Khoác lên người mũ phượng và khăn quàng vai, đồ trang sức đong đưa leng keng, một tay Tề Lan cầm bó hoa cưới, chậm rãi bước đến, tay kia được chú rể nắm.
An Bính Hiền mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, gương mặt chính trực, mặt mũi lạnh lùng, ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy về phía trước.
Dù cho bị liệt nửa người, nhưng phong độ vẫn thế không hề thuyên giảm.
Đặt dải lụa đỏ làm phông màn, trên tường tràn đầy chữ Hỉ, cả một lễ đường lớn trở thành biển cả mênh mông màu đỏ.
“Tân lang tân nương đến ______”
“Nhất bái thiên địa _____”
“Nhị bái cao đường _____”
“Phu thê giao bái _____”
“Lễ thành ____”
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên đồng loạt.
Đầu ngón tay Tề Lan run lên, dải lụa đỏ quấn vào bó hoa cưới cũng bị mồ hôi thấm ướt, bà nhìn vào người đàn ông bên cạnh mình.
Ngày này, bà đã đợi cả một nửa đời người….
Cuối cùng, cũng đợi được rồi.
Từ nay về sau, bà, Tề Lan là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của An Bính Hiền, mà An Kỳ, đứa con gái đáng thương của bà, cũng đường đường chính chính là cô chủ nhà họ An!
Không một ai, có thể bắt nạt cô thêm lần nào nữa…
“Thật là phô trương.” Tống Á Thu cười châm biếm, vỗ tay theo mọi người.
Úc Khải Luân nghe vậy, gật đầu, “Dán lên được vị kia, có phô trương hơn nữa cũng được.”
Tống Á Thu giễu cợt, ánh mắt dừng ở Dạ Cô Tinh cách đó không xa, ngầm châm biếm, “Sau này chúng ta có phải dựa vào nhau mà sống rồi không?”
Úc Khải Luân cười cười cho qua chuyện.
“Lúc đầu, đúng thật là đã xem thường cô ta! Sớm biết thế…”
Ánh mắt lập tức nghiêm túc, “Thím tám cẩn thận vạ miệng.”
Tống Á Thu sầm mặt, “Chị tưởng tôi sợ cô ta chắc?”
“Tôi biết thím không sợ. Nhưng, có ý nghĩa gì không?”
“….”
“Nhanh mồm nhanh miệng thì sẽ bị người khác để ý, mất nhiều hơn được.”
“Nhưng, lúc đầu nếu chúng ta liên hợp lại, thì cô ta sẽ không kiêu ngạo như bây giờ.”
“Thím cũng nói rồi, đó là ‘lúc đầu’, trên đời này không có thuốc hối hận. Cái gì đã thành sự thật, thì phải chấp nhận!’
“Tôi…..”
“Hơn nữa, liên hợp như thế nào? Thím nghĩ chúng ta có thể làm gì được cô ta?! Khờ dại…”
Tống Á Thu nghiến răng, “Chị có thể đừng nâng cao người khác mà hạ thấp chính mình nữa không?!”
“Điều tôi nói là sự thật. Cho dù không có Dạ Cô Tinh đè trên đầu, thì vẫn còn ngọn núi lớn Kỷ Tình. Suy cho cùng, cho dù là Dạ Cô Tinh, hay là Kỷ Tình, chúng ta đều không cách nào lật đổ được!”
“Chị nói xem, cô ta sao lại có bản lĩnh như thế?”
Ức Khải Luân than nhẹ, “Xa thì không nói, chỉ cần nói về việc quản đàn ông, thím có thủ đoạn bằng cô ta không?”
“Thủ đoạn gì?”
“Thím xem Tuyển Hoàng kìa, bên cạnh thằng bé, ngoài Dạ Cô Tinh ra thì trước giờ còn có người phụ nữ nào nữa không?”
Tống Á Thu lắc đầu.
“Cháu dâu của chúng ta thật biết cách giữ chồng.”
“Hừm ______”
Tống Á Thu cũng hơi giật mình, ngoại trừ việc Đảng Ninh năm đó, An Tuyển Hoàng cũng không hề dính đến tai tiếng xấu gì, đừng nói là nhìn thấy phụ nữ bên cạnh, đến ‘giống cái’ còn không có.
