• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh An, anh thật sự, không muốn sao?”

Ánh mắt cô ta đong đưa quyến rũ, âm cuối kéo dài.

Vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực 36D, gương mặt lẳng lơ, Ngụy Xu rất tự tin với chính mình.

Cô ta tin rằng trên đời này không có con mèo nào là không ăn trộm cá, dù Athena Dạ có đẹp như thế nào, thì hoa dại vẫn thơm hơn hoa nhà.

Sự kích thích của việc lừa dối là một cám dỗ mà không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.

Cô ta khẽ rên rỉ, bàn tay trắng nõn sờ vào trong ngực, chậm rãi cởi cúc quần áo, chỉ còn lại áo lót bên trong bằng tơ lụa quyến rũ.

An Tuyển Hoàng ngồi ngay ngắn, lạnh nhạt thờ ơ.

Hai tay Ngụy Xu che ngực nửa kín nửa hở, khá quyến rũ.

“Chuyện xảy ra hôm nay, tôi thề sẽ không nói ra, càng không để bà An biết.”

Lông mày của người đàn ông giật giật.

Ánh mắt Ngụy Xu lóe lên.

“Tôi biết, anh nghi ngờ mục đích tôi làm như vậy.” Cô ta cười lộ ra vẻ đáng thương. “Đúng vậy. Anh là người đứng đầu một nhà, tính toán từng bước một cũng là phải thôi.”

Cô ta nghiêng người tới: “Nhưng nếu tôi nói, tôi làm như vậy, chính là vì tôi thích anh, muốn làm người phụ nữ của anh, thì anh có tin không?”

Đôi mắt cô ta đưa tình, lời nói quyến rũ.

Đàn ông bình thường thì đã bỏ hết mà lao vào rồi.

Đáng tiếc, người Ngụy Xu đang quyến rũ lại là An Tuyển Hoàng.

Thấy anh ngồi im, trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ nghi ngờ, chợt hiểu rõ: “Anh yên tâm, chuyện nam nữ là cả hai đều tình nguyện, tôi sẽ không lợi dụng chuyện này làm điểm yếu để uy hiếp anh, càng không phá hoại tình cảm vợ chồng của hai người.”

Ý là tôi đây ngủ miễn phí với anh, còn không lao lên đi?

“Cô đang nói chuyện làm ăn với tôi à?” Vững như núi không lay chuyển được.

“Có thể hiểu như vậy. Dù sao, trong chuyện này anh cũng không bị tổn thất.” Cực kỳ hiển nhiên.

Trả lời xong, Ngụy Xu đã cởi xong váy, chỉ còn quần lót đứng ở trước mặt An Tuyển Hoàng.

Một thân hình tuyệt mỹ, làn da trắng như sứ và nét e lệ đúng chuẩn của một người phụ nữ, quả là một vẻ đẹp tuyệt trần.

Nhưng chỉ thấy người đàn ông đột nhiên đứng dậy, trên mặt hiện lên vẻ mặt kì lạ và ngạc nhiên.

Ngụy Xu đắc ý nhướng mày.

Cô ta rất hiểu vẻ đẹp của mình, cũng hiểu được sức hấp dẫn của mình với đàn ông.

Vua của thế giới ngầm thì sao chứ? Vẫn phải quỳ sụp xuống dưới chân cô ta đấy thôi.

Khi người đàn ông bước đến gần, tim cô ta càng đập nhanh hơn, suýt nữa thì nhảy tới cổ họng.

Cánh tay mỏng manh khẽ giơ lên, như muốn đón lấy cái ôm của người đang đi tới, nhưng không ngờ người đàn ông lại đi qua người cô ta, đi về phía cửa.

Ngụy Xu xoay người, ngay sau đó cả người cứng ngắc.

Dạ Cô Tinh tựa vào cạnh cửa, cười tươi quan sát, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu, nghe được bao nhiêu.

Người đẹp kinh ngạc mặt trắng bệch, vội vàng lấy tay che một số chỗ.

“Cô, sao cô lại ở đây?!”

Dạ Cô Tinh khoanh tay thong thả bước, đi vào phòng làm việc, đi vòng quanh Ngụy Xu ba vòng, nhìn cô ta từ trên xuống dưới.

Từ đầu đến cuối, An Tuyển Hoàng không phản ứng gì.

Người đàn ông sờ sờ mũi, sau đó theo cô vào.

“Eo thon nhỏ như cành liễu, ngực to trắng nõn “ Cô vỗ một cái vào mông của cô ta khiến Ngụy Xu phải kêu đau, vỗ xong còn nói: “Ừm, xúc cảm tốt đấy.”

