Nguyên Thu cười hành lễ với Cố Sơn, Sĩ Hành, mới ngồi xuống hỏi “Ca gọi muội tới có gì không?”
Sĩ Hành cười nói “Là ta cho người gọi tới, hôm qua ta thấy có mấy cửa hàng hết sức thú vị, nếu muội không làm gì ta dẫn muội ra ngoài đi dạo”
Nguyên Thu vội nói “Nếu có thể ra ngoài đi dạo thì rất tốt, nhưng muội phải xin phép mẫu thân mới được”
Sĩ Hành cười “Lúc ta tới đã sớm nói với bá phụ, bá mẫu chỉ sợ lúc này ngựa xe cũng đã chuẩn bị tốt rồi”
Cố Sơn gật đầu nói “Mấy ngày gần đây ca cũng một mực dụng công chưa đi ra ngoài. Không bằng hôm nay cũng đi ra ngoài buông lỏng một chút”
Nguyên Thu nghe vậy đành theo hai người bọn họ, về phòng thay xiêm áo ngồi kiệu đến cửa phụ. Cố Sơn, Sĩ Hành lúc này đã chờ ở cổng trong. Nguyên Thu thấy xe ngựa đã chuẩn bị xong liền xuống kiệu, Cố Sơn giúp Nguyên Thu vén rèm lên, đỡ Nguyên Thu lên xe ngựa. Bên cạnh, có sai vặt dắt ngựa qua cho Sĩ Hành và Cố Sơn, hai người tung người lên ngựa đi theo hai bên xe ngựa ra phủ.
Nguyên Thu thấy trong xe ngựa có rèm cửa sổ thật dày được dây vải vén lên chỉ còn tầng sa mỏng ngăn cửa sổ. Nguyên Thu ngồi chổ cửa sổ nhìn ra ngoài, mơ hồ có thể thấy hai bên cửa hàng và tiếng người bán rong rao hàng.
Sĩ Hành và Cố Sơn sợ Nguyên Thu ngồi trong buồn bực, nói chút chuyện vui cho Nguyên Thu nghe. Sĩ Hành thường đi lại trên đường thấy cửa hàng nổi danh cũng sẽ chỉ cho Nguyên Thu giới thiệu sơ qua. Lâu rồi Nguyên Thu không ra phủ làm gì cảm thấy ngồi xe ngựa buồn bực chỉ thấy mắt nhìn không đủ thỉnh thoảng phân phó xe ngựa chạy nhanh hoặc chậm một chút.
Xe ngựa đi khoảng hai khắc đã đến phố Thanh Hà, vì con đường này cửa hàng rất nhiều mua bán rất phồn hoa, không có phương tiện cho xe ngựa đi vào. Vì vậy Nguyên Thu xuống xe ngựa ở đầu đường, Cố Sơn Sĩ Hành cũng xuống ngựa, gã sai vặt đi theo phía sau nhanh nhẹn cầm lấy dây cương. Cố Sơn liếc nhìn đường phố chật chội, lại quay đầu nói với gã sai vặt “Mấy người các ngươi ở đây chờ đi, nhanh nhẹn một chút đừng để cho ngựa kinh sợ”
Nguyên Thu xuống xe ngựa chân bước nhỏ trên mặt đường nhìn cửa hàng hai bên, lại nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo cảm thấy thật mới mẻ. Sĩ Hành thấy nàng vui vẻ đến mắt cũng cong lên không khỏi cười nói “Không chờ đi dạo đã vui vẻ như vậy rồi sao ”
Nguyên Thu làm gì còn tâm trí cãi vả với hắn, mắt không ngừng nhìn hai bên. Cố Sơn thấy thế chỉ đành mang nàng dạo lần lượt các cửa hàng. Nguyên Thu đi một lúc lâu mới nhớ tới Sĩ Hành nói có cửa hàng rất thú vị liền cười hỏi hắn “Lúc trước ca nói cửa hàng thú vị là ở trên đường này?”
Sĩ Hành cười nói “Mấy cửa hàng này ta mới phát hiện ngày hôm qua, cũng không phải ở đây hết” Nói xong chỉ một cửa hàng bán đồ cách đó không xa “Cửa hàng này là bán đồ ít nhất”
Nguyên Thu thấy ngõ nhỏ kia hẹp hẹp ít có người ra vào, lại cảm thấy hứng thú vội để Sĩ Hành dẫn đường trước. Ba người theo đường nhỏ vào ngõ, thấy có mấy cái gia đình đến gần quả nhiên có 2 – 3 cái cửa hàng. Chỉ là cửa hàng không giống như các cửa hàng khác là không treo bất kì bảng hiệu gì, nếu không nhìn qua cửa sổ thấy giá hàng bên trong có lẽ sẽ không biết được ở đây bán hàng.
Sĩ Hành vung rèm lên mời Nguyên Thu đi vào, Nguyên Thu nhìn thấy phần lớn cửa sổ bị ngăn trở chỉ còn một chút có một chút không ánh sáng xuyên vào. Vì mặt ngôi nhà hướng ra ngỏ nhỏ vốn hơi tối một chút cộng thêm cửa sổ bị ngăn trở hơn phân nửa vì vậy mà có vẻ vô cùng mờ mờ ảo ảo. Nguyên Thu đang xem xét gian phòng, chợt nhìn thấy một nữ nhân mũi ưng đang ở trong nhà nhìn thẳng vào mình, Nguyên Thu không đề phòng bị dọa giật mình. Cố Sơn đi vào, thấy nữ nhân mũi ưng mắt màu xanh dương cũng sợ hết hồn, vội đem Nguyên Thu ra sau bảo hộ nhỏ giọng hỏi Sĩ Hành “Nữ nhân này sao dáng vẻ giống như yêu nữ, ta xem nhà này cũng thật kì quái, chúng ta trở về đi”
Sĩ Hành vội nói nhỏ “Hôm qua ta hỏi nàng nói là từ một đảo cực lớn tên là Bỉ Lợi Á tới. Ở đấy họ lớn lên đều là như vậy” Cố Sơn nghe vẫn nghi ngờ nhìn nữ nhân kia vẫn không dám buông tay Nguyên Thu ra.
Đang lúc Cố Sơn nghi hoặc một nam tử râu dê khoảng năm, sáu mươi tuổi đi ra ngoài nói với nữ nhân mấy câu. Nguyên Thu nghe như tiếng Anh chỉ nghe ngữ pháp hơi hơi quái dị vội dựng lỗ tai lắng nghe, chỉ nghe như nam tử kêu nữ nhân vào nhà. Nữ nhân nghe xog cũng không phản ứng, nam tử đành lôi tay nàng đi vào. Qua một lúc lâu chắp tay ra ngoài thi lễ nói “Phu nhân không hiểu biết quấy rầy hứng thú của các vị, kẻ hèn là chưỡng quỹ của tiểu điếm họ Hổ tên Vận”
Lúc này Cố Sơn mới yên tâm, trả lễ lại, tò mò thân phận nàng kia hỏi “Tôn phu nhân hình như không phải người của bổn triều?”
Hồ Vận cười nói “Đúng vậy, tộc nhân họ bị quốc vương hãm hại lén lút trốn thoát được. Mười mấy năm trước tiểu nhân ở ngoài biển gặp được nàng. Thấy thân thế nàng đáng thương cho nên mang về”