“Nghĩ thông suốt rồi? Chỉ cần có thể diện trước mặt người đàn ông, thì bất kể là Kỷ Tình, hay là chúng ta liên hợp lại, thì cô ta vẫn sẽ đứng sừng sững không ngã.”
“Tuyển Hoàng liệu có phải có vấn đề về…..”
“Thím nghĩ bậy gì đấy?! Đừng nói bừa!”
“Nhưng trên đời này làm gì có mèo nào chê mỡ?”
Úc Khải Luân hơi đăm chiêu, một lát sau, nói ra một câu _____
“Đứa cháu này của chúng ta, đúng thật là một đứa si tình….”
“Tôi không tin! Nhìn xem những người đàn ông nhà họ An, người nào cũng cái nết ấy, An Tuyển Hoàng không thể nào khác được.”
“Được thôi, tùy thím nghĩ như thế nào, tôi không tranh luận với thím nữa. Tóm lại, sau này bớt đụng chạm đến Dạ Cô Tinh, để tránh khỏi phiền phức.”
Tống Á Thu không để tâm.
“Kỷ Tình, Trịnh Bình, còn có thím Bình đã chết, thím muốn nối gót theo họ?”
Cả người đột nhiên chấn động.
Ngày hôm sau, Tề Lan chính thức cùng An Kỳ đến nhà chào hỏi Dạ Cô Tinh với tư cách là dâu nhà họ An.
“Chị dâu, cảm ơn chị….”
Dạ Cô Tinh mới từ trên lầu xuống, đã bị An Kỳ nắm lấy tay, nước mắt lưng tròng nhìn cô.
“Sao thế? Cảm ơn chị gì cơ?”
“Mẹ em đã nói với em rồi… may nhờ có chị, bà ấy mới được toại nguyện như bây giờ.”
Dạ Cô Tinh đưa mắt, nhìn Tề Lan bên cạnh, mỉm cười, “Việc nên làm thôi.”
An Kỳ hít mũi, cố nén nước mắt.
Những năm này Tề Lan cực khổ như thế nào, cô ấy cũng hiểu rất rõ, cho nên cô ấy càng cảm kích Dạ Cô Tinh hơn.
“Không đâu, chị dâu, thật sự rất cảm ơn chị!”
Dạ Cô Tinh phủi phủi tay, “Không cần để tâm đâu.”
Bởi vì, đây chỉ là một vụ giao dịch, mục đích không hề đơn giản, thủ đoạn cũng không tính là quang minh chính đại.
“Sớm thế đã đến rồi?”
Tề Lan cười bước đến phía trước, “Đây là huyết yến loại tốt, chỉ là tấm lòng nhỏ, không đủ kính ý.”
Dạ Cô Tinh đưa tay lên.
Đặng Tuyết tiến lên phía trước, nhận lấy, sau đó lấy ra một hộp nữ trang.
Dạ Cô Tinh đưa nó đến trước mặt Tề Lan, “Nói thế nào đi nữa, thì cũng nên là hậu bối tôi biếu quà, bà khách sáo quá.”
Tề Lan tự tay đón lấy, liếc qua, là một khối ngọc bích bóng nhẵn.
Bà ấy vội vàng đóng lại cười, “Thế này sao được…”
Hộp huyết yến đó là chọn từ trong quà tặng của bà từ trước giờ, mặc dù cũng quý giá, nhưng so với ngọc bích, vẫn là mất khuôn phép.
Để lại Tề Lan hàn huyên với Dạ Cô Tinh, An Kỳ thấy mình không chen lời được, dứt khoát nhanh nhẹn chạy ra ngoài, hít thở không khí trong lành.
“Cô chủ.”
“Sao lại là anh?” Nhìn thấy người đến, đôi mắt An Kỳ sáng ngời.
Thân hình cường tráng của Chiến Dã đứng bên cạnh cửa, “Đây là chỗ làm việc của tôi.”
Anh ta bây giờ, cởi bỏ hào quang của hộ pháp, chỉ là một người canh cửa.
“Xin lỗi, tôi không để ý…..” An Kỳ lộ vẻ ngại ngùng.
“Không sao, đây là sự thực.”
Cô nhún vai, chỉ về hướng rừng cây kéo dài đến dòng suối, “Đi cùng tôi đến đó nhé?”
