Như Lan, Như Mai thấy như vậy không khỏi hai mắt nhìn nhau cũng không dám tùy tiện chạy ra ngoài. Đúng lúc này có mama quét sân đi qua, nghe tiếng kêu cứu ba chân bốn cẳng lôi Lâm di nương lên cũng không biết từ đâu tìm được cánh cửa bên mang di nương ra khỏi vườn.
Như Mai, Như Lan hai người thấy thế không ngừng đặt mông xuống đất thở hổn hển. Như lan chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh làm sau lưng ướt đẫm, há mồm muốn nói nhưng Như Mai bụm miệng nàng chặt lại, đè đầu nàng xuống lặng lẽ chỉ chỉ bên ngoài.
Hai người theo kẽ hở bụi hoa thấy người nọ từ trong rừng cây đi tới bên hồ liêc mắt nhìn chỗ nước đọng mới đổi một con đường khác ra khỏi vườn.
Như Lan và Như Mai không dám tin, liếc nhau đồng thanh nói “Vương di nương”
Đêm đó tin Lâm di nương rơi xuống nước đến tai Nguyên Thu. Mặc dù Nguyên Thu đã đoán được mấy di nương tranh thủ lúc mẫu thân mang thai mà tranh giành tình cảm cũng không nghĩ là thủ đoạn họ âm độc như vậy. Nếu như không phải mama làm vườn ra trễ một chút chậm hơn nửa canh giờ so với bình thường sợ là Lâm di nương chết ở trong hồ rồi.
Nguyên Thu mặc dù không thích mấy cái di nương này, nhưng cũng không muốn ai chết. Hơn nữa mấy di nương có người trong lòng mang ý đồ xấu, không chừng lúc nào đó đêm ý đồ chuyển đến trên người Lý thị. Kiếp trước Nguyên Thu có đọc sách cũng biết được phần lớn nữ nhân mang thai muốn bình an sinh ra cũng không phải dễ, đa số là bị thê thiếp khác của trượng phu hại sinh non.
Nguyên Thu suy nghĩ thông suốt ngồi kiệu đi vào viện Lâm di nương, lúc này hai mama đang ở trong phòng bếp nhỏ đun canh gừng. Nguyên Thu thấy liền hỏi “Phòng bếp nhỏ chưa từng sử dụng, bình thường ăn uống Lâm di nương cũng cho người đến phòng bếp lấy thức ăn, sao phòng bếp nhỏ lại có đầy đủ mọi thứ?”
Mấy mama này là người Nguyên Thu đưa tới, thấy Nguyên Thu hỏi như thế vội hành lễ nói “Thưa cô nương, buổi chiều Lâm di nương cho mấy mama dọn dẹp phòng bếp, lại sai nha đầu Xảo Xảo của nàng cầm cây trâm đi đổi vài dụng cụ về. Nô tì chỉ nghĩ là di nương muốn ăn mùi vị quen thuộc nên cũng không để ý. Ai ngờ Lâm di nương tự mình xuống bếp làm vài món ăn bỏ vào hộp mang đi ra ngoài, sau đó nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng vừa mới bị người đưa trở về”
Nguyên Thu nghe cũng không nói gì nhiều, vào phòng cho người đưa hai chén canh gừng cho Lâm di nương uống xong mới hỏi nàng có thấy rõ ai đẩy nàng xuống nước không. Sắc mặt Lâm di nương tái nhợt núp trong chăn lắc đầu. Nguyên Thu nghĩ hôm nay cũng đã vào thu, huống gì buổi tối lại rơi vào nước sợ là bị nhiễm bệnh phong hàn, vội cho người gọi đại phu đến.
Quả nhiên ban đêm Lâm di nương nóng sốt, mama vội vàng đem chén thuốc hầu hạ nàng uống. Nguyên Thu biết ở thời đại này nhiễm phong hàn rất dễ dàng chết, không dám sơ sót sai người vào khố phòng hỏi lấy rượu nguyên chất. Nha đầu kia hỏi xong chạy về báo “Hạ lão gia mang rượu từ Sơn Đông tới vô cùng tinh khiết. Nghe nói rượu Hạ lão gia mang tới là rượu mà mấy vở kịch hay hát Võ Tòng uống ba chén là say”