Ngô mẫu vừa vào nhà đã nghe tộc trưởng nói hưu nữ nhi mình vội lôi con gái nàng quay về phía tộc trưởng mắng “Ngày đó Cố gia các ngươi nghèo nàn còn không phải dựa vào Ngô gia chúng ta ra tiền lấy ngân lượng đi thi. Hôm nay các ngươi phú quý liền quên ân nhân, lương tâm bị chó ăn hết hả? Tính ra các ngươi mấy năm nay cũng không biết lấy bao nhiêu bạc từ khuê nữ của ta, còn lấy tiền đi mở học đường, đảo mắt qua sông rút cầu liền muốn bỏ nữ nhi Ngô gia của ta cũng phải xem ta đồng ý hay không đã nhé”
Tộc trưởng tức giận đỏ mặt chỉ vào Ngô mẫu nói “Con cháu Cố gia lấy bạc đóng bạc cung phụng tổ tiên là tộc quy, trước kia lão thái gia lấy bạc cho con cháu học là hắn thiện tâm có liên quan gì đến Ngô gia nhà các ngươi? Sau con gái ngươi quản gia cũng chẳng đưa bạc cho học đường ngay cả duy trì từ đường cũng không ra một cắc người trong tộc là nhìn trên mặt lão thái gia mà không nháo loạn”
Ngô mẫu thóa một tiếng mắng “Còn nói không biết xấu hổ. Ngày đó Cố gia nghèo rớt mồng tơi ngay cả tiền cưới vợ cũng không có cũng là Ngô gia đưa ra trang tử hồi môn, ăn mặc dùng cái nào không phải là bạc của Ngô gia? Ta thấy mấy thứ từ đường kia tất cả đều là bạc của Ngô gia. Các ngươi không nói cảm ơn thì cũng thôi đi, còn muốn hưu khuê nữ của ta, ngươi cũng không sợ mặt ngươi là mặt mo”
Lão thái thái đang nằm trong phòng nghe thấy chị dâu tới có chút nằm không yên lại nghe bên ngoài nháo thật sự lợi hại liền miễn cưỡng run rẩy đỡ Lý thị ra ngoài.
Ngô mẫu thấy lão thái thái ra ngoài lập tức khóc ầm ĩ lên “Con gái ta có gì không tốt ngươi chỉ cần mắng chửi là được tội gì tìm mấy người này tới đày đọa cô nương nhà chúng ta? Người khác mắng chửi thì cũng thôi ngươi thế nào cũng đi theo chà đạp nàng? Không chỉ có để cho chị dâu nàng khi dễ nàng hôm nay còn mặc cho những người này đòi hưu nàng? Lúc ngươi xuất giá Ngô gia sợ ngươi chịu khổ lấy gần nửa gia sản chuẩn bị đồ cưới cho ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi còn hồi báo Ngô gia chúng ta như vậy ngươi không sợ thiên lôi đánh?”
Lão thái thái miễn cưỡng cười nói “Chị dâu đây là đang nói như thế nào, mau vào dùng trà với ta”
Ngô mẫu vừa lau mặt cười lạnh nói “Hôm nay khuê nữ ta sắp bị hưu ta còn tâm tình gì mà dùng trà”
Lý thị thấy lão thái thái trên mặt lúc đỏ lúc trắng vội đỡ nàng đến ngồi trên ghế dựa, Ngô mẫu bĩu môi nói “Nếu là muốn hưu nữ nhi của ta, trước ngươi đưa trở lại Ngô gia mấy thứ đã lấy đi trước kia lại hãy nói”
Lão thái thái thấy chị dâu miệng đầy nói bậy không khỏi giận nói “Đồ cưới của ta là phụ thân ta cho ta có liên quan gì đến ngươi? Năm đó ngươi ghen ghét đồ cưới của ta không biết ở trước mặt ca ca ta thì thầm bao nhiêu lần, cả ngày nói ta quản gia cũng bị dời trống không. May nhờ ca ca thành thật không tin lời ngươi bằng không huynh muội chúng ta đã sớm thành người lạ”
Ngô mẫu giễu cợt nói “Ca ca ngươi thật đúng là kẻ ngu chỉ xem muội muội hắn là người tốt, hôm nay chính là muội muội này muốn đem nữ nhi hắn hưu ra cửa muốn cho hắn không còn mặt mũi sống trên đời”