Anh ta quay lại dặn dò người phía sau vài câu.
“Đi thôi.”
Hai người sánh vai nhau bước đi.
Qua đêm giao thừa, lại là một năm mới, sắc xuân đến, băng tuyết tích tụ trên núi cũng dần hòa tan, cảm giác tràn đầy sức sống lưu động trong không khí, mang theo tinh thần phấn chấn mạnh mẽ ____ vạn vật sinh trưởng.
Vốn dĩ cây cối rậm rạp, bởi vì sự xâm nhập của mùa đông lạnh lẽo, trở nên trơ trụi, nhưng, cuối cùng vào một ngày sau đó không lâu, lại nảy mầm.
“Sắp xếp hành lý xong chưa?”
Ánh mắt Chiến Dã dừng lại.
“Tôi biết ngay mà…..” An Kỳ đã sáng tỏ, cười, “Có cần tôi giúp anh thu dọn không?”
Ngày tổ chức triển lãm tranh đã đến gần, Chiến Dã sẽ làm cận vệ đi theo cô.
Người đàn ông lắc đầu, “Không cần đâu.”
An Kỳ có hơi nản lòng.
Trước giờ đều là cô mở miệng trước, mỗi lần cô nói mười câu, mới nhận được hồi đáp không thể đơn giản hơn nữa của anh ta.
Dừng lại bước chân, đảo mắt nhìn Chiến Dã, “Anh không thể nói nhiều hơn sao?”
“Có thể.”
“….”
“Thôi bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì.”
“Nhìn cô có vẻ… không vui?” Anh ấy thử mở miệng trước.
Cô gái lắc đầu, “Không phải.” Sau đó, trịnh trọng nhìn anh ấy, “Ngược lại, tôi rất vui.”
“Bởi vì, mẹ cô được gả đi rồi?”
Cuộc hôn nhân này rất rầm rộ, anh ấy tất nhiên có nghe qua.
“Tôi rất vui, ở lúc sinh thời, có thể nhìn thấy bà ấy được bù đắp xứng đáng.”
“Cô rất có hiếu.”
“Bà ấy đã hy sinh cho tôi rất nhiều…”
Người đàn ông trầm ngâm một chút, “Như hôm nay, đều tốt đẹp rồi.”
“Đúng vậy… đều tốt đẹp rồi. Nhưng mà…” An Kỳ ngầm nói, “Còn có chút không tốt.”
“Sao thế?”
“Bà cô đã qua ba mươi tuổi, còn không gả được cho ai… Mẹ tôi đã bắt đầu sắp xếp xem mắt cho tôi rồi.” Lúc nói chuyện, An Kỳ nhìn anh, thu hết những biểu cảm trên mặt anh vào tầm mắt.
Đáng tiếc, cô ấy phải thất vọng rồi.
Gương mặt ngăm đen lạnh lùng của người đàn ông, bình tĩnh không chút gợn sóng, thậm chí đến một dao động trong ánh mắt cũng không có.
Dường như, anh chỉ là người ngoài cuộc.
An Kỳ cười, mình đang mong đợi điều gì cơ chứ?
Nói cho cùng, anh ấy….cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Hạnh phúc của cô, không liên quan đến anh ấy.
Đây, là sự thật.
Chiến Dã gật đầu, “Cũng nên lấy chồng rồi…”
“Anh không có gì để nói ư?”
“…. Tôi nên nói gì?”
An Kỳ cười, tự giễu, “Thôi bỏ đi.”
Một người rụt cổ vào mai, một người chìa đầu ra, lại như đang trông ngóng.
An Kỳ thấy bi thương một đời này của Tề Lan, Chiến Dã đã trải qua sự phản bội khắc cốt ghi tâm, hai người đều không dễ dàng nói ra từ “yêu”, sợ sệt không tiến đến, do dự.
“Ba ngày sau xuất phát, nơi đầu tiên là Pháp.”
“Được.”
Ánh nắng sáng sớm vừa đúng lúc, chiếu lên người của người đàn ông sánh vai bên Tề Lan, tạo thành một bức tranh sặc sỡ đẹp mắt.
Một tuần sau khi hôn lễ kết thúc, Trịnh Bình xuất viện.
