Người thứ hai nói chuyện tuổi lớn hơn chút, vội hoàn hồn trước, cẩn thận rửa tay sạch sẽ bưng trà cụ ra ngoài. Thư Hương bưng bình trà để lên khay nàng dẫn nàng lên lầu.
Sĩ Hành mơ hồ nghe hai người nói mặc dù không rõ ràng nhưng nghe được đại khái nháy mắt trong lòng thấu lạnh. Hắn gặp ác mộng, tay chân không thể động đậy, đầu óc tựa như ngủ tựa như không, đầu ra một thân mồ hôi lạnh.
Thư Hương nhẹ lên lầu tìm một vòng thấy Thế tử gần cửa sổ. Chỉ xem là hắn ngủ ngon Thu Hương không dám đánh thức hắn, nhẹ chân nhẹ tay để trá bánh xuống, cầm thảm tới nhẹ khoát lên người hắn, liền ngoắc dẫn nha đầu kia xuống lầu.
Nha hoàn kia thấy Thế tử ngủ hết sức ngon, chắc không nghe thấy mình nói trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thư Hương sợ âm thanh hai người quét dọn làm ồn Thế tử phất tay bảo các nàng về trước, trễ chút quay lại. Hai nha đầu nghe hợp tâm ý, liên tục lui ra ngoài.
Nha hoàn nói chuyện ban đầu thấy không có ai vội kéo người kia hỏi “Thế tử có nghe thấy không?”
Người kia trả lời “Thế tử ngủ, chắc là không nghe thấy”
Người đầu tiên oán giận nói “Không phải ngươi lên lầu trước nhìn xem chung quanh rồi mới xuống sao”
Người kia phản bác “Thế tử đem ghế tre dời đến bên cửa sổ, chỗ kia vừa lúc bị giá sách cản trở ta làm sao thấy được hắn? Còn nữa, theo lí mà nói lúc này lão gia ở thư phòng, thiếu gia và Thế tử đi học, ai biết hôm nay Thế tử chạy tới đây ngủ, thật dọa chết ta”
Người thứ nhất đành nói “Hi vọng Thế tử không nghe thấy” Nói xong nghiên đầu đi người kia trong lòng cũng lo lắng lung tung suy nghĩ một lần cũng đi về.
Trong Toàn Thúy các không có âm thanh, Sĩ Hành mơ mơ màng màng ngủ, một hồi mơ thấy Nguyên Thu đội mũ phượng gả cho Hạ Tử Nghiệp, một hồi mơ thấy Nguyên Thu đi ngang qua xa xa, hắn tiến lên kéo tay Nguyên Thu ai ngờ nói không biết hắn “Ngươi thật quá mức, dám tùy tiện kéo ta? Còn không nhanh buông ra”
Cố Sơn vì nghĩ Tuyền ca và Nữu Nữu đi đến chơi với bọn họ một lát, nhìn bọn họ ăn điểm tâm xong mới chạy tới Toàn Thúy các. Thư Hương thấy Cố Sơn tới, vội đứng lên hành lễ nói nhỏ “Thế tử ngủ thiếp trên ghế mây”
Cố Sơn nghe vậy cau mày nói “Ghế mây sao người có thể ngủ? Chờ thức dậy cổ cũng cứng mất” Nói xong vén áo lên lầu, ban đầu hắn không hình thấy Sĩ Hành, đi quanh giá sách một vòng đến cạnh cửa sổ mới thấy hắn ngủ hết sức ngon liền cười đẩy hắn “Ngươi cũng thật bậy, nói đến đọc sách sao lại ngủ thiếp đi?”
Cố Sơn đẩy hai cái Sĩ Hành cũng không phản ứng, Cố Sơn vội nhìn hắn chỉ thấy mặt Sĩ Hành trắng bệch, mặt đầy mồ hôi lạnh, Cố Sơn bị dọa sợ vội sai Thư Hương đi mời đại phu, còn sai người đi báo cho Cố Lễ biết mình kêu hai gã sai vặt mang Sĩ Hành vào phòng mình.
Cố Lễ nghe thấy Thế tử hôn mê bất tỉnh trong phủ mình, bị dọa sợ chết đi sống lại, vội vàng kêu mấy đại phu tốt nhất, tự mình dẫn theo đến bắt mạch cho Sĩ Hành. Mấy đại phu nghe nói là Nam Bình Vương thế tử cũng không dám qua loa, thay phiên chuẩn mạch cuối cùng kết luận là bị kinh sợ gặp gió.
Cố Lễ xin đại phu khai phương thuốc, tự mình trong coi sắc thuốc cho người đút Sĩ Hành một muỗng một muỗng uống. Qua nửa canh giờ Sĩ Hành tỉnh lại, lúc này Cố Lễ mới thở phào một cái đặt mông ngồi xuống đất.
Mặc dù Sĩ Hành tỉnh Cố Lễ cũng không dám cho hắn về Quận Vương phủ. Trước sai người hầu hạ Sĩ Hành ngủ, mình đổi xiêm áo, tự mình tới Quận Vương phủ tạ tội. Nam Bình Quận Vương nghe nói Sĩ Hành đột nhiên bệnh cũng bị kinh sợ vội lôi kéo hỏi Cố Lễ một phen nghe nói là ngủ trưa gặp lạnh đã uống thuốc mới hơi yên tâm.
Vì lão vương phi tuổi tác đã cao, ban đầu tới Hàng Châu dưỡng lão,Thánh Thượng phái ba gã thái y tùy tùng để tùy thời bắt mạch cho lão vương phi. Nam Bình Quận Vương lo lắng lão vương phi biết Sĩ Hành bị bệnh lại nóng nảy chỉ cho người lặng lẽ kêu một thái y, mình dẫn theo thái y tới Cố phủ.
Vừa vào phòng Cố Sơn, Nam Bình Quận Vương thấy Sĩ Hành nằm trên giường, vội sờ trán hắn. Lúc này Sĩ Hành đã uống thuốc, lại đắp chăn bông rất dày đổ mồ hôi, Cố Sơn hầu hạ hắn uống nước nóng vài lần nên trên người không còn nóng như trước. Nam Bình Quận Vương thấy Cố Sơn tự cầm khăn mặt vắt khô lau mồ hôi cho Sĩ Hành, trong nhà lại có mấy người đại phu canh chừng, trong lòng bất mãn với Cố Lễ vơi đi một nửa.
Thái y tỉ mỉ bắt mạch cho Sĩ Hành, nhìn phương thuốc Sĩ Hành uống hành lễ với Nam Bình Quận Vương nói “Thế tử trên người lạnh trong lòng lại có cỗ tà hỏa. Thần xem mấy vị này kê đơn thuốc không kém, rất đúng. Thể chất thế tử rất tốt, chỉ cần đúng hạn uống thuốc, an tâm tĩnh dưỡng không tới một tháng là khỏi hẳn. Nhưng thế tử đổ mồ hôi không tốt hoạt động”
Nam Bình Quận Vương suy nghĩ trong chốc lát, liền nói với Cố Lễ “Nếu như vậy, Thế tử ở chỗ ngươi hai ngày, chờ bệnh chuyển biến tốt cho hắn trở về để lão vương phi khỏi lo lắng. Thái y trước ở chỗ này, nếu ban đêm thế tử phát nóng thái y bắt mạch cho Thế tử cũng dễ dàng”
Cố Lễ nghe vội khom người nói “Hạ quan nhất định chăm sóc tốt cho Thế tử, xin Vương gia yên tâm” Nam Bình Quận Vương gật đầu nói “Ta giao thế tử cho ngươi chăm sóc, ngươi phải cẩn thận” Cố Lễ vội đáp “Dạ”
Nam Bình Quận Vương ngồi một lúc, thấy Sĩ Hành ngủ say còn gọi thái y chuẩn mạch nghe nói không có gì trở ngại mới ngồi xe về Vương phủ. Cố Lễ sai người dọn dẹp phòng cho thái y nghỉ ngơi, lại đến phòng lớn sai mấy nha hoàn tay chân lanh lẹ đến giúp một tay. Cố Lễ cũng không dám ngủ, cả đêm không chợp mắt canh chừng, cho đến sáng Thế tử chuyển tốt. Cố Lễ thấy sắc mặt Sĩ Hành tốt rất nhiều mắt cũng có ánh sáng lúc này mới yên tâm.
Thế tử ca ca bị bệnh nặng rồi, tà nhập là do anh tương tư nặng Nguyên Thu muội rồi, lo lắng nàng bị cướp đi đến mức này thì kiểu gì lúc anh khỏi bệnh cũng sẽ có hành động rồi! Mong rằng anh nhanh chóng chiếm thế chủ động, tiến công liên tục.