- Tiệc đính hôn ngày hôm nay là của Trình Minh Viễn và Tiêu Tuyết Vân. Tôi có thể không tham gia đám cưới của bất kỳ ai nhưng Trình Minh Viễn thì bắt buộc phải đến.
- Trình Minh Viễn? Anh đang nói đến Tổng giám đốc của tập đoàn Tài chính Trình Thị sao?
- Ừ. Cậu ấy là bạn thân của tôi từ hồi còn nhỏ. Mối quan hệ như vậy không đến e là không được.
Hạ Quân Dật và Trình Minh Viễn là bạn thân từ hồi còn nhỏ, thảo nào mà anh lại đến tiệc đính hôn của anh ta.
- À đúng rồi, tập đoàn DCL của anh vẫn đang tuyển nhân sự cho phòng quan hệ công chúng đúng không?
- Có lẽ là vậy. Nhưng mà sao? Cuối cùng em cũng quyết định đến tập đoàn của tôi làm việc rồi à?
Hạ Quân Dật nhìn Lương Vũ Tranh hỏi. Thấy quyết định này của cô, tự dưng anh cảm thấy trong lòng khá vui.
- Đến tập đoàn làm việc hả? Chẳng phải anh bảo sẽ chẳng can thiệp vào việc đi phỏng vấn của tôi à? Chưa gì đã biết tôi có thể vào làm rồi. Nhưng tôi vẫn chưa tốt nghiệp, làm sao tập đoàn của anh sẽ nhận lời phỏng vấn tôi chứ? Nghe bảo vào tập đoàn của anh khó lắm, tôi không chắc liệu tôi có vào nổi không nữa.
- Chuyện này cũng đơn giản thôi. Em chỉ cần đưa bảng thành tích 4 năm học cùng với dấu xác nhận em đang chờ tốt nghiệp, nộp theo hồ sơ xin việc là được. Đúng là hôm qua tôi đã nói sẽ không can dự vào việc phỏng vấn của em thì sẽ không can thiệp. Nếu em tự tin thì cứ đi phỏng vấn xem sao. Còn không thì đến nơi khác.
- Nghe giọng anh như đang mỉa mai coi thường tôi thế. Anh cho rằng tôi không vào được tập đoàn của anh sao?
Hạ Quân Dật nghe vậy thì tỏ vẻ khá hờ hững không quan tâm. Lương Vũ Tranh nghĩ anh coi thường mình nên hùng hồn tuyên bố:
- Hạ Quân Dật, anh nghe cho rõ đây, chắc chắn tôi sẽ vào được tập đoàn của anh, đừng có coi thường tôi.
- Được, tôi sẽ ngồi chờ xem thành tích của em như thế nào.
- Anh cứ đợi đấy.
Lương Vũ Tranh khẳng định chắc chắn với Hạ Quân Dật. Sau này nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân lúc ấy thật sự rất trẻ con. Nhưng đó vốn là cái bản tính từ nhỏ của cô.
……………………………
Khách sạn Hoàng Thiên.
Tiệc đính hôn của một Tổng giám đốc Tập đoàn Trình Thị và một Thiên kim giàu có quả thật rất xa hoa hoành tráng. Vừa mới bước xuống khỏi xe, có cả vệ sĩ lẫn nhân viên cúi đầu chào đón. Mặc dù rất không thích đụng chạm với Hạ Quân Dật nhưng Lương Vũ Tranh vẫn phải khoác tay anh đi vào bên trong.
Từ lúc bước vào, Lương Vũ Tranh đều nhìn ngó khắp nơi. Tất cả những vị khách ngày hôm nay đều là những người có vai vế, có địa vị. Cô cũng biết một số người trong đám khách quý này.
Khi vừa bước vào hội trường chính, đã rất nhanh có người nhận ra Hạ Quân Dật. Họ vội vàng đến chào hỏi anh rồi nói này nói nọ. Lương Vũ Tranh thấy vậy thì tránh ra chỗ khác, tìm chút nước để uống.
Một hồi sau, Hạ Quân Dật mới thoát khỏi đám người nịnh bợ kia, tay cầm một ly rượu đi đến bên cạnh Lương Vũ Tranh.
- Nhìn cái gì vậy?
- Chỉ muốn nhìn một chút tiệc đính hôn của những người thượng lưu sẽ như thế nào mà thôi.
- Bây giờ em đã nhìn đủ chưa vậy? Nếu đủ rồi thì ra bên kia ngồi đi, đứng mãi đau hết cả chân.
Cả hai người cùng ngồi xuống một bàn tiệc. Ngồi chưa ấm chỗ, Lương Vũ Tranh đã nghe thấy giọng của một người phụ nữ từ phía xa:
- Quân Dật, anh đến rồi à?
Cả Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật đều ngẩng đầu lên nhìn. Lương Vũ Tranh lập tức nhìn thấy Triệu Minh Thành, giáo sư đại học của cô. Anh đi cùng một cô gái rất xinh đẹp, quyến rũ. Cô mặc một bộ đồ tím trông càng gợi cảm hơn. Mặc dù Lương Vũ Tranh cũng rất xinh đẹp, nhưng khi đứng cạnh người phụ nữ đó, chính bản thân cô cũng cảm thấy bản thân có phần lép vế. Hôm nay cô diện bộ đồ màu trắng này trông đơn giản quá, không lép vế mới lạ.
Hơn nữa, nhìn thấy Triệu Minh Thành và người phụ nữ kia rất tình cảm, Lương Vũ Tranh đoán ngay ra được cô gái này chính là người vợ mà Triệu Minh Thành nhắc đến hôm nọ. Nhìn cô gái này rất quen nhưng Lương Vũ Tranh nhất thời không thể nhận ra cô. Hôm nọ Triệu Minh Thành cũng nói, vợ của anh là em họ của Hạ Quân Dật khiến cô nghĩ đến mối quan hệ sâu rộng của bọn họ.