Về đến nhà, chân còn chưa bước vào cửa, đã bị một người gọi là vợ nhỏ tên là Kiều Na ngăn lại.
“Tôi mang thai rồi.”
Đôi mắt Trịnh Bình khẽ đảo, ngất đi.
Tỉnh lại lần nữa, đang ở trong phòng chung của bà ta với An Bính Lương.
Người đàn ông bà ta yêu cả đời đang ngồi bên cạnh giường.
Ánh mặt trời chiếu vào đường nét hiện rõ khuôn mặt ông, rõ ràng là vợ chồng mười mấy năm, Trịnh Bình lại cảm giác có nhìn thế nào cũng không đủ.
Năm đó, bà ta đã yêu dáng vẻ hăng hái của người đàn ông này.
“Tỉnh rồi?” Âm điệu tẻ nhạt.
“Ừ. Tôi khát rồi.”
Người đàn ông tự tay rót một ly nước, đưa đến trước mặt bà ta.
Trịnh Bình nhận lấy, “Cảm ơn.”
An Bính Lương khẽ ừ một tiếng, “Bà uống chậm thôi.”
Trịnh Bình cười.
Nhiều năm như thế, hai người sống chung đều là như vậy, bình đạm như nước.
Nhưng bà ta vẫn hạnh phúc như thế.
“Uống nữa không?”
Trịnh Bình lắc đầu, “Nghe nói, Tề Lan vào được nhà họ An rồi?”
“Đúng vậy.”
“Còn tổ chức hôn lễ?”
“Ừ.”
“Vậy sao…” Bà cười, “Cô ta định sẽ phó với tôi thế nào?”
An Bình Lương mấp máy môi, rốt cuộc cũng không nói gì.
“Còn ông?” Ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn ông ta, “Ông chuẩn bị làm gì?”
Người đàn ông vẫn trầm mặc.
“Ông trách tôi? Cũng đúng thôi….. Năm đó, nếu không phải vì tôi châm ngòi chia rẽ, gây bất hòa, Kỷ Tình sẽ không ra tay với Nina.”
An Bính Lương hơi thở gấp rút, đồng tử căng thẳng.
“Người phụ nữ đó, chính là sự trả thù của ông đối với tôi?”
“Ai?”
“Kiều Na, cô ta có thai rồi.”
Người đàn ông gật đầu, “Đúng vậy.”
Đáy mắt Trịnh Bình đã tích tụ nước mắt, “Vì sao?”
Nhiều năm như vậy, ông ta đối với bà ta không lạnh không nóng, nhưng vẫn tôn trọng.
Biết được con cái là nút thắt trong lòng bà ta cả cuộc đời, nên, ông ta cũng không để bất kỳ cô vợ nhỏ nào mang thai.
Về điểm này, Trịnh Bình vô cùng cảm kích.
Nhưng hôm nay, tất cả đã thay đổi rồi…
Người phụ nữ tên Kiều Na kia, có ba phần quyến rũ giống với Nina, lại có thai rồi?!
“Ông nói đi ______ Vì sao lại để cô ta có con?! Ông đã quên lời hứa hẹn năm đó rồi sao?”
“Tôi cần một đứa con, nối dõi tông đường.”
“Tôi có thể đi thụ tinh ống nghiệm cùng ông! Tuy tôi không sinh được, nhưng ông cũng không được để người khác sinh chứ _____”
“Đừng nói nữa!” An Bính Lương vô cùng đau đớn, “Nói cho cùng, vẫn là bà bản tính ích kỷ của bà đang quấy phá!”
Nước mắt Trịnh Bình tuôn ra như suối, “Tôi ích kỷ? Nhiều năm như thế, tôi nhìn thấy ông đón từng người một vào nhà, trên người họ dù ít dù nhiều cũng đều nhìn thấy hình bóng của Nina, nhưng tôi đã nói gì chưa? Không hề!”
“Tôi không hề nói gì cả! Tôi biết ông yêu bà ta, cho dù đã qua hai mươi năm, bà ta vẫn là ánh sáng trắng trước giường, mà tôi chỉ là một vết máu muỗi.”
