- Thôi Vũ Tranh, chuyện đã thành như thế rồi thì suy nghĩ được gì. Cậu có giải thích thì cũng chẳng ai tin.
- Mình biết.
- Được rồi, ăn cơm đi.
- Ừ.
Vương Nhã Đồng ăn rất ngon miệng. Thấy Lương Vũ Tranh mãi không động đũa, cô bèn hỏi:
- Sao vậy, mấy món mình làm không ngon à?
- Không phải. Chẳng hiểu sao dạo này mình không có cảm giác ngon miệng nữa.
- Vậy à.
Vương Nhã Đồng chạy vội vào phòng, lấy ra một lọ thuốc rồi đưa cho Lương Vũ Tranh:
- Trước mình cũng giống cậu, biếng ăn và cũng hay mất ngủ lắm. Lần đó mình đi mua thuốc, người bán hàng đưa mình loại vitamin này. Uống vài viên thấy có công hiệu lắm. Cậu cũng uống thử xem.
- Ừ.
Bất giác, Lương Vũ Tranh mở lọ vitamin mà Vương Nhã Đồng đưa cho, kinh ngạc vô cùng.
- Sao vậy?
- À, không có gì. Nhưng mà Nhã Đồng này, cậu…
Vương Nhã Đồng cứ nhìn Lương Vũ Tranh, muốn nghe nốt vế tiếp theo trong câu nói của cô.
- Thôi, cậu ăn cơm đi, mình đi nghỉ một chút. Có gì lát nữa mình xuống ăn cơm sau.
- Ừ, nhớ ăn đầy đủ đấy, mình sẽ phần cơm cho cậu.
- Mình biết rồi.
Lương Vũ Tranh cầm theo lọ thuốc đi về phòng. Nhìn đi nhìn lại lọ thuốc, cuối cùng cô cũng lấy ra một viên rồi cho vào chiếc túi nhỏ, cầm theo túi xách đi ra ngoài.
……………………………………….
Đứng trước một cửa hiệu bán thuốc, Lương Vũ Tranh nhìn chiếc túi nhỏ trên tay rồi quyết định đi vào.
- Chào quý khách, cô muốn mua gì à?
Lương Vũ Tranh đưa chiếc túi nhỏ cho nhân viên bán thuốc, hỏi:
- Tôi có thể hỏi chị một chút không? Chị có biết thuốc này là thuốc gì không ạ?
Nhân viên bán thuốc lấy viên thuốc ra ngửi rồi xem xét cẩn thận, mãi một hồi mới lên tiếng:
- Đây là một loại vitamin mới được tung ra thị trường, công dụng chữa chứng biếng ăn và mất ngủ.
- Vậy à?
- Nhưng mà nhìn bề ngoài, thuốc này với thuốc tránh thai trông rất giống nhau, nhiều người không thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai loại thuốc. Tuy nhiên, vitamin này có màu đậm hơn thuốc tránh thai một chút, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ngay thôi.
Lương Vũ Tranh đứng trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:
- Cảm ơn cô.
- Không có gì.
Cô cầm lấy viên thuốc kia, nhanh chóng rời khỏi hiệu thuốc rồi đi về nhà Vương Nhã Đồng.
……………………………………..
Lần trước lúc Lương Vũ Tranh rời khỏi Minh viên, cô còn cầm nhầm cả lọ thuốc tránh thai kia theo. Lúc này Lương Vũ Tranh lại mở lọ thuốc ấy ra, lấy viên thuốc đem so sánh với vitamin mà Vương Nhã Đồng đưa cho. Quả nhiên, hai viên thuốc giống y chang nhau.
- Không thể nào.
Lương Vũ Tranh kinh ngạc nhìn hai viên thuốc giống y chang nhau kia. Cô không ngờ lại có chuyện như vậy.
- Rõ ràng ban đầu mình mua thuốc tránh thai, sao bây giờ lại thành ra vitamin. Không lẽ… Hạ Quân Dật?
Lương Vũ Tranh bỗng nhớ đến Hạ Quân Dật. Ở Minh viên, ngoài Hạ Quân Dật ra thì chẳng có ai có thể động vào lọ thuốc tránh thai. Khả năng người ta bán nhầm thuốc là không có, bởi ngoài lọ đều dán nhãn, nắp vỏ lọ cũng chưa từng được bóc ra.
- Tại sao lại như vậy? Chính bản thân Hạ Quân Dật ngay từ đầu đã bảo mình phải tự uống thuốc tránh thai. Bây giờ thuốc này… Hạ Quân Dật, anh ta rốt cuộc là có suy tính gì?
Chính bản thân Lương Vũ Tranh cũng không hiểu, Hạ Quân Dật đến hiện tại là người có khả năng cao nhất đổi thuốc của cô. Nhưng lý do gì khiến anh phải làm như vậy chứ?
Cả một đêm, Lương Vũ Tranh trằn chọc không ngủ được, cũng quên luôn cả bữa tối. Cô thật sự suy nghĩ không ra nguyên nhân gì khiến Hạ Quân Dật phải làm như vậy.