Lão thái thái nghe không khỏi giận nói “Những năm gần đây ta ngày nào là không xem nàng như nữ nhi mà đối đãi? Ai ngờ nàng giấu tài sản riêng thì cũng thôi đi, còn hai ngày ba ngày chống đối ta một lần. Hôm nay ta bị nàng chọc tức hộc máu nàng không hỏi một tiếng ngược lại quay đầu chạy đi, ta cho gọi lão tam tới nàng mới theo tới đây, vào cửa cũng chẳng hỏi han lấy ta một tiếng chỉ biết nhảy đổng chửi nhau ở ngoài đây chính là con gái tốt mà ngươi nuôi được”
Ngô mẫu cười lạnh nói “Ngươi cho là ta ngu ngốc? Cháu gái ngươi đã sớm nói với ta, chỉ nói nàng bị bệnh mấy ngày nay, ngươi không thương nàng mấy năm quản gia vất vả không nói còn cho người đi tra nàng bắt nàng đem tiền riêng dọn sạch mới bỏ qua. Theo ta thấy bạc nhà Cố gia các ngươi chính là của Ngô gia, ta nhìn khắp trong phủ cũng chỉ có khuê nữ ta có tư cách được bạc này” ( haizzzzz…lại thêm một cực phẩm, da mặt có dày cũng đâu cần dày đến như thế chứ, nếu mà có thể làm ghế ngồi được chắc cũng rất êm ái đây).
Không đợi lão thái thái mở miệng, tộc trưởng đã tức giận đến giơ chân nói “Cố lão thái gia tân tân khổ khổ gom góp được gia sản sao lại là bạc của Ngô gia các ngươi? Còn nói nữa, đây là chuyện của Cố gia chúng ta làm gì cần đến người khác họ đến mở miệng? Lão tam, ngươi cũng thấy đức hạnh của thê tử ngươi, còn không nhanh viết hưu thư? Sau đó đem gai sản gia ra mà bù tiền công”
Cố Liêm nghe nghĩ thầm, trong nhà mặc dù tiền bạc không ít nhưng hắn không biết được bao nhiêu. Lục khắp người hắn cũng chỉ có ngân phiếu năm mươi lượng mà thôi tiền tài trong nhà đều là Ngô thị nắm trong tay. Ở chuyện tiền bạc xưa nay Ngô thị có chút thủ đoạn hơn nữa ban đầu nàng còn có bạc hồi môn nghĩ đến cũng là một khoản không ít. Hôm nay ở nhà bị khinh bỉ còn không bằng tự ở riêng mà sống tiêu dao.
Trong lòng lão thái thái suy tư một lúc rốt cuộc không nên đả thương mặt mũi nhà mẹ đẻ nhưng mình nhất thời xúc động mời tộc trưởng, cho hắn thấy được trong nhà nháo loạn cũng không tốt cứ như vậy mời hắn trở về liền nói “Ngô gia và Cố gia hai đời thân gia cũng không tốt tại trong tay ta nháo cương. Theo ta thấy, nàng dâu lão tam đem tư sản bù vào là được cũng không cần hưu nàng”
Tộc trưởng bận tâm đến thể diện lão thái thái chỉ đành nói với Cố Liêm “Nếu như vậy ngươi bảo thê tử ngươi đem ngân lượng bù vào chỗ đã cầm đi. Ngươi trở về thật tốt dạy dỗ nàng một phen ta sẽ không dùng gia pháp nữa”
Tất cả mọi người đều cho rằng Cố Liêm sẽ đồng ý ai ngờ hắn đứng đó không nói, Ngô thị cười lạnh nói “Nếu thành ra như vậy liền rách mặt luôn, ai cũng đừng giả bộ làm người tốt. Ta không sống cùng các ngươi nổi nữa, bây giờ tộc trưởng ở đây vừa đúng lúc đem tài sản chúng ta chia ra, chúng ta ở riêng, về sau ai đi đường nấy”
Ngô mẫu nghe vậy vội gật đầu nói “Đem gia sản các ngươi chia làm ba phần, mỗi người lấy một phần ở riêng thôi”
Tộc trưởng cả giận nói “Đồ khốn kiếp, ngươi là bà bà không khuyên răng còn ở đó chia rẽ? Lão tam, thê tử ngươi huyên náo gia đình không yên còn không hưu nàng?”
