Tôn thị cho người chuẩn bị xong thức ăn chốc lát sẽ đưa tới, Lý thị nghe ầm ĩ nửa ngày đã sớm đói bụng mà Tôn thị cho người chuẩn bị thức ăn hết sức dụng tâm ăn rất ngon miệng, Lý thị ăn xong một bát cháo mới thả đũa. Cố Lễ ăn cơm cầm theo quyển sách ngồi trên ghế đọc, Lý thị thấy trên mặt hắn có vẻ mệt mỏi có chút đau lòng nhỏ nhẹ khuyên nhủ “Lão gia về trước đi, ở đây có ta rồi”
Cố Lễ lắc đầu nói “Không có gì đáng lo, chờ lão thái thái tĩnh lại ta sẽ đi” Lý thị nghĩ đến Cố Nghi, Cố Liêm hai người lát nữa sẽ tới, lúc này để Cố Lễ đi cũng không tốt lắm liền che miệng không nói gì nữa.
Nguyên Thu trông Tuyền ca và Nữu Nữu ngủ dặn dò bà vú, nha hoàn trông chừng cẩn thận, mình đi tìm Cố Sơn đến phòng lớn. Lý thị thấy Nguyên Thu tới vui mừng gật đầu chờ huynh muội hai người đi thăm lão thái thái mới gọi Nguyên Thu đến bên cạnh nhỏ giọng hỏi “Buổi tối Tuyền ca và Nữu Nữu ăn gì? Đã ngủ chưa?”
Nguyên Thu trả lời “Bích Nhi chưng sủi cảo tôm, lại làm ít cháo thịt vịt con thấy Tuyền ca và Nữu Nữu ăn cũng không ít sợ bọn họ đầy bụng dụ dỗ cho bọn họ chơi thêm một lát mới cho đi ngủ”
Lý thị nghe gật đầu “Xem tình hình này, lão thái thái e rằng sẽ nằm một hai tháng, ta sẽ mỗi ngày ở đây phục vụ, ngươi để ý đệ đệ, muội muội nhiều một chút” Nguyên Thu gật đầu lên tiếng “Mẫu thân yên tâm”
Cố Sơn thấy trong nhà không có người ngoài nhỏ giọng hỏi “Lão thái thái sao lại như thế?”
Lý thị nói “Đại phu nói là điềm báo trúng gió cũng may bệnh tình không nghiêm trọng uống chút thuốc tĩnh dưỡng là không sao. Thời gian này ngươi phải trông chừng tốt Tuyền ca và Nữu Nữu đi học, đừng để không ai quản thúc bọn nó”
Cố Sơn cười nói “Mẫu thân yên tâm, Tuyền ca là đứa bé nghiêm túc, nhưng Nữu Nữu tâm có chút không yên tĩnh chỉ thích xem truyện kí anh hùng, phong tục địa phương, tạp thư. Luôn phải nói vài lần nói nghiêm chỉnh đọc sách”
Nguyên Thu nghe không nhịn được cười ra tiếng “Tính tình Nữu Nữu từ nhỏ đã sôi nổi, có thể ngồi đọc sách đã không tệ rồi, để nàng xem một chút anh hùng truyện kí cũng không sao. Nhưng bây giờ nàng cũng nên học may vá một chút, nếu là cũng ngồi không yên làm sao cầm kim cầm vải?”
Lý thị cười nói với Nguyên Thu “Lúc nhỏ ngươi cũng không phải là đứa không ngồi yên được, mỗi lần bảo ngươi thêu thùa may vá ngươi đều không tĩnh tâm được, đến lớn hơn một chút mới khá tí. Cũng may lúc đầu mời sư phụ cực tốt cho ngươi, một cây kim một sợi chỉ đều tự tay dạy ngươi. Hôm nay ngươi lại càng phát ra tĩnh tâm làm may vá cũng có thể lấy ra gặp người”
Cố Sơn nghe Lý thị nói Nguyên Thu như thế không nhịn được cười, Lý thị nhìn Cố Sơn nhớ tối ban ngày Liêm Thân Vương phủ cho mama đưa tới một lá thư, vội sai ngươi về phòng lấy lá thư đưa cho Cố Sơn nói “Thế tử sai người đưa tin cho ngươi”
Cố Sơn vội đứng dậy nhận lấy, trước tiên cầm trên tay ước lượng mới nghiên đầu cười nói với Nguyên Thu “Sĩ Hành này nói nhiều từ lúc nào vậy, cư nhiên viết cho ta một phong thư dày như vậy” Nguyên Thu nghe tên Sĩ Hành mặt không khỏi ửng hồng lên, nhớ nhung trong lòng giống như gợn sóng từ từ lan ra.
Cố Sơn cười xé phong thư ra không khỏi sửng sốt “Sao trong này còn có một lá thư” Nói xong lấy tay rút lá thư ra, theo lá thư một tờ tín theo ngón tay Cố Sơn bay ra rơi xuống mặt đất. Cố Sơn sững sờ, nhìn lá thư phong kín trên tay, lại nhìn trên đất giấy viết thư một chút, nghi ngờ nhặt lên dưới ánh đèn cẩn thận xem.
