- Phải rồi Quân Dật, hôm nay mình có nghe bản tin, thấy Lý Bội Linh bảo cô ta đã mang thai và chuẩn bị kết hôn rồi đấy. Mình ngờ ngợ đứa bé đấy là con của cậu.
- Wow… Này Quân Dật, mình cứ nghĩ trong hội bạn thân này, hiện tại chỉ có Lộ Phi của mình mang thai, hóa ra tình nhân của cậu cũng đang mang thai à? Bao giờ cưới?
- Lại phải chuẩn bị quà rồi.
- Sắp cưới sao không nói sớm?
Cả đám đàn ông lại nhao nhao vì chuyện của Hạ Quân Dật. Anh vẫn bình thản nói rằng:
- Mấy người các cậu thật sự cho rằng Lý Bội Linh mang thai con của mình sao?
- Mặc dù không chắc lắm nhưng cũng không thể phủ nhận hoàn toàn mọi chuyện rồi.
- Sáng nay mình ở cạnh Quân Dật, vừa đúng lúc nghe được tin này. Quân Dật nói khi nào cái thai của Lý Bội Linh đủ 3 tháng thì sẽ đưa cô ta đi xét nghiệm DNA.
- Xét nghiệm DNA, cũng phải, để tránh cho việc Hạ Quân Dật cậu phải nuôi con hoang hộ người ta.
Câu nói thẳng thừng kia của Tống Thừa Huân bị cả đám đàn ông nhìn chằm chằm. Tống Thừa Huân vội nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn chứ, mình nói có sai gì đâu. Bọn mình là bạn thân, chẳng lẽ muốn nhìn Quân Dật bị úp sọt à?
- Tất nhiên là không rồi.
- À mà này, mình lâu rồi không đến thành phố B nên có nhiều chuyện không rõ ràng lắm, nghe Cảnh Dương kể thì lại càng chẳng hiểu gì. Rốt cuộc là mối quan hệ giữa cậu, em gái Lương và tên Kiệt gì gì đấy là thế nào?
Hạ Quân Dật trầm ngâm chẳng nói gì. Triệu Minh Thành nói:
- Lương Vũ Tranh và Lâm Kiệt trước đây từng hẹn hò nhưng chia tay rồi. Tên đó về thấy Quân Dật với Lương Vũ Tranh ở với nhau nên giở thủ đoạn muốn hại Quân Dật nhưng thất bại thảm hại. Tên Lâm Kiệt ấy cũng là một đấng nhân tài nhưng mà lăn lội trong thương giới này ngắn quá nên không hiểu được thế nào là hiểm ác thật sự.
- Chà chà… Lâm Thịnh sụp đổ chỉ trong vài ngày nhưng Quân Dật vẫn giữ tên Lâm Kiệt ấy lại vì nghĩ đằng sau lưng hắn có kẻ thao túng. Lâm Kiệt giờ đã biến mất rồi.
- Biết ngay mà. Hạ Quân Dật, trong cả đám thì cậu nguy hiểm nhất đấy, đắc tội với quá nhiều người.
Hạ Quân Dật bình thản nói:
- Mình còn đang chờ màn kịch hay ở phía sau. Nguy hiểm thế nào cũng không quan tâm.
- Câu nói đậm chất của Hạ Quân Dật đây rồi. Yên tâm đi, bọn mình lúc nào cũng ủng hộ cậu.
- Phải, chúng ta là huynh đệ tốt mà.
- Các cậu khiến mình cảm động quá rồi.
Rồi Lưu Cảnh Dương quay sang nhìn Hạ Quân Dật, hỏi:
- Mà này Quân Dật, mình thấy cậu rất để ý đến Lương Vũ Tranh kia, còn mua tặng cô ta cả bộ “Tuyết Dương” 30 triệu nữa. Sao lại để cô ta đi nhanh thế?
- Hả? Cảnh Dương, cậu không nói đùa đấy chứ? Hạ Quân Dật cậu ta bỏ ra 30 triệu để mua “Tuyết Dương” cho Lương Vũ Tranh sao? Nghe hơi khó tin đấy.
- Dịch Phàm, tin hay không thì đây cũng là sự thật. Em gái Lương ở bên Quân Dật những 4 tháng liền, lâu hơn bất kỳ người phụ nữ nào đã tình được cậu ta “ân sủng” đấy.
- Càng nghe càng ngạc nhiên.
Hạ Quân Dật liếc nhìn Từ Dịch Phàm, nói:
- Có cái gì mà ngạc nhiên chứ, phụ nữ mà, dù ở lâu thì ngày nào đó cũng sẽ chán thôi. Tính cách của mình bao lâu nay mà các cậu còn không hiểu nữa à?
- Hiểu, đương nhiên là hiểu rồi. Đúng rồi Dịch Phàm, bao giờ cậu lại về thành phố A?
- Nếu công việc ngày mai có thể hoàn tất thì ngày kia mình sẽ về thành phố A.
- Nhớ em gái Phùng rồi à?
Từ Dịch Phàm lại bị đám đàn ông châm chọc.
- Đúng là nhớ em gái Phùng quá rồi, xa một ngày là không chịu đựng nổi nữa. Sức kiềm chế của cậu chán quá.
- Nếu cậu ta đã muốn thế thì bọn mình chẳng ép cậu ta ở lại được, ai bảo chúng ta không ở chung một thành phố chứ. Ngày mai tiếp tục làm một bữa tiệc khác tiễn Từ Dịch Phàm.
- Cậu nói đúng ý mình đấy.
- Hôm nay ở Kim Vũ rồi, ngày mai sẽ đi đâu đây? Khách sạn à? Mình không hứng với mấy nơi đấy.
Đám đàn ông tiếp tục nói chuyện vui vẻ đến nửa đêm mới tan.