- Mẹ ơi, mẹ thấy con lái xe giỏi không?
- Giỏi, rất giỏi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật cũng đã kết hôn được 3 năm, hai đứa con đáng yêu của họ cũng được 3 tuổi rồi.
Nhìn hai đứa con đang chơi vui vẻ trên chiếc xe ô tô nhỏ, Lương Vũ Tranh đứng nhìn một lúc rồi đi đến ngồi xuống ghế đu bên cạnh Hạ Quân Dật. Anh ôm chặt lấy cô, nói:
- Thấy chưa, lúc em mới sinh, anh đã bảo với em là con trai giống anh còn con gái giống em, thế mà em không tin. Bây giờ đã tin chưa?
- Tin rồi.
Ánh mắt của Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh vẫn hướng về hai đứa con đáng yêu của mình.
- À đúng rồi, em nói là nghỉ ngơi sau khi sinh, nghỉ mãi cũng nghỉ mất 3 năm. Đến bao giờ em mới có kế hoạch sinh tiếp con cho anh thế? Lần này anh muốn con giống cả anh và em.
- Sao anh vội vàng như thế? Em mới 25 tuổi thôi.
- Nhưng anh đã 31 tuổi rồi đấy.
- Không phải là anh cho rằng anh đã già rồi đấy chứ? Yên tâm đi, người ta nhìn vào thì vẫn thấy anh còn trẻ lắm, không tin là anh hơn em những 6 tuổi đâu mà lo. Còn chuyện sinh con, để em nghĩ đã.
Lương Vũ Tranh nhìn thấy Hạ Quân Dật bĩu môi. Rõ ràng là anh không thích nghe câu trả lời này.
- Gì thế? Giận à, có gì đâu mà giận. Em chỉ bảo là em sẽ suy nghĩ, chứ có phải là không muốn sinh nữa đâu.
- Vậy được, em suy nghĩ nhanh lên. Nếu không chưa biết chừng anh sẽ đổi lọ thuốc tránh thai của em thành lọ vitamin.
- Đừng hòng gạt được em nữa. Bây giờ em biết phân biệt thuốc tránh thai với vitamin rồi đấy. Ba năm trước bị lừa mà không nhớ thì em không phải là em. Chuyện đấy em sẽ nhớ kỹ.
Hạ Quân Dật giơ hai tay lên, ý như muốn đầu hàng:
- Được rồi, anh thua, anh không lừa được em. Thế nên em suy nghĩ nhanh lên, nếu mà không nghĩ nhanh thì đừng trách là anh dùng biện pháp mạnh.
- Lại uy hiếp, bắt nạt em hiền quá à?
- À phải, tự nhiên anh lại nghĩ đến chuyện làm thông gia với Từ Dịch Phàm và Trình Minh Viễn.
Nghe thấy như thế, Lương Vũ Tranh bật cười:
- Không phải là anh định gả con gái chúng ta cho con trai của Dịch Phàm, rồi hỏi cưới con gái của Minh Viễn về làm dâu đấy chứ?
- Em cũng hiểu ý anh quá nhỉ? Nhưng mà em thấy chủ ý này của anh có hay không?
- Cũng được lắm.
- Ừ, khi nào anh sẽ đi hỏi hai người bọn họ.
Im lặng một hồi lâu không nói gì, Hạ Quân Dật lên tiếng:
- Vũ Tranh, hay cả gia đình chúng ta cùng đi du lịch được không? Ba năm nay chúng ta chỉ ở thành phố B này, chưa có được một chuyến du lịch nào đúng nghĩa cả. Anh nghĩ bây giờ là lúc thích hợp nhất.
- Anh nói cũng phải. Ba năm qua quanh quẩn ở nhà chăm sóc cho các con, bận rộn mọi thứ việc khiến em dần quên đi cái cảm giác được đi du lịch. Bây giờ anh nhắc, em lại muốn đi chơi rồi.
- Được rồi, quyết định như vậy đi. Ngày mai anh sẽ xin nghỉ phép dài hạn, chúng ta đi chơi luôn. Một chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Lương Vũ Tranh mím môi cười:
- Nghỉ dài hạn, anh muốn nghỉ bao lâu?
- Nghỉ cho đến khi chúng ta đi du lịch xong. Yên tâm đi, anh sẽ nhờ Minh Thành đến quản lý DCL giúp. Minh Thành giỏi như thế, anh rất yên tâm khi nhờ cậu ấy quản lý DCL hộ trong một thời gian.
- Em nghe Tuyết Dao nói, hình như cô ấy và Minh Thành cũng đang lên kế hoạch đi du lịch đấy. Liệu anh có nhờ được không đây?
Hạ Quân Dật càng ôm chặt Lương Vũ Tranh hơn:
- Được rồi, chuyện này em không cần phải lo, anh sẽ giải quyết ổn thỏa để chúng ta có thể yên tâm đi du lịch. Việc duy nhất mà em phải làm bây giờ chính là chuẩn bị đồ dùng để ngày mai chúng ta đi luôn.
- Ngày mai đi luôn liệu có quá gấp hay không? Anh cứ giải quyết mọi chuyện đi, tuần sau chúng ta đi cũng không muộn mà.
- Không sao đâu, chuyện này sẽ giải quyết nhanh thôi. Mà cho dù em không vội thì anh cũng vội. Hay là nhân tiện trong chuyến du lịch lần này, em sinh đứa con thứ 3 cho anh luôn.
- Thật đúng là…
Hạ Quân Dật hôn nhẹ lên trán của Lương Vũ Tranh khiến cô hạnh phúc đến nỗi không thể ngừng cười được.
Bây giờ Lương Vũ Tranh mới cảm thấy rõ, cô đang ở trên thiên đường, mà thiên đường này có cả Hạ Quân Dật và các con!
HẾT