“À, còn nữa, đây là nhà của tôi, cô nói xem vì sao tôi lại ở đây?”

Ngụy Xu vội vàng ngồi xổm vơ quần áo, lại bị Dạ Cô Tinh dẫm lên.

Động tác khựng lại, đột nhiên cô ta bình tĩnh lại.

Nhấc mắt lên, đụng vào một đôi mắt đen sắc lạnh, cả người Ngụy Xu run lên.

Đó là một phản ứng hoàn toàn tự nhiên, như thể người phụ nữ đó là người trên cao coi thường mọi thứ.

Nhưng cô ta nghĩ lại Dạ Cô Tinh chẳng qua chỉ là diễn viên, dù có nổi tiếng, cũng không thay đổi được thân phận diễn viên của cô.

Mà bản thân lại là cành vàng lá ngọc trong xã hội thượng lưu, lại còn là người thừa kế của một gia tộc.

Cô ta không quyền không thế làm sao có thể so sánh với mình?

Suy nghĩ xong, Ngụy Xu tỉnh táo lại.

Từ từ đứng dậy, hai tay cũng không che chắn nữa, buông xuống bên cạnh người, thoải mái phô diễn vẻ đẹp cơ thể của mình trước mặt Dạ Cô Tinh.

“Bà An. Tôi họ Ngụy, tên một chữ Xu. Rất vui được gặp cô.”

Người phụ nữ thông minh thì nên biết kiềm chế, dù sao cô ta là đối tác có thể mang lại lợi ích lớn cho nhà họ An, người phụ nữ này chỉ dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi.

Vợ là bình hoa, nặng nhẹ như thế nào, An Tuyển Hoàng là người thông minh, đương nhiên sẽ biết chọn thế nào.

“Cô vui nhưng tôi, không, vui!” Cô khoanh tay trước ngực, không có ý định bắt tay với cô ta.

Gương mặt tươi cười của người phụ nữ cứng đờ, như thể cô ta không ngờ đối phương lại phản ứng như thế này.

Đưa mắt nhìn lướt qua An Tuyển Hoàng, thấy được sự không hài lòng lóe qua trong mắt anh.

Ngụy Xu thầm nghĩ, bà An này xé rách mặt như thế, người xấu hổ chính là cô ta thôi!

Cô ta rất biết cách thể hiện ra vẻ mặt khiếp sợ: “Cô có ý gì?”

“Cô gái à, tôi thật ngưỡng mộ sự vô liêm sỉ và việc không biết xấu hổ của cô.”

“Tôi…”

“Chắc cô muốn hỏi, sao bản thân lại vô liêm sỉ và không biết xấu hổ đúng không? Tôi cũng không ngại làm người tốt, nói cho cô biết để cô có thể cứu lấy cái mặt dày như mặt tường của cô!”

Không cho bên kia cơ hội nói chuyện, Dạ Cô Tinh nói luôn: “Tự cởi quần áo trước mặt một người đàn ông, tự nhào vào lòng anh ta; đấy là không biết xấu hổ; trước mặt vợ người ta, còn bày ra cái mặt vênh váo như thể tự hào khi được làm tiểu tam, cái đó gọi là mặt dày, cha mẹ cô không dạy cô như thế nào là thấp hèn sao? Hay là cô thích làm tiện nhân?”

“Ừm, cũng đúng thôi, nhìn điệu bộ lẳng lơ này của cô, chắc cũng không hơn gì gái điếm đâu, đôi môi nghìn người thử, đôi tay cả chục nghìn người cầm của cô. Chắc cô đã quen rồi, nhưng đừng đem mấy thứ bẩn thỉu đó vào nhà của chúng tôi!”

Ngụy Xu bị cô mắng đến choáng váng.

Cô ta tự xưng là con nhà giàu, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, những người bình thường cô ta kết bạn đều là những người cao quý thanh lịch.

Lần đầu tiên cô ta phát hiện, hóa ra, trên đời này còn có người phụ nữ trông thì tao nhã, lại có thể nói ra những lời tầm thường như vậy.

“Cô nói ai thấp hèn?!”

Ngụy Xu tức giận, lần đầu tiên bị người khác chỉ thẳng vào mũi mà mắng.

Cô ta nghĩ, trước mặt An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh sẽ không dám…

Nhưng như vậy cũng tốt, để người đàn ông này thấy được mình lấy phải người phụ nữ như thế nào.

“Tôi đang nói cô đấy, chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Cô cười lạnh lùng: “Xem ca, không chỉ có nhân phẩm của cô có vấn đề, mà đầu óc cũng không thông minh nữa —— ngu xuản!”

Dạ Cô Tinh bộc phát, trong mắt tràn đầy lửa giận!

