Bỏ điện thoại xuống, trong lòng đã hiểu rõ mọi thứ.
Bộp——-
Một túi tài liệu bị đập lên bàn làm việc, một giây sau, hương hoa trà ập thẳng vào mặt.
“Đây chính là lời giải thích mà anh cho em à?” Đồng tử đen bóng trong veo của người phụ nữ giờ đây chứa đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt lướt qua, thoáng thấy được chỗ mở ra của túi tài liệu, vài tờ giấy A4 màu trắng được chồng lên nhau, chữ viết được in ở trên cực kì chói mắt.
Sắc mặt người đàn ông căng thẳng, tay trái đang đặt trên đầu gối khẽ run.
“Em với anh? Xét nghiệm DNA?” Dạ Cô Tinh nén giận.
Người đàn ông mím môi không nói gì.
“An Tuyển Hoàng, anh điên rồi?!”
Mi mắt đang rũ xuống đột nhiên nâng lên, “Em xem rồi?”
“Xen rồi thì sao, chưa xem, thì sao?”
Người đàn ông đưa tay ra, muốn lấy tờ báo cáo xét nghiệm, Dạ Cô Tinh nhanh tay, lấy được trước.
“Đưa cho anh.”
“Kết quả có quan trọng không?”
“Đưa, cho, anh.”
Dạ Cô Tinh vung tay, túi tài liệu vẽ một nửa vòng cung tao nhã trên không trung rồi bay ra khỏi cửa sổ.
“Em!” Trán người đàn ông nổi lên gân xanh.
Cách cái bàn làm việc, Dạ Cô Tinh chồm tới, vươn tay nắm lấy cổ áo của người đàn ông kéo mạnh về phía mình.
Đang lúc người đàn ông sững sờ, cô chủ động đưa lên đôi môi đỏ mọng, trằn trọc hôn lấy, trăm phần dịu dàng.
Bất chợt một tiếng sấm rền vang lên, An Tuyển Hoàng đột nhiên tỉnh táo lại, vươn tay đẩy ra.
Dạ Cô Tinh như đã đoán trước được, không những không bị người đàn ông đẩy ra mà còn cắn ngược lại vào môi dưới của người đàn ông, ánh mắt lạnh lùng, hung ác dùng sức cắn xuống.
“Ưm….” khẽ rên một tiếng.
Cho đến khi nếm được mùi máu tanh Dạ Cô Tinh mới chịu thả ra, vốn là đôi môi anh đào hồng hào giờ nhiễm lên sắc đỏ ướt át.
“Ảnh!”
Lời vừa dứt, một bóng người mở cửa đi vào, “Gia chủ.”
“Cút ra ngoài!”
Bóng người ẩn hiện trong bóng tối đột nhiên sựng lại, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua lướt lại giữa hai người.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Cô đột nhiên bộc phát khí thế, khiến cho ám vệ suýt nữa té xỉu tại chỗ, hoảng sợ chạy đi.
Nhưng ám vệ của nhà họ An, trước nay chỉ nghe lệnh gia chủ….
Nguy hiểm ập đến bất ngờ, anh ta vô thức né tránh, một cái dao mở thư sắc bén sát qua mũi cắm vào bức tường đối diện, dù ở khoảng cách xa như vậy, anh ta cũng có thể thấy rõ chuôi dao vẫn đang dao động rung lắc.
“Cút!”
Ám vệ đổ mồ hôi lạnh như mưa, khóe mắt khẽ liếc nhìn gia chủ, chán chường chuồn đi.
Vòng qua bàn làm việc, Dạ Cô Tinh đã sớm đi tới bên cạnh người đàn ông, “Cho dù có nhặt về, anh có thể làm được gì hả?”
Anh có thể làm được gì?
An Tuyển Hoàng âm thầm tự hỏi, thiếu đi sự sắc bén và quả quyết thường ngày, chỉ còn lại vẻ hoang mang bối rối không biết phải làm gì.
Dạ Cô Tinh đột nhiên nhào vào trong lòng người đàn ông, toàn thân An Tuyển Hoàng cứng đờ.
Cô cười, “Anh sợ cái gì?”
“…”
“Quan hệ cận huyết? Anh em họ?”
