Nha hoàn cười nói “Là người tam Tiểu thư đến đây hỏi tình huống của di nương”
Lâm di nương vội nói “Có nói với người tam Tiểu thư thân thể ta đã tốt không?”
Nha hoàn kia nói “Nói rồi, nhưng tam Tiểu thư nói thân thể di nương mảnh mai cần chăm sóc kĩ thời gian nữa”
Lâm di nương nói lầm bầm “Suốt ngày trong phòng phiền muốn chết, sao không thấy Thẩm mama đến tìm ta?”
Nha hoàn cười nói “Di nương không biết, mỗi ngày Thẩm mama đều đến chỗ phu phân vì vậy không dám đến phòng di nương sợ lây bệnh truyền cho phu nhân sẽ không tốt”
Lâm di nương nghe vậy không khỏi mắng mấy câu, tức giận ra một thân mồ hôi, Xảo Xảo vội hầu hạ nàng cởi áo ngoài nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau, liền có nha đầu mang đồ Thẩm mama để lên xe ngựa. Thẩm mama mặc xong y phục đến phòng lớn dập đầu với Cố Lễ và Lý thị. Cố Lễ giao thư nhà đã viết xong cho Thẩm mama lại dặn dò nàng đi đường cẩn thận cho đến khi Thẩm mama ra khỏi cửa, Cố Lễ mới cùng Lý thị quay vào.
Trong nhà Thẩm mama đi, Vương di nương bị đuổi đến thôn trang làm việc Cố Lễ và Lý thị cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Cố Lễ lại hạ lệnh không cho Nguyên Dung đi các phủ làm khách chỉ có thể ở trong nhà làm nữ công. Lâm Tuyết Diên thấy Nguyên Dung không đi tìm nàng liền tới Cố phủ mấy lần, mỗi lần đến cũng bị Nguyên Thu lấy li do ngăn cản đuổi trở về. Nguyên Dung mất đi một trợ thủ, mà Trương di nương bị Cố Lễ chê mấy lần cảm thấy nản chí chỉ ở trong viện dưỡng thương, ngay cả cửa viện cũng không ra chứ đừng nói gì đi tìm Nguyên Dung. Vì vậy mà Nguyên Dung an phận một chút.
Chỉ có Lâm di nương thỉnh thoảng náo loạn chạy ra khỏi viện, chỉ là bệnh của nàng mỗi lần tốt lên một chút lại gặp vài nguyên nhân cảm lạnh trở lại. Lặp lại vài lần Cố Lễ hạ lệnh không cho nàng ra khỏi phòng, vì vậy mỗi ngày Lâm di nương chỉ có thể ngồi bên cửa sổ nhìn một mảnh cây cỏ càng ngày càng héo khô.
Đảo mắt đến trung tuần tháng tư, trong vườn Cố phủ nở đầy hoa tươi. Lý thị nâng cao bựng bự chín tháng đỡ eo tản bộ. Nguyên Thu dẫn mấy tiểu nha đầu tới thỉnh an Lý thị, Lý thị thấy mấy tiểu nha đầu cũng ôm một ít đỗ quyên, mẫu đơn, hoa đào liền cười nói “Sao lại hái được nhiều như vậy, tùy tiện vài nhánh thả vào bình hoa là được”
Nguyên Thu tiến lên đỡ Lý thị từ từ tản bộ theo nàng, trong miệng cười nói “Hôm nay vườn nở nhiều hoa, thân thể mẫu thân nặng nề không vào vườn được nữ nhi hái một ít cho mẫu thân ngắm”
Lý thị cười vỗ tay Nguyên Thu “Là Thu nhi hiếu thuận” Nói xong gọi Thái Tuyết đi lấy mấy bình hoa ra ngoài, cắm hoa vào, Nguyên Thu vội nói “Để tự tay nữ nhi cắm cho mẫu thân”
Lý thị đi nửa ngày cảm thấy mệt mỏi, để Nguyên Thu đỡ trở về. Nguyên Thu lấy bình hoa màu lam ra ngoài, lấy hoa ngọc lan, mẫu đơn và hoa hải đường cắt theo dài ngắn khác nhau cắm chung vào một bình hoa cười nói “Đây là ngụ ý cát tường phú quý, đặt trong nhà ngắm cũng đẹp”
Lý thị cười gật đầu, lại thấy Nguyên Thu lượm chút mẫu đơn và mấy loại hoa khác phối hợp lại. Lý thị thấy loại hoa khác nhau thì nàng chọn bình hoa khác nhau, cắm lên cũng có chút ý cảnh, cười sai Thái Tuyết đem bình hoa đặt ở các phòng.