Nhìn thấy người phụ nữ lẳng lơ này, trần truồng trước mặt người đàn ông của mình, không những thế còn cố gắng trêu chọc và dụ dỗ anh, chết tiệt, dù là ai cũng phải nổi giận mà thôi.

Nhưng cô cũng không tỏ ra quá bực bội!

Có câu nói như thế nào nhỉ—— thua người không thua trận!

Nếu cô cãi nhau như mấy người đàn bà chanh chua thì thật mất mặt.

Chiến lược hiện tại là ——

Dùng phong thái của phu nhân, nói những lời chanh chua.

Nhìn mặt cô ta tái xanh đỏ, cô cảm thấy thật thỏa mãn.

“Cô dựa vào đâu mà mắng tôi đê tiện, nói tôi ngu? Dạ Cô Tinh, Cô tưởng cô là ai? Chẳng qua là ỷ vào thân phận nữ chủ nhân của nhà họ An và hai đứa nhỏ cô đẻ ra thôi, nếu không, cô cũng chỉ là 1 diễn viên mà nghìn người cưỡi vạn người leo thôi.”

Vốn dĩ cô ta định sẽ tỏ vẻ yếu đuối, nhưng Dạ Cô Tinh đã độc miệng như vậy, thì đừng trách cô ta nhẫn tâm!

Chát ——

Ngụy Xu chỉ cảm thấy một làn gió thổi qua, hai má đau xót, còn chưa kịp phản ứng lại, người đã ngã trên mặt đất, trán đập vào góc bàn, đầu choáng váng.

“Dạ Cô Tinh cô…”

Giọng cô ta ngừng lại, bởi vì cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, lông mày rũ xuống, tay vẫn đưa lên chưa hạ xuống.

Cái tát kia… Là An Tuyển Hoàng tát?!

“Tại, tại sao chứ?”

Hai mắt Ngụy Xu rưng rưng, cô ta đã làm đến bước này rồi, tại sao người đàn ông này còn đánh cô ta?

“Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ. Cô, là ngoại lệ.”

Câu “nghìn người cưỡi vạn người leo” kia của cô ta đã làm anh tức giận.

“An Tuyển Hoàng, anh mở to mắt mà nhìn xem —— đây là vợ của anh đấy, quá thô tục!”

Dạ Cô Tinh vui vẻ, tỏ vẻ cô bày ra gương mặt “tôi bị vứt bỏ, tôi tổn thương” cho ai xem chứ?

“Anh ấy thích tôi thô tục như thế đấy.” Cô lạnh lùng mở miệng, mắt nhìn thẳng vào An Tuyển Hoàng, “Anh nói đi?”

Anh vươn tay ra, ôm cô vào lòng.

“Dù em là thế nào anh cũng thích.” Người đàn ông nghiêm túc nói.

Dạ Cô Tinh vươn tay vỗ vỗ đầu anh “Ngoan, đêm nay có thịt ăn.”

Cô đã đoán được biểu hiện này của anh.

Vừa nãy cô đừng ở cửa cũng không phải mất công vô ích, chỉ cần hôm nay An Tuyển Hoàng có dù chỉ một chút khác người, thì anh không chết cũng bị lột da.

Cũng may, anh còn chịu đựng được, không có thái độ thất thố gì.

Nghe vậy, mắt người đàn ông sáng lên, phấn khích không nói nên lời.

Giống hệt chú chó trung thành, chỉ còn thiếu cái đuôi vểnh lên trời nữa thôi.

Ngụy Xu như bị vả cho một cái nữa, trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình.

“Cô… Hai người…”

“Cô gái à, việc quyến rũ người đàn ông đã có gia đình này, thì tính sao nhỉ? Tôi không ngại công bố chuyện này đâu…”

“Không! Tuyệt đối không được ——”

Mấy lão già của nhà họ Ngụy vốn đã có thành kiến với cô ta, họ luôn tìm cách kéo cô ta ra khỏi vị trí người thừa kế.

Nếu chuyện này bị lộ ra, hậu quả…

“Anh An, không… bà An, hôm nay là tôi có mắt không tròng tính kế chen chân vào gia đình của hai người, nhưng tôi không cố ý!”

Dạ Cô Tinh nhướng mày, không nói gì.

Ngụy Xu hít sâu, từ từ đứng dậy, đã bỏ chân Dạ Cô Tinh ra, cô ta nhặt quần áo lên, mặc lại.

“Tôi thừa nhận, tôi có ấn tượng tốt vơi anh An…” Bắt nguồn từ tiếng sét ái tình trong bữa tối ngày hôm qua.

“Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của mình tôi.”

