- Mấy lần trước hai đứa đến đây có thấy mang theo quà gì đâu, tự dưng hôm nay lại mang đến, anh có nên vui mừng không đây?
Hạ Quân Dật là người đầu tiên lên tiếng, anh vừa uống trà vừa nói giỡn với Hạ Tuyết Tâm và Lưu Cảnh Dương.
- Anh à, thật ra em cũng không muốn mang quà đến đâu. Chỉ vì hôm nay mới phát giác ra, bộ đồ trang sức “Tuyết Dương” mà anh mua ở cửa hàng là bộ hàng mẫu dùng kim cương loại thường. Sợ anh nói hàng của Lưu Thị là hàng kém chất lượng nên em phải mang bộ “Tuyết Dương” thật đến đây để đổi lại.
- Haha…
Nghe Hạ Tuyết Tâm nói, Lương Vũ Tranh bỗng nhìn bộ đồ trang sức mà Hạ Quân Dật mới mua cho cô. Lúc ở cửa hàng anh đã nói, kim cương không phải là loại tốt nhất, thật không ngờ anh nói đúng.
- Đổi lại bộ đồ trang sức mà cần đến Tổng giám đốc Lưu cùng với Tổng thiết kế Hạ đây phải đích thân hạ cố đến Minh viên này, anh có nên “được sủng mà hãi” không? – Hạ Quân Dật nhìn Hạ Tuyết Tâm và Lưu Cảnh Dương, tiếp tục nói đùa.
- Quân Dật, nếu đổi lại là người khác thì em sẽ bảo quản lý mang đồ đến đổi lại, nhưng anh thì khác đấy. Tổng giám đốc Hạ anh, Lưu Cảnh Dương em chẳng dám động vào đâu.
- Nói gì nghe ghê thế? Cứ như anh là trùm xã hội đen chuyên đi bắt nạt dân thường như hai đứa ấy.
Hạ Quân Dật đón lấy bộ đồ trang sức từ tay của Hạ Tuyết Tâm, mở ra xem. Lương Vũ Tranh cũng nhìn kỹ, quả nhiên về độ sáng thì bộ đồ mà Hạ Quân Dật mua sáng nay không thể bằng được.
- À phải, ngoài việc đến đổi lại bộ đồ trang sức, em cũng mang đến bộ “Tuyết Vũ” để bồi thường cho anh và Lương tiểu thư đây.
Lương Vũ Tranh cầm lấy bộ đồ trang sức thứ hai có tên là “Tuyết Vũ” rồi mở ra. Vẻ đẹp của “Tuyết Vũ” khiến Lương Vũ Tranh giật mình. Cô đã từng nhìn thấy bộ đồ này trên TV rồi, giá cả tuy không cao bằng “Tuyết Dương” nhưng cũng không thể rẻ hơn giá 15 triệu USD.
- Em thấy thế nào?
Lương Vũ Tranh nhìn Hạ Quân Dật rồi lại quay sang nhìn Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm:
- Hạ tiểu thư, Tổng giám đốc Lưu, tôi biết giữa hai người và Hạ Quân Dật có mối quan hệ rất thân thiết. Nếu đã là nhầm lẫn thì đổi lại hàng là được, cũng không cần tặng thêm đồ quý giá như vậy.
- Lương tiểu thư đừng nói như vậy. Ban đầu khi chúng tôi biết tin có người đã mua bộ hàng mẫu của “Tuyết Dương” thì thật sự cảm thấy lo lắng. Nhưng cũng may người mua là Quân Dật. Nếu như là một người bình thường khác thì e rằng Lưu Thị chúng tôi sẽ bị tổn hại về danh tiếng. Dù Quân Dật và chúng tôi là mối quan hệ thân thiết nhưng bồi thường thì vẫn phải bồi thường thôi.
Những lời nói của Lưu Cảnh Dương khiến Lương Vũ Tranh chẳng nói được gì thêm. Lời của vị Tổng giám đốc Lưu Thị này rất chính xác và hợp tình hợp lý.
- Nếu Cảnh Dương và Tuyết Tâm đã nói như vậy thì em cứ nhận đi, tội dì mà không nhận chứ.
- Vâng.
Sau đó, Hạ Quân Dật lại quay sang hỏi Hạ Tuyết Tâm:
- Tuần sau đám cưới của hai người rồi mà thấy có vẻ rảnh nhỉ, không lo lắng gì à?
- Bọn em chỉ là lên kế hoạch thôi, chứ có cần phải đi đến nơi tự làm đâu mà phải lo chứ. Chỉ cần hôm đấy anh đến là được rồi. Nhưng mà Lương tiểu thư đây chắc cũng đến nhỉ?
- Ừ đến, nếu không anh mua “Tuyết Dương” của em làm gì.
Hạ Tuyết Tâm bĩu môi. Hạ Quân Dật lại nói:
- Sắp đến bữa trưa rồi, hay cả hai đứa ở lại ăn cùng bọn anh luôn. Lâu rồi chúng ta không được ngồi cùng nhau.
- Tất nhiên là em cũng có ý ở lại nhà anh ăn rồi. Quân Dật, anh thật hiểu ý của đứa em gái này.
- Em nghe Tuyết Tâm nói, thím Lý nhà anh nấu ăn ngon lắm, hôm nay thật sự rất muốn được thưởng thức.
- Vậy ăn xong bữa trưa này về nhà thì cô cậu cũng nên thay đầu bếp đi là vừa rồi đấy.
Hạ Quân Dật vui vẻ nói chuyện với Hạ Tuyết Tâm và Lưu Cảnh Dương. Lương Vũ Tranh ngồi bên cạnh không nói gì nhiều, cảm thấy chuyện họ nói cũng rất vui.
- Tiên sinh, bữa trưa đã xong rồi ạ.
- Vào ăn cơm thôi.
Bữa trưa hôm nay ở Minh viên náo nhiệt hơn bình thường vì có sự xuất hiện của Lưu Cảnh Dương và Hạ Tuyết Tâm.