Nguyên Thu rửa tay thấy trên giường một ít y phục trẻ nhỏ cầm lên nhìn cảm thấy vải vóc cực kì mềm mại nhưng lại có vẻ cũ một chút. Thấy vẻ mặt Nguyên Thu nghi ngờ Lý thị nói “Là khi còn bé con mặc, ta cho người tìm khắp trong ngoài, giặt sạch mới đem vào, đứa nhỏ vừa sinh ra mặc y phục như thế mới không bị bệnh”
Một kiện một kiện Nguyên Thu đều nhìn kĩ, thấy vẻ mặt Lý thị có chút mệt mỏi, hầu hạ nàng đi ngủ, tự tay bỏ màn xuống, gọi Trương mama vào phòng nói chuyện.
Vì gần tới ngày sinh của Lý thị, bà mụ và bà vú đã tìm xong, vì trong phủ nha hoàn mama có hạn. Đầu mấy tháng trước Nguyên Thu kêu môi giới bán người tự mình cùng Trương mama trước chọn lựa vài nhóm nha đầu, những người có vẻ bệnh bẩn thỉu đần độn cũng lọc ra, còn lại để Lý thị xem. Lý thị chọn năm người ra ngoài nhất nhất hỏi gia thế xác định là người trong sạch mới lưu lại.
Nguyên Thu dẫn theo năm nha hoàn mới mua theo bên người để cho Trương mama đám người Chức Mộng dạy quy củ cho họ. Mắt thấy ba tháng nữa là Lý thị lâm bồn nhưng Nguyên Thu vẫn không yên lòng đối với mấy nha đầu mới. Trương mama thấy Nguyên Thu chân mày cau chặt hỏi rõ nguyên do mới cười nói “Mấy nha đầu này làm gì vào nhà hầu hạ nhanh như vậy, chỉ là nha đầu bên ngoài thôi, đại nha hoàn bên người tiểu thiếu gia sẽ tới phòng lớn phục vụ là được” Nguyên Thu nghe vậy mới yên tâm.
Lại qua bảy tám ngày, thai nhi Lý thị máy thường xuyên thỉnh thoảng căng lên đau đớn. Mỗi ngày Nguyên Thu nhìn bụng lớn của nàng mà lo lắng, cảm giác như bụng lớn hơn so với phụ nữ có thai kiếp trước. Cố Lễ tính toán thời gian sinh còn mấy ngày liền cho đại phu ngày ngày tới bắt mạch, rước hai bà mụ về phủ.
Nửa đêm hôm đó Cố Lễ vừa mơ mơ màng màng ngủ, bị tiếng rên rỉ của Lý thị đánh thức, giật mình từ trên giường nhảy xuống, vội gọi người thắp đèn. Có nha hoàn thắp nến lên, Cố Lễ nhìn trên giường có tia máu, hoảng hốt kêu lên “Nhanh! Kêu bà mụ”
Trương mama vào phòng xem Lý thị, kêu người đẩy Cố Lễ ra, Thái Tuyết sợ tiểu nha đầu làm lỡ việc tự mình chạy đi kêu bà mụ tới. Bích nhi vào sân nhóm bếp chuẩn bị nước nóng.
Hai bà mụ chỉnh tề theo Thái Tuyết vào phòng, kêu nước nóng khăn lông sạch chờ sinh xong dùng rồi đóng cửa sổ lại. Cố Lễ bên ngoài nghe Lý thị tiếng kêu to hơn một tiếng không khỏi nắm chặt tay.
Phòng lớn hò hét loạn thành một mảnh, Thái Tuyết bởi vì bận rộn mà chạy đi chạy lại mang nước sôi vào, sợ nhưng thứ này không ai xem kĩ mà rối loạn, vội sai người tới mời Nguyên Thu tới. Nguyên Thu vì ban đêm nghĩ đến Lý thị ngủ cũng không yên ổn. Nha đầu phòng lớn tới nói mấy câu với Chức Mộng thì thấy Nguyên Thu mặc xong quần áo đi ra cuống quít tiến lên thỉnh an. Nguyên Thu nghe nói Lý thị lâm bồn cũng không kịp hỏi kĩ vội sai người đốt đến lồng chạy lên phòng lớn. Chức Mộng một mặt đi theo một mặt gọi Thúy Oanh cầm theo áo choàng.
Lý thị mang thai thứ ba mà vừa đủ tháng, Nguyên Thu vừa chạy tới viện Lý thị chỉ nghe tiếng con nít khóc rõ to từ trong nhà truyền ra.