Cơ bắp của người đàn ông căng cứng, tựa như một con quái vật muốn vượt ngục thoát ra.
Dạ Cô Tinh nở nụ cười lạnh lẽo.
“Em chỉ hỏi anh, nếu như, giữa chúng ta thật sự có mối quan hệ thân thích, anh sẽ làm như thế nào?”
Đôi mắt người đàn ông dần dần tối lại.
“Mỗi người một ngả? Hay là ân đoạn nghĩa tuyệt?”
“Em nằm mơ đi!”
“Đã như vậy thì kết quả có quan trọng không?”
Người đàn ông á khẩu không trả lời được.
Dạ Cô Tinh ngồi trên đùi anh, bàn tay thon dài trắng nõn nâng lên cằm của người đàn ông, hôn sâu.
Uyển chuyển nhu tình, tinh tế lướt qua.
An Tuyển Hoàng dần dần thả lỏng, vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ, động tình hôn lại.
Ngoài như vậy ra, thì còn làm được gì nữa đây?
Người phụ nữ này sớm đã tan vào trong xương máu rồi, cho dù là họ hàng thân thích, cho dù là anh em họ, anh… Còn có lựa chọn nào khác sao?
Cắt không đứt, buông không được, ngoại trừ trầm luân, thì còn cách nào nữa đây….
“Anh sẽ rơi vào địa ngục mất thôi….”
Ác quỷ mở ra móng vuốt, bóng tối nuốt chửng mọi thứ, gió tanh mưa máu cuốn cả đất trời, anh – người vốn ẩn mình trong bóng tối, từ lâu đã mất đi bản năng đuổi theo ánh sáng.
Nhưng cô lại là thiên sứ.
Thiên sứ mở ra đôi cánh, không phải màu trắng tinh khiết, mà là ngập tràn màu đen nặng nề.
Cô cười, “Vậy em sẽ cùng anh…” Rơi vào địa ngục.
Sa đọa, đến từ sự cám dỗ.
Mà thiên sứ sa ngã, chỉ bởi vì——đã phải lòng ác quỷ!
Khi màn đêm buông xuống, sẽ là thời đại của bóng tối——
Đến rồi.
Cô tựa đầu vào ngực người đàn ông, vòng tay ôm cổ anh, trên đỉnh đầu truyền đến hơi thở nóng rực của anh.
Dạ Cô Tinh mặc cho An Tuyển Hoàng ôm mình, gấp gáp vội vàng ra khỏi phòng làm việc, đi vào phòng ngủ với ánh mắt ngạc nhiên của ngươi giúp việc.
Đá cửa phòng ra, một âm thanh lớn vang lên.
Lưng ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, Dạ Cô Tinh xoay người bò dậy, hai tay chống ở trước ngực, ngăn không cho người đàn ông xâm nhập sâu hơn.
“Không phải là anh muốn xem báo cáo xét nghiệm à? Ảnh…”
Tay người đàn ông bắt lấy cô, dễ dàng trói bàn tay đang chống cự của cô lại, cố định trên đỉnh đầu, cúi người hôn xuống.
Dạ Cô Tinh quay đầu đi, nụ hôn của người đàn ông rơi vào khoảng không.
“Bây giờ là làm sao đây? Khả năng tự kiềm chế mà anh vẫn luôn tự hào đâu? Mới nhịn có hai ngày, mà đã chịu không nổi rồi à?”
“Em biết rõ là….”
“Biết? Em, không, biết!”
“Ngoan nào…” Sự bất lực sâu sắc lướt qua đáy mắt người đàn ông, cơ thể nóng rực như lửa đốt.
Đã không chạm vào cô ba ngày rồi, rõ ràng là thân thể mềm mại đang ở trong vòng tay, hương thơm hoa sơn trà vấn vương nơi đầu mũi, nhưng lại phải cố kỵ một tầng quan hệ thân thích họ hàng kia, đè nén, nhẫn nhịn.
Lạnh nhạt với cô, còn khó chịu hơn cả việc giết bản thân mình!
“Hoàng.” Môi mềm ghé sát vào tai người đàn ông, cái chạm như có như không lại khiến anh cảm thấy thần kinh căng thẳng, “Thực ra, em không hề đọc bản báo cáo kia.”