Lý thị và Nguyên Thu thấy vẻ mặt Cố Sơn biến ảo không chừng trong bụng kì quái đợi Cố Sơn đọc xong Lý thị vội hỏi hắn “Trong thư nói gì? Thế tử có tốt không? Thật khó được thế tử nhớ đến tình nghĩa của các ngươi đưa tới một phong thư như vậy, ngươi nhanh viết trả lời đi”
Cố Sơn rung đầu cười nói “Hắn khi nào thì nhớ con? Con cũng chỉ là người đưa tin thôi” Nói xong đưa lá thư trong tay còn phong kín cho Nguyên Thu nói “Trong thư hắn chỉ hỏi mọi người trong nhà một chút, sau đó liền dặn dò con đưa bức thư này giao cho tam muội. Mẫu thân nếu là muốn biết Sĩ Hành có được hay không, e rằng phải hỏi tam muội”
Lý thị nghe vậy cầm khăn che miệng cười “Nếu vậy Nguyên Thu xem thư đi. Cũng thật làm khó đứa nhỏ Sĩ Hành này, lượn lớn một vòng như vậy” Nguyên Thu cầm tin đỏ mặt đi vào phòng, Lý thị cười cười lắc đầu, ngay cả Cố Lễ ngồi xa xa khóe miệng cũng hàm chứa nụ cười.
Trong gian phòng thắp hai ngọn đèn, Nguyên Thu ngồi dưới đèn từ từ xé phong thư ra, từ bên trong lấy ra một xấp dày giấy viết thư, để dưới ánh nến xem. Trước tiên Sĩ Hành viết gần đây mình đọc sách gì đi những nơi nào, gặp những ai. Lại lượm lặt những chuyện xảy ra gần đây ở Hàng Châu cũng viết vào. Sĩ Hành cũng kể đến từ sau khi Cố phủ hồi kinh mình chợt hiểu mất mát. Không chỉ ban ngày không có nơi nào để đi, bình thường cũng thiếu đi ban tốt tri âm Cố Sơn, mình buồn bực tìm người cãi nhau cũng không có. Nguyên Thu xem thấy trái tim ấm áp không khỏi hé miệng cười.
Sĩ Hành nói một lúc lại nhớ lại lúc cùng Nguyên Thu chèo thuyền du ngoạn trên hồ, một lúc lại nói hôm qua mình đi tới rừng mai thì nhớ đến năm ngoái cùng với Nguyên Thu dưới rừng hoa mai. Nguyên Thu thấy trong thư Sĩ Hành những hàng chữ đều mang theo dày đặt nhớ thương liền bất giác vành mắt đỏ hồng, cầm khăn lau khóe mắt, miễn cưỡng chống lại ghé dưới ánh nến tiếp tục xem, Sĩ Hành lại nói đến chút chuyện chuẩn bị hồi kinh, lại hỏi Nguyên Thu muốn ăn gì chơi gì, hắn hồi kinh sẽ mang đến.
Nguyên Thu đang xem, nghe thấy phòng ngoài có nha đầu nói “Nhị lão gia, nhị phu nhân, tam lão gia, tam phu nhân tới” Nguyên Thu vội đem thư cất vào, vung rèm ra ngoài phòng thỉnh an phu thê Cố Nghi, Cố Liêm rồi đứng sau Lý thị.
Cố Liêm đã biết lần này lão thái thái ngã bệnh có liên quan tới thê tử ồn ào không nghỉ của mình, vì vậy thăm bệnh lão thái thái xong cũng không dám nhiều lời, nói chuyện thận trọng cười theo với Cố Lễ. Cố Nghi là người thành thật, một gậy chẳng làm nên trò trống gì, tuy hắn bị Tôn thị ngầm kích bả vai lại vẫn không chịu nói, Tôn thị hận không ngừng lấy ánh mắt trạc hắn.
Đang thời điểm mọi người âm thầm so tài, nha hoàn bên cạnh lão thái thái đột nhiên kêu lên “Lão thái thái nhúc nhích, có phải tỉnh rồi không?” Mọi người nghe mới thu ý định của mỗi người lại, cùng hướng vào bên giường xem xét, miệng không ngừng hô “Lão thái thái?”
Lão thái thái như là nghe tiếng kêu, đôi môi hơi giật giật, Lý thị thấy thế bận rộn sai người cầm bát súp tới đút hai miếng, lúc lâu lão thái thái mới chậm rãi mở mắt, vừa muốn mở miệng nói chuyện thình lình hít vào một hơi đột nhiên ho khan. Lý thị tiến lên giúp lão thái thái đấm lưng, lão thái thái liều mạng ho khan mấy tiếng, nhổ ra một bãi nước đờm vàng ra ngoài lúc này mới thở đều đặn. Mọi người thấy thế vui vẻ nói “Nhổ đờm chặn giọng nói ra chắc là tốt hơn rồi”