“Năm đó, chia rẽ các người, là tôi không đúng, nên tôi nén cơn giận, nhìn thấy những người phụ nữ diễu võ dương oai trước mặt tôi, không biết xấu hổ mà phơi bày ra vết hôn trên cổ, ông có biết những cái này không?!”
“Không, ông không biết! Ông chỉ biết tìm hình bóng của người đã chết trên người bọn họ, quyến luyến mê muội hằng đêm.”
“Thế những tôi có nói gì không? Tất cả những đau khổ, tôi đều đã nuốt ngược vào trong, một chữ tôi cũng chưa bao giờ đề cập trước mặt ông.”
“Tôi biết, đây đều là báo ứng! Nhân quả tuần hoàn, tôi đáng phải chịu hết đau đớn, mặc dù được gả cho ông, nhưng chưa có một ngày nào được vui vẻ!”
“Không có con cái là sự trừng phạt của ông trời dành cho tôi, trừng phạt tôi vì đã nói dối với thiên sứ của thượng đế, chia rẽ một đôi tình nhân, nên tôi chưa bao giờ oán hận, tất cả đều là đúng người đúng tội!”
“Tôi đã bỏ ra cả thanh xuân, toàn tâm toàn ý yêu ông, thậm chí chấp nhận tất cả của ông, bao gồm những cô vợ bé xinh đẹp lộng lẫy. Nhưng ông lại nói tôi ích kỷ?”
“Haha… Cuộc đời này của tôi, sự ích kỷ lớn nhất chính là yêu ông, sau đó không từ thủ đoạn giữ ông bên cạnh….. Cuối cùng, nhận lại kết cục thảm hại!”
Ánh mắt An Bính Lương lộ ra vẻ đau đớn, “Nếu bà đã biết sẽ có kết cục xấu, vì sao năm đó lại làm ra những việc đó?!”
Vừa nghĩ đến Nina bị hại, lòng ông ta lại đau như cắt.
“Vì sao ư?” Trịnh Bình đỏ mắt, cúi đầu lí nhí.
“Bởi vì, tôi đã yêu một người đàn ông không yêu tôi, lại muốn ích kỷ giữ lại, mong chờ được tay trong tay làm bạn, đầu bạc răng long…”
“Đủ rồi! Tình yêu của bà, đúng là làm người khác sởn gai ốc!”
“Kiều Na mang thai rồi, nếu bà còn muốn giữ vị trí bà hai nhà họ An, tôi khuyên bà chăm sóc bản thân cho tốt, đừng làm những việc không đứng đắn nữa!”
“Ông muốn tôi nuôi con thay người phụ nữ khác?!”
“Đó cũng là con của tôi!” Người đàn ông hạ thấp giọng gầm gừ.
“Không phải của tôi….” Đôi mắt Trịnh Bình vô thần.
“Bà quả thật ngang ngạnh!” Nói xong, phất áo bỏ đi.
Trịnh Bình điên cuồng cười, “Con cái… hahaha….”
An Bính Lương bước đến đại sảnh, đúng lúc gặp Kiều Na mặc áo rộng rãi.
“Nhị gia~”
Sắc mặt An Bính Lương trở lại bình thường, “Cẩn thận thân thể, em bây giờ không thể sơ suất.”
“Vâng, cảm ơn nhị gia, vừa này phòng bếp bưng lên một bát tổ yến, em uống rồi, rất ngon. Anh đừng lo lắng….” Vừa nói, vừa thay người đàn ông điều hòa hơi thở.
Dáng dấp dịu dàng như nước, âm thanh vừa ngọt vừa tinh tế, quả là một con người kỳ diệu!
Quả nhiên, sắc mặt người đàn ông dễ nhìn hơn nhiều.
“Thế thì tốt.”
Đôi mắt quả hạnh của người phụ nữ men theo, “Em nghe nói… chị trở về rồi?
Người đàn ông nhìn cô ấy, “Là em nói với bà ấy?” Ánh mắt nghiêm nghị lướt nhẹ qua.
“Em…”
“Hừ! Cô là người thông minh, lời nào nên nói, việc gì nên làm, không cần nói nhiều nữa, có lẽ trong lòng cô hiểu rõ.”
Vẻ mặt Kiều Na ngượng ngùng.
