Vào một buổi tối trời âm u, Lâm Kiệt lái xe đến ngoại ô, dừng trước một ngôi nhà 2 tầng khá rộng. Trên tầng 2 căn nhà thì sáng nhưng tầng 1 thì không, Lâm Kiệt để ý xung quanh rồi nhanh chóng đi vào.
Anh ta cố gắng bước nhanh lên tầng 2, rồi nhìn thấy một người đàn ông có mái tóc hoa râm đang đứng ở ban công, tay cầm điếu thuốc lá hút dở một nửa. Lâm Kiệt lên tiếng:
- Tại sao ông không giúp tôi?
Người đàn ông trung niên kia vẫn không quay đầu lại, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng:
- Cậu nghĩ đến lúc này, ta còn giúp được cậu nữa không? Công ty của ta mạnh thì mạnh thật đấy, nhưng không thể đấu lại với tập đoàn DCL hùng mạnh kia của Hạ Quân Dật đâu.
- Vậy mà ông nói là sẽ giúp tôi nếu như tôi đồng ý Hạ Quân Dật, bây giờ thành ra như thế ông lại bỏ mặc tôi?
- Đừng có đổ oan cho ta như thế. Lâm Kiệt, ngay từ đầu khi chúng ta hợp tác, ta đã bảo cậu đừng có nóng vội quá kẻo lại hỏng việc. Vừa rồi cậu lấy được dự án “Thành phố công nghệ mới”, như thế đã cho rằng cậu hạ bệ được Hạ Quân Dật rồi sao? Thành công dễ dàng ấy đã nhanh chóng che mắt cậu, khiến cậu càng thêm nóng vội.
Lâm Kiệt nhíu mày, giọng không vui:
- Ý ông là gì? Châm chọc, mỉa mai tôi sao? Ông đang cảm thấy phấn khích lắm à?
- Có phải cậu nghĩ cậu là người có năng lực lắm đúng không? Không phải rồi, cậu có thể là một thiên tài trong giới công nghệ, nhưng cậu lại không giỏi lăn lộn trong thương giới. Hạ Quân Dật là người rất thông minh sắc bén, lại cũng rất tàn nhẫn. Cậu ta làm Tổng giám đốc của DCL đã được 10 năm rồi, không biết à? Cậu nghĩ cậu có thủ đoạn bằng Hạ Quân Dật không? Lật đổ anh ta, mánh khóe thôi thì chẳng bao giờ đủ. Ở thành phố B này, người trợ lực cho Hạ Quân Dật là ai? Hạ Tuyết Dao là Tổng giám đốc của Hạ Thị, lại là em họ của Hạ Quân Dật nên cô ta chắc chắn sẽ giúp anh ta. Hạ Tuyết Tâm tuy chỉ là nhà thiết kế đồ trang sức nhưng chồng cô ta là Tổng giám đốc của Lưu Thị Lưu Cảnh Dương. Còn Trình Minh Viễn? Trình Minh Viễn là bạn rất thân của Hạ Quân Dật, không giúp mới lạ. Còn chưa kể ở thành phố A có cả Từ Dịch Phàm nữa.
Nghe người đàn ông kia nói, Lâm Kiệt chẳng nói gì. - Thấy không? Thế lực giúp đỡ Hạ Quân Dật mạnh đến như vậy, Lâm Thịnh và công ty của tôi có đấu lại được không đây?
- Vậy ông nói bây giờ phải làm thế nào đây? Tôi đã mất Lâm Thịnh rồi, làm sao có thể đảo ngược tình thế?
- Yên tâm đi anh bạn trẻ, cho dù Hạ Quân Dật có mạnh như thế nào thì cũng có điểm sơ hở và những nhược điểm nữa. Bây giờ cậu đã đến rồi, chúng ta cần phải lập lại mọi kế hoạch đối phó Hạ Quân Dật. Nói là kế hoạch thì cần phải suy tính tất cả mọi đường.
- Ông đã có kế hoạch gì chưa?
Lâm Kiệt mãi bây giờ mới ngồi xuống ghế, người đàn ông kia để điều thuốc vào gạt tàn đặt trên ban công, nói:
- Hiện tại thì vẫn chưa có kế hoạch nào tốt cả. Nhưng cách đây không lâu, tôi đã cử một người khác đi đối phó với Hạ Quân Dật rồi. Cách này có đến 5 phần thắng.
- Ông nói cái gì? Ông đã để cho ai đi đối phó Hạ Quân Dật? Tại sao không nói cho tôi biết?
- Bình tĩnh đi. Người này sẽ giúp chúng ta ngáng chân của Hạ Quân Dật, một công cụ cho kế hoạch tương lai.
Vừa rồi Lâm Kiệt có hơi kích động vì nghĩ người đàn ông kia đã loại anh ta ra khỏi kế hoạch tiêu diệt Hạ Quân Dật. Nhưng sau khi nghe ông ta nói, Lâm Kiệt mới có thể bình tĩnh lại.
- Lâm Kiệt, cái tính nóng nảy này của cậu mà không thay đổi thì sẽ chẳng bao giờ làm được đại sự đâu.
- Tôi biết rồi.
- Được rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, cậu mau về đi. Nhớ là đừng để cho người ta biết tôi và cậu có quan hệ.
- Ông yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào.
Lúc Lâm Kiệt đang định xoay người rời đi thì người đàn ông trung niên kia lại nói thêm:
- Đúng rồi, lúc này cậu hãy cứ áng binh bất động đi, để cho người tôi phái đi hoạt động trước đã. Khi mọi chuyện đã đi theo hướng, chúng ta sẽ nhanh chóng ra tay.
- Được.
Lâm Kiệt nhanh chóng rời khỏi căn nhà. Người đàn ông kia vẫn đứng ở ban công, lấy ra một điếu thuốc mới rồi châm lửa.