Cố Liêm ho một tiếng nói “Ta cũng tán thành ở riêng, nhà thì ta không cần quy ra thành bạc đưa cho ta là được. Trang tử ta muốn hai cái ở thành Nam, ngân lượng trong nhà theo mọi người chia phần là được”
Lão thái thái mắng “Con bất hiếu, ngươi muốn mẫu thân ngươi tức chết sao, thật uổng công ta thương ngươi nhiều năm như vậy”
Cố Liêm giương mắt nhìn lão thái thái “Nếu mẫu thân thật lòng thương nhi tử cũng không để nháo loạn ra như hôm nay. Nhi tử không thể xem chuyện cười như thế cũng không còn gì thể diện. Mẫu thân nếu xem ta là nhi tử, phân ngân lượng cho ta nhiều một ít xem như là thương ta”
Lão thái thái giận nói “Nếu muốn chia nhà chờ ta chết rồi nói, nếu muốn chia bạc một văn cũng không có”
Cố Liêm lạnh mặt nói “Nếu mẫu thân không xem ta là nhi tử, ta cũng xem là không có người mẫu thân này. Hôm nay ta sẽ dẫn toàn gia rời đi”
Lão thái thái nghe lập tức phun ra một búng máu, ngửa ra sau ngất đi, Lý thị vội cho người mời đại phu. Tộc trưởng thấy Cố Liêm làm mẫu thân tức giận xỉu tại chỗ đương trường quát lên “Cố Liêm không vâng lời cha mẹ, dung túng thê tử nhục mạ mẫu thân, bất hiếu, theo lí cho ra tộc, sau này một chi của Cố Liêm không cho vào từ đường”
Cố Liêm nghe vậy không khỏi sửng sốt, Cố Lễ không đành lòng xin tha giúp hắn “Nếu hắn muốn dọn ra cho hắn dọn ra nếu không cho vào từ đường cái này phạt có quá đáng chút”
Tộc trưởng lạnh mặt “Vốn định là nhìn trên mặt phụ thân ngươi chỉ định khiển trách hắn, hắn dừng lại thì thôi. Đằng này hắn không làm theo không nghe khuyên còn muốn chống đối mẫu thân nói ra lời bất hiếu không nhận mẫu thân cũng không cho phép hắn càn rỡ nữa” Cố Lễ nghe, đành phải thôi, Ngô thị vội kéo Cố Liêm nhỏ giọng nói “Nhanh thu dọn đồ đạc đi thôi, chốc nữa bọn họ tỉnh táo lại đoạt lấy đồ đạc chúng ta giờ” Cố Liêm nghe cũng quên việc bị trục xuất ra tộc là việc phạt nặng này, vội vàng cùng Ngô thị đỡ Ngô mẫu về thu dọn đồ đạc. Tộc trưởng thấy thế không khỏi lắc đầu “Nghiệt súc a!”
Lý thị cho người quét dọn cho tộc trưởng nghỉ ngơi, còn sai người mời đại phu đến chữa trị cho lão thái thái. Thái Tuyết báo lại tam phòng chạy xe ra khỏi phủ, Lý thị suy nghĩ một lúc nói “Cũng không đáng gì, để bọn họ đi đi” Thái Tuyết nghe vậy truyền lời cho người gác cổng để tam phòng xuất phủ.
Tam phòng bị đuổi ra khỏi Cố gia, người khác thì nghe rồi thôi nhưng Tôn thị là vui mừng nhất vì lão thái thái đang ốm nàng không tốt làm tiệc ăn mừng, chỉ làm một bàn tiệc rượu trong phòng cho mấy người trong nhà vui nháo một trận.
Tam phòng nháo loạn như vậy là kết thúc, Lý thị vừa mới thanh nhàn vài ngày hôn sự của Tử Yên và Cố Sơn đã định ra, Lý thị dẫn theo Tôn thị chuẩn bị cho hôn sự của Cố Sơn, chỉ chờ trước tết cưới Tử Yên vào cửa.