“Tuy bây giờ cô có lợi thế hơn,” Ánh mắt lạnh lùng của An Bính Lương đảo qua bụng của người phụ nữ, “Nhưng cũng đừng quên thân phận của mình, nhiều năm như thế, cô có lẽ cũng quen rồi.”
Cô chấn động, “Nhị gia yên tâm, em hiểu.”
“Được thế thì tốt.”
“Anh đi thong thả ~”
Lúc này, một người phụ nữ khác từ sau bức bình phong đi ra, dáng người yêu kiều, lả lướt.
“Chị, em thấy nhị gia hình như không vui lắm?”
Một bà vợ nhỏ khác của An Bính Lương.
“Xem ra bà già Trịnh Bình này cũng không tính là thất sủng, lão gia nhà chúng ta luôn để ý về sự khác biệt giữa vợ cả và vợ nhỏ….”
Người kia kinh ngạc, “Đến con cái cũng không có tác dụng?”
“Thực ra, chị cũng không hiểu, những năm này nhị gia vẫn luôn uống thuốc, em cũng không phải không biết. Nhưng lần này, vì sao lại đổi ý, để chị sinh con cho ông ấy….”
“Còn không phải chị được cưng chiều, ông ấy muốn cất nhắc chị.” Miệng thì nói vậy nhưng lòng thì ghen tỵ ắm.
Kiều Na phục hồi lại tinh thần, lạnh lùng cười, “Cảm ơn em.”
“Ấy… sao lại đi rồi…..”
Dạ Cô Tinh biết được Trịnh Bình xuất viện, cố ý đến “thăm hỏi.”
Vừa bước vào cửa, đã thấy An Bính Lương đang ôm một người phụ nữ, ánh mắt dừng ở cái bụng phẳng lỳ của cô ta.
“Chú hai nhìn có vẻ tâm trạng rất tốt.”
“Quả thực. Người gặp chuyện vui ắt tinh thần sảng khoái.”
“Việc vui?”
“Na Na mang thai rồi.”
Kiều Na dựa vào lòng người đàn ông, đúng lúc đóng vai chú chim nhỏ nép vào người.
“Phu nhân.”
“Khách sáo rồi. Lần này đến, đúng là nên chúc mừng chú hai…..”
An Bính Lương cười, “Đứa bé này, có được quả thực không dễ dàng.”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, chẳng nói chẳng rằng.
Ánh mắt đảo qua hai người đang ân ái trước mặt, “Thím hai biết chứ?”
Người đàn ông cười ngại, rất nhanh đã khôi phục lại như thường.
“Chị ấy biết rồi.” Kiểu Na ngọt ngào đáp lại.
Dạ Cô Tinh không quan tâm, chỉ là nhìn An Bính Lương một lát.
“Cháu vào thăm thím.”
Bước vào trong phòng, vị thuốc bắc tràn ngập trong không khí, một chén thuốc được đặt trên bàn, còn đọng lại một ít cặn thuốc màu đen.
Trịnh Bình nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề biết có người bước vào.
Cho đến khi Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng.
“Cô đến làm gì?” Hai gò má người phụ nữ hóp lại, dường như đã già hơn mười tuổi.
“Thím hai xuất viện, cháu phận là cháu dâu không nên đến thăm sao?”
Trịnh Bình ngăn lại khóe miệng, cười mỉa mai, “Nhìn thấy bộ dạng của tôi bây giờ, cô mãn nguyện chưa? Gặp cũng đã gặp rồi, nhanh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
“Thì ra thím hai ghét cháu như thế?”
Trịnh Bình cắn răng, “Dạ Cô Tinh, tôi chưa bao giờ thấy ai mặt dày như cô.”
“Cháu thấy, người mặt dày là thím chứ? Người đàn ông mình hết lòng hết dạ chiếm đoạt lấy lại đi sinh con với người phụ nữ khác, còn thím, một Trịnh Bình kiêu ngạo, lại cắn răng nhịn lại không nói, thím đúng là bị cắm cái sừng hơi to đấy.”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.” Bà ta miễn cưỡng xốc lại tinh thần, cắn răng kiên cường chống đỡ, cúi đầu trước ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể cúi đầu trước con gái của Nina!
Dạ Cô Tinh cười nhạt, “Tất nhiên không liên quan đến cháu, nhưng, cho dù là người xem kịch, cùng muốn xem đến kết cục, kiểu bi tình.”
