biết cậu đã tìm hiểu kỹ về vụ án của ông Lương Quang hay chưa, mặc dù thân chủ của tôi bị tình nghi, nhưng cậu không đưa ra được bằng chứng xác thực thì tất cả mới chỉ là nghi vấn mà thôi. Cả cậu và tôi đều biết rõ luật mà, đúng không?
Tống Thừa Huân lúc này mới lên tiếng, thể hiện bản lĩnh của một luật sư giỏi.
- Nhưng mà Hạ tiên sinh, cho dù anh thật sự có tội hay vô tội thì tôi cũng mong anh sẽ hợp tác với chúng tôi.
- Là một công dân tốt thì đương nhiên sẽ hợp tác với cảnh sát.
Thẩm Gia Tuấn không thể chịu nổi cái tính tưng tửng, coi thường người khác của Hạ Quân Dật nhưng anh vẫn cố nín nhịn.
- Hạ tiên sinh, anh có biết trước khi nhảy lầu tự tử, ông Lương đã nhận được một cuộc điện thoại không? Bên chúng tôi nghi ngờ cuộc gọi ấy đã tác động mạnh đến ông Lương, đến nỗi ông ấy phải nhảy lầu. Anh nghĩ sao về việc này?
- Cảnh sát Thẩm, theo tôi nhớ thì cuộc gọi đó là đến từ điện thoại công cộng, muốn điều tra ra ai gọi thì quả thực là rất khó. Một bằng chứng rõ ràng nhất chứng minh Hạ tiên sinh đây không giết ông Lương chính là camera trên tầng thượng. Xin hỏi cảnh sát Thẩm, trong đoạn video ghi lại ấy, cậu có thấy Hạ tiên sinh đây đẩy ông Lương Quang xuống đất hay không hay là chính ông ta tự nhảy?
- Hạ tiên sinh, tôi nghi ngờ anh lúc đấy đã bắt cóc bà Lương cùng Lương Vũ Tranh tiểu thư để uy hiếp ông Lương, ép ông ta phải nhảy lầu. Công ty Vĩnh Nghiệp trước đó tại sao lại dễ dàng sụp đổ như vậy chứ, chẳng phải là do anh à? Ở thành phố B này, ngoài Trình tổng Trình Minh Viễn, Lưu tổng Lưu Cảnh Dương và Hạ tổng Hạ Tuyết Dao thì anh là người duy nhất có thể thao túng thương giới mà thôi.
Nghe những lời buộc tội này, Hạ Quân Dật nở một nụ cười như có như không cùng với màn vỗ tay khen ngợi:
- Cảnh sát Thẩm này, tôi thật sự rất khâm phục những suy đoán hay ho kia của cậu. Để trở thành một cảnh sát, chắc cậu phải đọc và xem không ít phim truyện trinh thám nhỉ?
- Chẳng phải đó là sự thật hay sao? Anh còn muốn chối cãi gì nữa hả Hạ Quân Dật tiên sinh?
- Phải, tôi thừa nhận.
Câu nói của Hạ Quân Dật khiến cho cả Tống Thừa Huân lẫn Thẩm Gia Tuấn đều ngạc nhiên.