• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Cô Tinh tự hỏi, cô không phải một người thích xen vào việc của người khác. Cô đáp ứng việc sử dụng lực lượng hắc bang giúp Mẫn Tuệ Hiền tìm con gái, nhưng cũng nói là không nhất định có thể tìm được; cô ám chỉ cho Đặng Tuyết, lại không nhất thiết bắt cô ấy phải nhận tổ quy tông.

Nhìn bóng lưng căng thẳng trước mặt, Dạ Cô Tinh biết là mình đã đoán đúng rồi.

Đặng Tuyết làm việc rất ổn thỏa, điểm này Dạ Cô Tinh không có điểm nào hoài nghi, lấy bữa tiệc thôi nôi ra để nói, từ khi bắt đầu lên kế hoạch, bố trí hội trường, sắp xếp phòng khách, nghênh đón khách khứa, mọi chuyện Dạ Cô Tinh giao cho Đặng Tuyết đều được cô ấy xử lý ổn thỏa, chưa bao giờ xảy ra sai sót.

Nhưng một người luôn cẩn thận và chu toàn như vậy, có thể chỉ bởi vì trượt tay nên làm rơi ấm trà sao, không đến mức “không thể tin được”, nhưng vẫn thật sự rất “bất ngờ”.

Chính chi tiết nhỏ này đã khiến Dạ Cô Tinh chú ý tới cô ấy.

Khi Mẫn Tuệ Hiền nhắc tới đứa bé bị vứt vào nhà vệ sinh công cộng, Dạ Cô Tinh đã nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của Đặng Tuyết, nhưng đây không phải nguyên nhân chính khiến Dạ Cô Tinh hoài nghi cô ấy, có lẽ cô bình thường chỉ nhìn thấy sự “ấm áp và thanh lịch”, hay câu chuyện này làm cho cô ấy cảm thấy đồng cảm.

Dù sao Đặng Tuyết cũng không cha không mẹ, lớn lên tại viện phúc lợi nên đối với việc này cô ấy mẫn cảm chút cũng là việc bình thường.

Bởi vì vậy mới có chuyện xảy ra sau đó, cô đã thử buông vài lời thăm dò, nhưng biểu hiện của Đặng Tuyết có rất nhiều sơ hở, làm cho cô muốn không hoài nghi cũng không được.

Cho đến khi cô nhận lấy quần áo mà đối phương đưa cho mình, cô đã nhìn thấy trong lòng bàn tay của Đặng Tuyết có một nốt ruồi son cực kỳ nôi bật, thì màn sương trong sự việc dần dần tan ra, chân tướng dẫn dần được hé lộ.

“Cô chủ còn việc gì muốn dặn dò?” Đặng Tuyết xoay người lại với một vẻ mặt bình tĩnh.

Đối với phản ứng hiện tại của cô ấy, Dạ Cô Tinh cũng không có gì bất ngờ, cô cười nhẹ và chỉ vào tách trà trước mặt, “Người đi trà lạnh, dọn xuống cả đi.”

“.….vâng.”

Nếu đương sự đã vô tâm thì cô cần gì phải miễn cưỡng?

Vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ như vậy mà tiếp tục, Dạ Cô Tinh không nhắc tới, Đặng Tuyết không thừa nhận, cứ như hiện tại là tốt rồi, nhưng không ngờ ngày hôm sau Mẫn Tuệ Hiền lại tìm tới cửa.

Không phải dáng vẻ đoan trang tao nhã trước mặt người khác, cũng không chán nản bi thương giống hôm qua, thay vào đó là vẻ mặt tức giận, tràn đầy sát khí.

“An phu nhân, rốt cuộc cô có ý gì?” Mẫn Tuệ Hiền xông vào phòng khách, vừa đi vừa vội vàng nói.

Dạ Cô Tinh gọi An Cẩn tới, bảo cậu ấy đưa hai đứa nhỏ lên lầu, chỉnh lại cổ tay áo, thấy Mẫn Tuệ Hiền tức giận, trong mắt đầy sự chất vấn, trong lòng ít nhiều cũng có sự suy đoán.

“Bà Mẫn, mời ngồi.”

Do dự trong chốc lát, Mẫn Tuệ Hiền đè xuống tức giận trong lòng, tiến lên hai bước, trực tiếp đối diện với Dạ Cô Tinh, “Có phải cô đã biết từ lâu rồi không?”

Dạ Cô Tinh nhíu mày, cô không thích phải ngẩng đầu lên nhìn người khác.

Hai mắt híp lại, bất chợt cô đứng dậy, “Bà Mẫn, bà là đang ám chỉ cái gì?”

Khóe môi Mẫn Tuệ Hiền chùng xuống, đáy mắt ẩn chứa đầy sự phẫn nộ, từng chữ từng chữ một nói ra, “Đặng Tuyết là con gái của tôi.”

Dạ Cô Tinh nhíu mày.

“Quả nhiên là cô đã biết rồi!”

“Đúng, tôi biết.”

“Tại sao? Tại sao lại giấu tôi?! Cô đã biết tôi muốn tìm lại đứa con gái này đến nhường nào mà, tại sao cô có thể làm như vậy? Nhìn tôi lệ rơi đầy mặt, tâm trạng tồi tệ cô có phải là đắc ý lắm không? Ha ha… Vậy mà tôi lại còn vác mặt đến cầu xin cô giúp đỡ, thì ra tất cả chỉ là một trò cười! An, phu, nhân, cô đúng là ỷ thế hiếp người quá đáng.”

Nếu như ngay từ đầu, Dạ Cô Tinh còn muốn giải thích một chút, thì hiện tại trên gương mặt cô chỉ còn lại nụ cười lạnh.

“Bà Mẫn, tôi hiểu được nỗi lòng của bà khi mất đi con gái, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc bà có thể đổ oan cho tôi! Hiện tại tôi nói, bà tin cũng được, không tin cũng không sao, không ép buộc bà, còn nữa, tôi cũng chỉ nói một lần– chuyện này, đúng là tôi có biết, nhưng cũng chỉ biết sớm hơn bà một chút thôi.”

Mẫn Tuệ Hiền như bị hắt một chậu nước lạnh, ánh mắt sững sờ.

“Tôi không biết làm sao mà bà biết được chuyện này, có phải có ai đó nói với bà cái gì hay không…”

Ánh mắt Mẫn Tuệ Hiền chợt lóe, bị Dạ Cô Tinh nhìn thấy toàn bộ.

“Những gì tôi làm thì tôi cùng không phủ nhận, ngược lại, những gì tôi không làm thì tôi sẽ không bao giờ thừa nhận.”

Mẫn Tuệ Hiền ánh mắt sắc bén, “Ta dựa vào cái gì để tin tưởng cô?”

Dạ Cô Tinh cười nhẹ, trào phúng đáp lại: “Tôi cũng đâu cần bà phải tin tưởng tôi.”

Mẫn Tuệ Hiền không nói gì.

Lấy thân phận hiện tại của Dạ Cô Tinh, không có lý do gì, cũng không cần thiết phải làm khó ai. Nói dễ nghe hơn là, Mẫn Tuệ Hiền không nằm trong phạm vi mà cô sẽ chú ý tới, nói khó nghe hơn một chút thì là Mẫn Tuệ Hiền đang tự mình đa tình.

“Nhưng tại sao cô lại không nói với tôi? Nếu không phải tôi tìm đến cửa thì có phải cô sẽ giấu việc này đi, khiến tôi vĩnh viễn không được biết?”

Hy vọng duy nhất của bà ta trong cuộc đời là có thể tìm lại được con gái, chia sẻ niềm vui hàng ngày, bất luận là như thế nào, cách làm của Dạ Cô Tinh cũng thật sự là hơi quá đáng.

Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của bà ta, ánh mắt Dạ Cô Tinh cũng hơi trầm xuống: “Quan hệ của chúng ta còn không được tính là người quen, đi qua gật đầu chào một cái là được, còn Đặng Tuyết là người làm việc cho tôi, bên nào nặng bên nào nhẹ tôi còn phân được rõ ràng.”

“Ý cô là… Tuyết nhi, con bé không muốn… Không, không đâu! Tôi là mẹ ruột của nó, mẹ ruột của nó, nó sẽ không thể nào không muốn nhận tôi.” Mẫn Tuệ Hiền lắc đầu, trong mắt mơ hồ ánh lên một nét bi thương.

Dạ Cô Tinh khẽ thở dài.

Đặng Tuyết nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, vội vàng chạy ra xem, sau khi cánh của mở ra, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cô theo bản năng xoay người, suy nghĩ một chút, dừng bước, đi pha hai tách trà hoa mang vào.

Cô đến muộn, lại cách khá xa nên không nghe rõ hai người trong phòng đang tranh chấp cái gì.

Đặt khay trà xuống bàn, cô bưng ra một chén, đặt ở trước mặt Dạ Cô Tinh, “Cô chủ, mời dùng trà.”

Ngước mắt lên, chỉ thấy Dạ Cô Tinh vẻ mặt phức tạp nhìn mình, Đặng Tuyết không hiểu, trong mắt lộ ra tia nghi hoặc.

Dạ Cô Tinh chỉ khoát khoát tay, hiển nhiên là không muốn nói nhiều.

Đặng Tuyết tựa hồ nghe được tiếng thở dài nhè nhẹ, nhẹ như chưa từng nghe thấy.

Đè xuống nghi hoặc trong lòng, đặt một chén trà khác tới trước mặt Mẫn Tuệ Hiền, “Bà Mẫn, mời dùng.”

“Con… con gọi ta là gì?” Mẫn Tuệ Hiền đôi môi run rẩy, mắt đẫm lệ.

Mí mắt Đặng Tuyết giật giật, một cơn khó chịu không giả thích được trào lên, trên mặt lại không lộ ra biểu tình, lễ phép cười, lại gọi thêm một tiếng, “Bà Mẫn.”

Mẫn Tuệ Hiền lòng tràn đầy bi thương, “Con gái, mẹ là mẹ ruột của con mà–”

Đặng Tuyết tránh đi bàn tay bà đang vươn tới, “Bà Mẫn, tình cảnh của bà tôi hiểu, nhưng, tôi, không, phải. “

Lời phủ định của cô mang đầy sự quyết tâm và thậm chí còn không lộ ra một chút nào của sự ngạc nhiên.

“Con biết rồi… hóa ra là con cũng biết. Nhưng tại sao con lại không muốn nhận mẹ?” Mẫn Tuệ Hiền nắm lấy cánh tay của Đặng Tuyết, nước mắt cứ thế từ từ tuôn rơi, “Đều là mẹ sai, năm đó là mẹ tin sai người, mới khiến con phải lưu lạc bên ngoài, chịu đựng khổ cực hai mấy năm, con oán trách mẹ cũng là điều dễ hiểu… là việc hiển nhiên rồi.” Từ khóc dần dần biến thành thì thào, giống như rất sợ hãi, ánh mắt ngây dại, vẻ mặt hoảng sợ.

Mắt Đặng Tuyết co lại, mím chặt cánh môi, ngoại trừ chính cô ấy, không ai biết rằng hàm răng cô ấy đang run rẩy.

“Bà Mẫn, bà nhận sai…”

“Con chính là con gái của mẹ!” Mẫn Tuệ Hiền đột nhiên dùng sức, nắm lấy bàn tay của cô ấy lật lên. Lòng bàn tay trắng nõn, một nốt ruồi son đỏ như máu hiện ra.

“Đây chính là minh chứng.”

Đặng Tuyết lạnh lùng nhìn bà ấy, mím chặt môi, rút tay về, “Một nốt ruồi không thể là minh chứng. Thế giới rộng lớn, đến người giống nhau còn có, nói gì là một nốt ruồi son?”

“Vậy con có dám đi xét nghiệm ADN không? Huyết thống là một thứ không thể nào chối bỏ được!”

“Bà Mẫn là đang nói đùa, cha mẹ tôi hiện tại vẫn đang còn sống, tình huống mà bà nói không có khả năng xảy ra. Tôi chắc chắn tôi không phải con gái của bà!”

Mẫn Tuệ Hiền trong mắt tràn ngập kinh hãi, “Con gái, tại sao con không chịu nhận mẹ? Có phải con đang trách mẹ năm ấy đã làm lạc mất con không? Mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ được không? Từ nay về sau, mẹ sẽ dùng toàn bộ tình yêu thương để bù đắp cho con, nhìn con hạnh phúc…”

“Bà Mẫn”, Đặng Tuyết cắt ngang lời nói của bà ta, “Tôi chỉ là người làm, trèo lên không nổi, không có phúc khí làm con gái của người khác. Tôi họ Đặng tên là Đặng Tuyết, cha tôi là Đặng Trường, mẹ tôi là Ngô Quyên.”