Dạ Cô Tinh cười lạnh, An Tuyển Hoàng lạnh lùng.

“Ngụy Xu tôi cũng không phải người trong trắng gì, cũng đã ngủ cùng không ít đàn ông rồi, anh An cùng lắm cũng chỉ là người tình thôi.” Người phụ nữ nhìn vào chiếc mũi cao của người đàn ông: “Nhưng tôi không ngu.”

Dạ Cô Tinh nhăn mặt: “Nói tiếp tục đi.”

Ngụy Xu cắn răng, biết hôm nay thàm rồi.

“Nếu, tôi biết tình cảm của hai người tốt như vậy, tôi sẽ không chen vào. Dù hai người có tin hay không, tôi Ngụy Xu tuy đê tiện, nhưng sẽ không động vào đàn ông mà trong lòng đã có chủ.”

Dù có chiếm được, cũng không phải của mình.

“Ý của cô là, có người sai khiến cô?”

“Phải!” Ánh mắt cô ta đột nhiên nghiêm lại: “An lão phu nhân mở một bữa tiệc mời tôi và cha tôi. Trong bữa tiệc bà ta liên tục nhắc đến việc quan hệ của cô và anh An không tốt, tất cả chỉ là diễn trò thôi. Bà ta còn nói, muốn tôi làm con dâu của bà ta, điều kiện là, muốn tôi câu được anh An đuổi cô đi.”

“Cô tin à?”

“Nói thật, tôi không tin. Đặc biệt là trong bữa tiệc giao thừa tối hôm qua, tôi đã thấy tình cảm của hai người.”

“Vậy sao cô còn làm như vậy?”

“Việc khai thác các mỏ kim cương ở Châu Phi gặp phải sự cố nguồn tài chính bị đứt gãy. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, không thể khai thác, đã khiến cả nhà họ Ngụy rơi vào cảnh thua lỗ. Lần này, cha con tôi lên đảo, một mặt để chúc mừng năm mới, mặt khác là đang tìm kiếm nguồn tài chính, tôi hy vọng nhà họ An sẽ giúp đỡ nối lại mối đứt gãy của nguồn tài chính mỏ quặng ở Phi Châu.”

“Tôi nghĩ, có thêm thì cũng tốt, cho nên mới…”

Dạ Cô Tinh khẽ cười: “Cô muốn nói, đây là trách nhiệm của Kỷ Tình, không liên quan đến cô?”

“Tôi không nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy nếu mình phải chịu hết trách nhiệm, thì có vẻ không công bằng.”

“Kỷ Tình dù sao cũng là người của nhà họ An, mà cô thì chỉ là người ngoài, trước mặt người của nhà họ An kéo người nhà họ An xuống nước, cô cảm thấy có phù hợp không?”

Sắc mặt Ngụy Xu thay đổi, người phụ nữ này đúng là không dễ đối phó…

“Bà An.” Cô ta nghĩ đến cái gì, lập tức nở nụ cười: “Người thông minh đều có thể nhìn ra được, An lão phu nhân ghét cô, cho nên mới dùng chiêu này để tôi đối phó với cô. Chuyện đã như vậy, tôi tin cô chắc chắn rất hận bà ta.”

“Dù có, cũng không liên quan đến cô?”

Ý là, chuyện của cô ta và Kỷ Tình, cô đều sẽ tính sổ, nhưng đừng mơ nhập làm một!

Cả người Ngụy Xu mềm nhũn: “Cô muốn thế nào?”

“Cô muốn tôi giữ miệng, không để cho người nhà họ Ngụy biết chuyện hôm nay cô đã làm, đúng không?”

Người phụ nữ gật đầu: “Cô có điều kiện gì?”

“Thông minh!” Cô ngoắc ngoắc ngón tay “Tôi muốn cô chuyển nhượng quyền khai thác toàn bộ mỏ kim cương ở Nam Phi của nhà họ Ngụy, không phải là ủy quyền, mà là chuyển nhượng..”

“Cô!” Ngụy Xu tức đỏ mặt, trên đời này còn có người phụ nữ không biết xấu hổ như thế này sao?!

“Tiếc à?”

Ngụy Xu tức giận, quay đầu không nói gì.

Toàn bộ mỏ kim cương ở Nam Phi?! Đúng là cắn một miếng lớn mà!

Tuy mỏ có trữ lượng giới hạn, nhưng tiềm năng khai thác là rất lớn, đặc biệt là kim cương, ngoài kim cương ra còn có rất nhiều kim loại quý hiếm và thổ nhưỡng có giá trị, chuyển nhượng quyền khai thác không khác gì cắt thịt của nhà họ Ngụy vậy!!

“Cô đừng hòng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK