- Em cười cái gì thế? Có cái gì đâu mà cười chứ? Chuyện này đáng cười lắm hay sao?
- Hạ Quân Dật, đứa bé bây giờ mới có tầm 1 tháng, còn chưa thành hình nữa, cũng chẳng rõ là trai hay gái mà anh đã muốn đi mua đồ chơi cho nó rồi. Như vậy có sớm quá không?
Nghe những lời mà Lương Vũ Tranh nói, những nhân viên bán hàng ở đó cũng che miệng cười.
- Tôi mua sớm thì có làm sao chứ? Tôi bây giờ không biết đứa bé là trai hay gái nên chưa thể mua giường, quần áo nên chỉ có thể mua đồ chơi trước thôi. Như vậy không được à?
- Kệ anh, anh thích thì mua.
Hạ Quân Dật cúi người nhìn xuống mấy con vịt đồ chơi đủ màu sắc sặc sỡ. Anh giơ lên cho Lương Vũ Tranh xem:
- Em thấy mấy con vịt này hay không?
- Ừ, hay lắm.
- Thích không?
- Nếu anh thích thì cứ mua đi.
Hạ Quân Dật không để ý đến Lương Vũ Tranh nữa, quay sang bảo với nhân viên:
- Gói lại cho tôi mấy con vịt này.
- Vâng ạ.
- Lương Vũ Tranh, qua xem mấy con thú bông này đi, trông cũng thú vị quá nhỉ?
Hành động này của Hạ Quân Dật thật sự đã khiến cho Lương Vũ Tranh hết sức ngạc nhiên. Cô biết anh là một người cha tốt, nhưng không ngờ anh lại thật sự quan tâm đến đứa trẻ như vậy.
- Gói lại cho tôi đi.
- Vâng.
Hạ Quân Dật cứ nhìn thấy đồ chơi gì hay hay là lại yêu cầu nhân viên bán hàng gói đồ lại.
- Này, sao anh mua nhiều thế hả? Còn những 8 tháng nữa mới sinh, mà cũng chẳng rõ con có thích những thứ này hay không nữa. Anh mua sớm làm gì, để đến lúc ấy khéo còn hỏng đấy.
- Tôi không quan tâm nhiều như thế. Gói lại hết đi.
- Vâng.
Kết quả, Hạ Quân Dật đã bỏ ra một đống tiền mua một đống đồ chơi trẻ em. Vì nhiều đồ quá nên không thể tự mình mang hết xuống dưới, Hạ Quân Dật bèn nhờ mấy nhân viên ở đó mang xuống.
Không chỉ để chật cả cốp, đống đồ chơi ấy còn để chất đống ở ghế đằng sau. Lương Vũ Tranh nhìn không khỏi lắc đầu.
…………………………………….
Trời tối, tại biệt thự của Lý Bội Linh.
Đã muộn nhưng Lý Bội Linh vẫn chưa ngủ, cô ta ngồi ở trên giường xem TV, bật đi bật lại nhưng vẫn không được kênh ưa thích.
“Tạch”
Tiếng mở cửa khá lớn ấy khiến cô ta giật mình. Nhìn ra thì thấy một người đàn ông đang đứng ở ban công.
Chưa kịp hét lên vì sợ hãi, Lý Bội Linh đã bị người đàn ông này bịt miệng lại.
- Đừng có hét lên như thế, tôi là người của ông Smith.
Nghe đến cái tên Smith kia, Lý Bội Linh mới bình tĩnh nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông.
- Anh là ai?
- Tôi là Lâm Kiệt, cả tôi và cô đều làm việc cho ông Smith. Ông Smith bảo tôi đến đây cứu cô.
- Bọn chúng giám sát nghiêm ngặt thế này, làm sao anh vào được?
- Cô không cần quan tâm, lát nữa tôi sẽ dụ bọn chúng ra chỗ khác, cô thừa cơ trốn đi.
“Cộc cộc…”
- Lý tiểu thư, bên trong có tiếng gì vậy?
Bên ngoài là tiếng gõ cửa và giọng của một vệ sĩ.
- Không có gì đâu, tôi đang xem phim.
Lý Bội Linh nói vọng ra, vệ sĩ kia cũng không hỏi gì thêm mà nhanh chóng rời đi.
- Cảm ơn anh đã đến đây, nhưng chỗ này nguy hiểm lắm, anh về đi. Tạm thời Hạ Quân Dật sẽ không thể làm hại tôi.
- Nhưng mà…
- Yên tâm.
- Được rồi. Nếu có chuyện gì thì cô nhớ phải báo ngay cho ông Smith biết đấy.
- Tôi biết rồi.
Lâm Kiệt lại leo ra khỏi ban công rời đi. Lý Bội Linh nhìn theo Lâm Kiệt cho đến khi anh ta rời khỏi an toàn.