“Cô được như ý nguyện rồi?”
Cô lắc đầu, “Vẫn chưa được xem thím thay người phụ nữ khác nuôi con, cháu không yên tâm.”
“Dạ Cô Tinh, cô không sợ báo ứng sao?!”
“Tự mình tạo nghiệt, thì không thể sống! Bây giờ, người bị báo ứng, là thím! Thím vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn…”
Trịnh Bình căm phẫn, lồng ngực đập kịch liệt.
“Mất đi sự che chở của người đàn ông, thím, chẳng là gì cả. Từ nay về sau, thím chỉ có thể ở nơi xó xỉnh, mở to mắt nhìn ông ấy nồng nàn với người phụ nữ khác, chơi với con của người phụ nữ đó.”
“Cút ra ngoài _____”
Loảng xoảng _______
Xếp lại một bên chén thuộc đã bị hất văng, vị thuốc bắc đắng chát bị hất vào mặt, Dạ Cô Tinh quay người đi ra, đúng lúc đụng phải An Bính Lương.
Mỹ nhân quyến rũ kia đã bị ông ta vứt bỏ.
“Cháu vậy mà lại không biết, chú hai còn có thói quen nghe trộm đấy.”
“Cháu ra đây, chúng ta nói chuyện.”
Hai người đi ra bãi đất trống ngoài sân.
Nụ cười Dạ Cô Tinh tắt ngấm, “Chú hai có việc gì?”
“Cháu… chuẩn bị đối phó với bà ấy như thế nào?”
“Ai?”
An Bính Lương nghiến răng, rất không thích cảm giác bị người vai dưới dắt mũi, lại không thể nào thoát khỏi tình trạng khó xử này.
“Trịnh Bình.”
“Bà ấy à…..” Dạ Cô Tinh ngân dài, “Cháu có phải nên khen chú hai đã dùng nhiều tâm tư trí lực?”
Người đàn ông nhăn mày, “Cô gái, nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Lẽ nào cháu nói sai ư? Chú hai hao tổn tâm sức làm cho vợ nhỏ mang thai, lại tỏ ra thân mật với người phụ nữ đó trước mặt cháu, không phải là để cháu buông tha cho Trịnh Bình sao?”
An Bính Lương cười, “Cháu rất giống mẹ cháu, ngoại trừ một điểm…”
Dạ Cô Tinh yên lặng.
“Bà ấy không thông minh bằng cháu, cũng không tàn nhẫn như cháu.”
“Vậy nên bà ấy mới nằm sống dở chết dở.”
“Bà ấy là mẹ cháu.” Người đàn ông nhắc nhở.
“Cháu không phủ nhận mối quan hệ này.
“Nhưng cháu không tôn trọng bà ấy.”
“Không tôn trọng? Cháu chỉ nói ra sự thật. Nếu, lúc đầu đầu óc bà ấy tỉnh táo một chút, thì sẽ không ngốc đến mức đặt hy vọng vào chú và An Bính Hiền! Ngu xuẩn _____”
“Được rồi, “An Bính Lương xua tay, “Chúng ta không nói vấn đề này nữa.”
“Chú thề, cuộc đời này sẽ không hòa nhã với Trịnh Bình nữa, cũng xin cháu giơ cao đánh khẽ, tha cho bà ấy một mạng.”
Nghe nói, trong nhà của Kỷ Tình, từ khi Tề Lan vào ở, không một ngày nào không có tình cảnh hỗn loạn.
Nghiễm nhiên, trở thành trò cười của toàn đảo.
“Xem ra, chú hai là người si tâm. Chả trách….”
“Chả trách gì?”
“Chả trách năm đó Nina biết rõ Trịnh Bình giả mang thai cũng không ngần ngại chia tay với chú.”
Người đàn ông day thái dương, trong lòng nhói như kim châm.
“Bởi vì, chú quá bác ái, không đủ tàn nhẫn, càng không có sự quyết đoán và dứt khoát mà đàn ông nên có ___”
An Bính Lương giật mình, chờ phản ứng lại, thì đã không còn hình bóng Dạ Cô Tinh nữa.
“Đây thật sự là nguyên nhân em khăng khăng rời đi năm đó sao?”