“Em…” Trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc và đấu tranh, cuối cùng chìm vào một mảng thâm sâu.
“Thì?” Anh cười trầm thấp.
Lần này, đến lượt Dạ Cô Tinh sững sờ.
“Chúng ta, vốn đã là người thân rồi…”
Là người yêu thân mật nhất.
Một phen vận động, sóng trào rồi cũng yên tĩnh lại.
Dạ Cô Tinh mồ hôi nhễ nhại chui ra khỏi tổ ấm của người đàn ông, hai má ửng hồng, đẹp như quả đào mọng nước.
Cánh tay để trần của An Tuyển Hoàng châm điếu thuốc, tia lửa đỏ rực bốc lên, chưa kịp hít một hơi thì đã bị một bàn tay trắng nõn lấy đi.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, Dạ Cô Tinh nhịn không sặc, từ từ nhả ra vòng khói.
Trong khói mờ, mặt mày của người phụ nữ dần trở nên mơ hồ, khẽ nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Hai mắt người đàn ông khẽ nheo lại, không nói lời gì thò tay đoạt lấy, Dạ Cô Tinh linh hoạt dời tay tránh đi.
“Nói nghe thử xem, tại sao phải làm xét nghiệm DNA.”
An Tuyển Hoàng giật lấy điếu thuốc trên tay cô, ném vào gạt tàn.
“Thuốc lá độc hại, ít hút đi.”
“Không phải là anh cũng hút à?”
“Anh là đàn ông.”
“Phụ nữ thì không được à?”
“Không được.”
“Tại sao chứ?”
“Có một số việc, đàn ông có thể làm nhưng phụ nữ thì không.”
“Ví như?”
““Làm” em.”
“…”
“Đừng quên là em cũng từng ở trên.” Cô cười rạng rỡ vô cùng.
“…”
“Đừng đổi chủ đề.” Dạ Cô Tinh lật người, chống cằm, gằn từng chữ nói: “Tại sao lại muốn xét nghiệm DNA? Em và… nhà họ An có liên quan gì?”
Người đàn ông im lặng một lúc lâu.
“Em và King là anh em họ, bá tước Brady là cậu của em….”
Dạ Cô Tinh rơi vào trầm tư.
Brady có hai cô em gái, cô hai Nina và cô ba Sasha.
Nghê Xuyến là con của Sasha, vậy mẹ ruột của cơ thể này là…
“Nina?!”
“Lúc đầu, Brady nắm quyền, nắm giữ hai mỏ kim cương ở châu Âu. Chính phủ nước Pháp vì muốn lôi kéo ông ta nên đã trao tặng tước vị, hai em gái của ông ta cũng được vinh danh là công chúa hoàng gia.”
“Công chúa…”
“Nina và Sasha được mệnh danh là hai đóa hoa xinh đẹp kiều diễm đến từ ngoại quốc của hoàng gia Pháp, rất được yêu thích trong giới thượng lưu châu Âu, thậm chí còn được theo chân nữ hoàng đến thăm các nước châu Âu và kết bạn với các thành viên hoàng gia nhiều nước…”
Hai đoá hoa xinh đẹp tuyệt trần, Sasha ngây thơ hồn nhiên, Nina dịu dàng uyển chuyển, lại thêm thân phận cô chủ của gia tộc Ives, đã trở thành đối tượng theo đuổi mới của hoàng gia.
Vào thời điểm đó, châu Âu bị kiểm soát bởi nước Mỹ, hoàng gia dần suy tàn, nhiều quốc gia chuyển chế độ quân chủ lập hiến thành cộng hòa, tiêu hủy hoàng gia.
Dòng dõi quý tộc truyền thừa ngàn năm, tính kiêu ngạo đã ngấm vào trong xương, khiến hoàng tộc bị chèn ép không cam lòng trở thành người bình thường, ngang hàng với thường dân.
Liên hôn đã trở thành con đường duy nhất.
Mà gia tộc Ives chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Hai cô chủ đều là những mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là cô hai – Nina, truyền rằng, phong thái dịu dàng uyển chuyển của một cái nhăn mày một nụ cười đó đã khiến cho cả hoàng gia châu Âu phải nghiêng ngả đảo điên.
Dạ Cô Tinh nhớ tới một từ – nghiêng nước nghiêng thành!
Chỉ tiếc rằng, tư liệu tìm hiểu không có ảnh chụp của Nina, thậm chí cả chiều cao và số đo cơ bản cũng bị bỏ trống.
Khi đó, An Tuyển Hoàng vẫn chưa chào đời, và An Bính Hiền cũng không phải là người nắm quyền của nhà họ An.
Là người kế vị tương lai, An Bính Hiền được cha gửi sang châu Âu để học tập.
Từ Na Uy đến Thụy Điển, sau đó lại từ Thụy Điển đến Pháp, An Bính Hiền đã biến “học tập” thành “du học.”
Tuổi trẻ khinh cuồng, chơi bời là điều khó tránh khỏi.
Đó cũng từng là một người dạo chơi giữa ngàn hoa mà không để phiến lá nào dính thân.
Người ta hay nói rằng, lãng tử không quay đầu, đó là bởi vì chưa tìm được người khiến bản thân xiêu lòng.
An Bính Hiền tìm được rồi, và An Bính Lương cùng anh trai đi du học cũng tìm được rồi.
Nhưng tiếc thay, lại là cùng một người.
Vẻ đẹp của Nina, chỉ có những người từng gặp được mới đủ tư cách đánh giá.
Câu này, là câu thường được các cựu sinh viên Đại học Metz ở Pháp dùng để tỏ tình, chỉ là thay cái tên “Nina” thành tên cô gái mình thích.
Rốt cuộc, Nina đã không phụ vẻ đẹp mà thượng đế ban tặng cho mình, đồng thời chiếm được trái tim của hai anh em nhà họ An, đều từng quen với cả An Bính Hiền và An Bính Lương, nhưng lại không quá lâu dài.
“Ý anh là… em và anh…” Dạ Cô Tinh không nói nên lời.
Dù là anh em cùng cha khác mẹ hay là anh em họ, giữa cô và An Tuyển Hoàng cũng đều là —loạn, luân!
Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy máu chó ngập đầu, sấm sét cuộn trào.
“Cho nên, em thực sự không đọc cái báo cáo xét nghiệm kia?”
Dạ Cô Tinh lắc đầu.
“Em dám làm thật đấy!”
Cô liếc anh một cái, khẽ xùy nói, “Sao em lại không dám hả? Thích thì cứ ở bên nhau, đã yêu thì không từ bỏ, cho dù là anh em ruột thì làm sao, con cũng sinh ra rồi, anh còn sợ…”
Từ từ!
Hai người giật mình nhìn nhau, “Con…”
Tuyệt Nhi thân thể khỏe mạnh, dưới sự giám sát của Tịch Cẩn và Minh Triệt, tất nhiên không thể thiếu việc kiểm tra sức khỏe hàng tháng, dù Húc Nhi suy yếu hơn một chút, nhưng sau gần một năm nằm điều trị thì đã rất lâu rồi không bị cảm hay bị sốt gì.
Nếu như là quan hệ cận huyết, thì tỷ lệ sinh con có khiếm khuyết lên tới trên 90%.
“Ảnh, đi nhặt lại báo cáo đi.”
Thực tế đã chứng minh, tất cả lo lắng đều là dư thừa, từ đầu đến cuối toàn là do sợ bóng sợ gió.
“Hoàng, nếu như chúng ta thật sự là anh em ruột, anh sẽ làm gì?” Đêm tối người yên, Dạ Cô Tinh nằm trong ngực của người đàn ông, nhàm chán mà kéo kéo lông tơ trước ngực của người đàn ông.
Trên bàn cạnh giường, túi đựng hồ sơ bằng da được mở ra, hai tờ giấy A4 nằm im lìm ở đó.
Gió đêm thổi qua, rèm cửa lay động, một góc trang giấy bị vén lên.
Người đàn ông vòng tay phải qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tay trái gối đầu, “Làm gì…” Khẽ lẩm bẩm, dường như đang suy nghĩ.
Dạ Cô Tinh đầy mặt mong chờ.
Thật lâu sau anh mới nói, “Buông không được nữa rồi…”
Âm cuối khẽ run, cuốn theo gió mà bay đi
Đêm, vẫn còn dài…