“Con…. con thật sự ghét mẹ tới vậy sao? Ngay cả việc nhận mẹ làm mẹ, con cũng không muốn sao?” Mẫn Tuệ Hiền bất lực ngồi bệt xuống sô pha, bà ta như bị người ta rút mất linh hồn vậy.

Hai mắt Đặng Tuyết đau nhức, cúi mặt xuống, che đi mọi cảm xúc.

Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy một cái, “Cô lui xuống trước đi, chuyện ở đây giao cho tôi là được rồi.”

Đặng Tuyết cắn chặt môi dưới, dư quang liếc về phía Mẫn Tuệ Hiền, đầu cúi thấp hơn, “Vâng.”

Quay người và cất bước rời đi.

“Cô nói xem, con bé bây giờ có phải đang trách tôi không? Đều tại tôi….” Bà Mẫn hai mắt vô thần lên tiếng.

“Cô ấy không phải là đang trách bà, mà là cô ấy sợ bà.”

Đồng tử khẽ động, bà ta liếc mắt về phía Dạ Cô Tinh, “Sợ, tôi?”

“Bà có biết về những việc cô ấy đã làm trước khi đi theo tôi không”

Mẫn Tuệ Hiền tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó chậm rãi lắc đầu.

“Cô ấy làm việc tại một hộp đêm…”

….…

Mẫn Tuệ Hiền vừa đi, Đặng Tuyết lập tức bước vào phòng khách.

Dạ Cô Tinh ngồi trên sô pha không nói gì.

“Bà ấy… sao rồi?”

“Cô đang quan tâm bà ấy à?”

Đặng Tuyết cắn môi, im lặng không nói gì.

Đặng Cô Tinh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngồi xuống đi.”

“Cám ơn.”

“Nếu để ý, vì sao vừa rồi còn cố tình làm tổn thương bà ấy?”

Hai hàng nước mắt rơi xuống, Đặng Tuyết lắc đầu, “Xin lỗi… Tôi không còn cách nào khác… thật sự không còn cách nào.”

Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, sắc mặt ôn hòa.

“Người như tôi, sao có thể xứng đáng làm con gái bà ấy được?”

Lần đầu tiên nhìn thấy Mẫn Tuệ Hiền, Đặng Tuyết cảm thấy quý bà này ung dung, nho nhã, mặc một chiếc sườn xám, khí chất hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết là danh môn, còn cô ấy, người đầy vết nhơ như vậy, làm sao có thể có một người mẹ xuất chúng như vậy?

Cô ấy là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống trong các gia đình khác nhau, cô ấy đã nỗ lực để sống như một người bình thường.

Dựa vào nỗ lực của mình, cô ấy được nhận vào một trường đại học hàng đầu của Trung quốc, vì học phí, để sống cô ấy đã trở thành một quý cô hộp đêm.

Đã rất nhiều năm, nhưng cô ấy vẫn nhớ rõ đêm đầu tiên ngồi trên đài, chỉ uống một ly rượu nhận về 300 tệ, là của một người đàn ông nhét vào trong ngực cô ấy, cô ấy muốn nhiều hơn, thế là uống liên tục bảy ly, giành được sự hoan hô cổ vũ.

Tất cả mọi người nhìn cô ấy, cô ấy nắm lấy một chồng tiền 100 tệ trong tay, cô ấy có thể không cười sao?

3000 tệ là phí sinh hoạt cho nửa năm của cô ấy rồi.

Nhìn xem, dễ dàng biết bao.

Miễn là cô ấy sẵn sàng uống, sẵn sàng cười, tiền sẽ đến tay, có thể sống một cuộc sống của người bình thường rồi!

Cô ấy cầm đống tiền và cười vô cùng rực rỡ, người quản lý nói, cô ấy là một trong số ít người hiểu chuyện, nếu cố gắng tương lai sẽ trở nên sáng lạn.

Nhưng không ai biết cả, đêm đó, tại nhà vệ sinh của hộp đêm, cô ấy vừa khóc vừa nôn, lúc tỉnh lại đã nằm sấp trên sàn nhà vệ sinh, trên mặt không rõ là nước hay nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK