Ước chừng qua một chung trà, Nguyên Thu từ bên trong chậm rãi ra ngoài, Sĩ Hành nghe bước chân vội quay đầu nhìn lại, thấy Nguyên Thu mặc trên người áo hồng hơi cũ bên dưới là chiếc váy thanh thúy trên mặt nhàn nhạt một tầng phấn làm khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng noãn, mi mục thanh thoát.
Sĩ Hành vốn là một bụng lời nói thấy Nguyên Thu một câu cũng nói không ra, chỉ kinh ngạc nhìn nhìn nàng. Nguyên Thu thấy hắn như vậy liền cười hỏi “Sĩ Hành ca nhìn muội làm gì? Chẳng lẽ muội mặc ngược xiêm y?”
Sĩ Hành nghe Nguyên Thu nói thần trí mới tìm về được đỏ mặt cúi đầu lấy tay bưng trà, mượn cớ che giấu lòng cuống cuồng của mình. Nguyên Thu thấy Sĩ Hành đã uống hết trà mà đầu chưa ngẩng lên liền cười hỏi nha hoàn “Trà này tốt vậy sao? Sợ trà lạnh rồi còn không nhanh thay trà mới cho Thế tử?”
Nha hoàn vội đáp cười khanh khách đổi ly trà, Sĩ Hành đành để ly trà xuống tùy nha đầu kia đi thu thập lại bưng trà mới lên để đó. Nguyên Thu thấy Sĩ Hành chỉ ngồi đó cúi đầu không nói lời nào liền hỏi hắn “Sĩ Hành ca tìm muội có gì sao?”
Sĩ Hành nhìn hai mắt há miệng không thốt nên lời. Nguyên Thu thấy hắn như vậy trong bụng cảm thấy kì quái chỉ cười nhìn hắn. Sĩ Hành thấy vậy đành mở miệng không ngờ há miệng nửa ngày cũng là “Hôm nay lạnh muội ra ngoài sao không mặc áo choàng?”
Nguyên Thu cười nói “Từ viện ra đây đường gần muội lười mặc. Nhưng Sĩ Hành ca phải mặc nhiều chút mới đúng, muội nghe nói lúc trước huynh bị bệnh? Giờ đã đỡ chưa?”
Sĩ Hành gật đầu nói “Đã hết rồi, phiền muội lo lắng”
Nguyên Thu nói “Từ nhỏ huynh tập võ đúng ra thể chất cũng không kém, sao lại đột nhiên bị bệnh nặng như vậy? Hôm qua muội nghe nói bệnh rất nặng dọa muội sợ”
Sĩ Hành nghe liếc nàng một cái nói “Đã vậy sao muội không sai người đến hỏi ta khỏe chưa? Còn nữa, ta nghe nói muội tặng quà cho mọi người sao không tặng ta?”
Nguyên Thu nghe che miệng cười “Huynh là Thế tử đấy, chẳng lẽ còn không biết quy củ? Muội là nữ tử chưa chồng lại không thân với huynh làm sao dám sai người đi hỏi thăm huynh. Người ta nghe không phải bán tán sao. Về quà tặng tự nhiên có phần huynh nhưng không tốt đưa đến phủ thôi. Huynh luôn đến đây tự đi lấy không phải tiện nghi.” Nói xong đem hộp vẫn ôm trong ngực cho hắn “Huynh xem đây có phải quà tặng không?”
Sĩ Hành thấy Nguyên Thu có chuẩn bị quà cho mình, cười vội vàng mở ra, bên trong cũng là bốn loại giấy bút mực, Nguyên Thu cười nói “Mặc dù không quý như thường ngày huynh dùng nhưng cũng là muội dùng bạc riêng mua mong rằng Sĩ Hành ca không ngại”
Sĩ Hành vội cười ôm hộp vào ngực nói “Không ngại không ngại! Rất tốt! Rất tốt!”
Nguyên Thu thấy thế cười nói “Muội nói, Sĩ Hành ca như thế nào vội vàng đến đây thì ra là đòi quà”
Sĩ Hành muốn đem tâm sự nói với Nguyên Thu ai ngờ trương miệng nửa ngày lại vẫn nói không ra chỉ đỏ mặt nhìn Nguyên Thu. Nguyên Thu thấy Sĩ Hành hôm nay ngôn hành cử chỉ cực kì khác trước kia, lại vẻ mặt nhăn nhó, trong lòng liền hiểu hơn phân nửa. Nàng sống hai đời sao không hiểu tình yêu đầu tiên của nam tử tuổi trẻ. Nhưng thường ngày đối với chuyện tình cảm Sĩ Hành cái hiểu cái không nàng cũng đối với hắn như người thân. Hôm nay Sĩ Hành thông suốt tình cảm của mình, Nguyên Thu lại không biết đối mặt với hắn ra sao.
Nguyên Thu mang theo trí nhớ sống lại làm người sinh ra trong nhà quan lại đối với thế gia trạch môn tranh đấu rất rõ ràng. Hôm nay Sĩ Hành là Thế tử, sau này là Quận Vương phàm là người ai không nghĩ đến nhét nữ nhi nhà mình vào Quận Vương phủ. Sĩ Hành về sau cũng giống phụ thân hắn thê thiếp thành đàn cho dù mình và hắn có tình cảm thiếu niên nhưng có thể duy trì mấy năm. Nếu vậy chi bằng mình chặt đứt không dính dấp gì đến Sĩ Hành nữa, về sau tìm người gia thế đơn giản chút gả đi cả đời cũng nhẹ nhõm.
Sĩ Hành thấy Nguyên Thu chỉ uống trà không nói chuyện với mình trong lòng nóng nảy liền hỏi nàng “Sao mới một tháng không thấy, muội lạnh nhạt với ta rất nhiều”
Kể từ lúc trong lòng Nguyên Thu nghĩ như vậy trên mặt làm bộ như nhàn nhạt cũng không nhìn hắn mở miệng nói “Muội suy nghĩ, muội đã lớn cũng nên nghiêm túc học thêu thùa may vá”
Sĩ Hành cười nói “Không phải mỗi ngày muội đều thêu thùa may vá sao? Ta nghe nói đồ của Nữu Nữu và Tuyền ca đều là muội làm”
Nguyên Thu cười nói “Đó chỉ là một ít thôi, không thể xem như thật được. Nếu Sĩ Hành ca thật khỏe lên rồi cũng nên đi học muội muốn về thêu thùa may vá trước”
Sĩ Hành thấy cử chỉ của Nguyên Thu chợt cổ quái không khỏi âm thầm suy đoán: Cho tới giờ Nguyên Thu chưa bao giờ đối đãi với ta như vậy, chẳng lẽ nàng thật muốn đính thân với Hạ Tử Nghiệp sao?. Hắn nghĩ đến đây trong lòng phát sợ hãi, đưa tay kéo Nguyên Thu.
Nguyên Thu bị Sĩ Hành kéo nhất thời đỏ mặt lại không dám cứng rắn thoát ra sợ nha đầu thấy chỉ đành nhỏ giọng quát “Sĩ Hành ca làm gì vậy?”
Sĩ Hành nhìn mắt Nguyên Thu nói “Ta chỉ muốn nói với muội một câu”
Nguyên Thu nghe vậy thả tầm mắt xuống “Không phải huynh đã nói rồi sao?”
Sĩ Hành nghe mắt đỏ lên nhìn chằm chằm nàng nói “Chẳng lẽ trong lòng muội ta một chút phân lượng cũng không có?”
Nguyên Thu nghe vậy không khỏi hết hồn, tính tình Sĩ Hành không câu nệ đối với nàng vẫn dịu dàng che chở, đời này nàng từ nhỏ đến lớn đã gặp vài nam tử. Vô luận tướng mạo tính tình Sĩ Hành đều đứng đầu, nếu là nói không động lòng với hắn cũng là việc không thể chỉ là nàng suy nghĩ hết thảy như vậy đều là do Quận Vương phủ phức tạp. Nguyên Thu không có tự tin có thể yêu người tương lai có thê thiếp thành đàn.
Sĩ Hành thấy Nguyên Thu cố chấp nghiêng đầu không nhìn mình chỉ đành buông lỏng tay, hít một tiếng quay người chạy ra ngoài. Nguyên Thu cúi đầu thở dài cũng đi về phòng nhưng nàng không còn tâm tình dọn dẹp hòm xiểng nữa nằm dài trên giường lấy mền đắp kín mặt.
Sĩ Hành từ chỗ Nguyên Thu đi ra ngoài cũng không đi tìm Cố Sơn cởi ngựa về Quận Vương phủ. Cố Sơn nghe nói Sĩ Hành tới phủ, liền thu thập bánh trái chờ hắn, ai ngờ qua nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng hắn liền kêu gã sai vặt lại hỏi. Gã sai vặt đi thăm dò trở lại nói cho Cố Sơn “Nghe nói Thế tử vừa gặp tam Tiểu thư, hai người cãi lộn vài câu, Thế tử liền thở phì phò trở về”