“Em gặp anh ta rồi?”
“Vô tình gặp.”
An Tuyển Hoàng nở nụ cười lạnh lẽo.
“Anh đang để ý, hay nói đúng hơn, là kiêng kị.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt.
Dạ Cô Tinh nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực, “Hoàng, anh đang sợ.”
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua tia ác liệt sắc bén, cuối cùng lại trở nên bình tĩnh, vươn tay, vén những sợi tóc rải rác ra sau tai cô, “Không có.”
“Anh nói dối.” Bước hai bước đến gần, cô nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông.
“Không có.”
Dạ Cô Tinh lại cởi ra áo khoác ngoài, dưới ánh mắt bất ngờ hoảng loạn của người đàn ông, cô tiếp tục cởi, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc áo dây màu đen bó sát người, không thể che giấu được dáng người xinh đẹp của cô.
“Em……”
“Ôm em.”
Người đàn ông do dự một lúc, vươn tay đặt trên eo của người phụ nữ.
“Nhìn em.” ánh mắt Dạ Cô Tinh tối lại.
Người đàn ông nâng mắt, một mảng lạnh lẽo.
“Anh đang tránh em?”
“Không……”
“Hôn em.” Dạ Cô Tinh ngắt lời anh, giữa hai đầu lông mày lộ vẻ không kiên nhẫn.
Nếu hôm nay không nói cho rõ ràng, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Người đàn ông làm theo.
Vào khoảnh khắc môi chạm môi, Dạ Cô Tinh cạy miệng của người đàn ông ra, thuận thế càn quét, khống chế hoàn toàn quyền chủ động.
Không có sự động tình hôn trả lại như trong dự liệu, cô chỉ nhận thấy được tay chân cứng đờ của người đàn ông.
Kỳ lạ!
Khác thường!
Thậm chí cô còn hoài nghi, liệu có phải là An Tuyển Hoàng cũng bị trúng cổ như Diệp Nhĩ hay không!
Cô lùi lại, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, “Anh đang bài xích em.”
“…”
Dạ Cô Tinh quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khóc, không náo loạn, “Lý do.”
Hồi lâu sau, “Anh sẽ cho em một lời giải thích, nhưng không phải bây giờ.”
Hai mắt híp lại, Dạ Cô Tinh cười nhạt nhìn lại, “Còn nhớ những lời em từng nói không?”
Người đàn ông cau mày.
“Sát cánh bên nhau, dắt tay đồng hành.”
An Tuyển Hoàng sững sờ.
“Điều em muốn, chưa bao giờ là một bến cảng để che mưa chắn gió.”
Dạ Cô Tinh cô khinh thường việc trốn sau lưng một người đàn ông, làm loài tầm gửi nương nhờ vào thân cây khác để sống, cô là cây, có thể cùng anh gánh vác mưa gió bão giông.
“Anh cho rằng giấu giếm em thì đó là tốt cho em ư? An Tuyển Hoàng, nếu đây là thứ mà anh gọi là tình yêu?” Trong mắt đã lấp lánh ánh nước, nhưng lại kiên cường mà không chịu rơi xuống, “Vậy em, thà, rằng, không, cần.”
Ánh nước thoáng qua đó tựa như ngọn lửa thiêu đốt đôi mắt của người đàn ông, cả trái tim cũng đau đớn theo.
Tay chân luống cuống ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi, chỉ là anh không chắc…”
Ánh mắt lóe lên, vẻ phiền muộn bi thương không còn nữa, một tia ranh mãnh hiện lên, “Không chắc cái gì?”
“Em và King…” Người đàn ông đột nhiên cảnh giác, ngừng nói.
Dạ Cô Tinh tránh thoát khỏi cái ôm của anh, nhìn anh, ánh mắt dò xét, “Em và King, làm sao?”
Môi mỏng mím chặt.
“Làm sao?” Cô từng bước ép sát.
“…”
“Em hỏi anh lần cuối cùng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Cô không náo loạn, không giận dỗi, cô cứ bình tĩnh thản nhiên như vậy mà nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.
Nhưng chính vẻ mặt bình tĩnh như vậy, lại khiến trái tim An Tuyển Hoàng thắt lại.
Trực giác mách bảo anh rằng, đó thực sự là cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ rồi thì có lẽ lòng tin giữa hai người cũng sẽ tan thành mây khói.
Cô vẫn là người phụ nữ của anh, nhưng cô sẽ không bao giờ giao trái tim mình ra nữa.
Bởi vì——– anh đã không tin tưởng cô!
Nghĩ tới điều này, đã khiến cho người đàn ông luôn giỏi bày mưu lập kế cảm thấy hoảng sợ rồi.
Dạ Cô Tinh không giấu được vẻ thất vọng, cụp mắt xuống, xua xua tay, “Em mệt rồi…”
Quay người, rời đi.
“Đừng! Anh nói… Anh nói…” Anh vội vàng nắm lấy cô, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, một người bá đạo mạnh mẽ như vậy, vào lúc này, khi nhẹ giọng lẩm bẩm, lại hoang mang bất lực nhường này.
Lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong đôi mắt người đàn ông này.
Anh là An Tuyển Hoàng bất khả chiến bại, anh không nên như vậy! Không nên như vậy…
“Hoàng, nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Em với anh cùng nhau gánh vác, cho dù trời có sập xuống, em cũng sẽ gánh cùng anh…”
Cánh tay dài duỗi ra, người đàn ông ôm cô vào lòng, sức lực thô bạo, cho đến khi giữa hai người không có khe hở nào nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, hai người đang ôm lấy nhau như sắp hoà làm một.
Gió đêm thổi qua, ngoài cửa sổ từ lâu đã không còn ánh trời chiều.
Đêm tối, đã đến.
“Em và King là… anh em họ.” Rốt cuộc vẫn là nói ra.
Lông mi khẽ run lên, cô vùi đầu vào ngực người đàn ông, không kinh ngạc thét lên, cũng không có sự hoảng loạn.
Như đã đoán trước vậy.
“Hoàng, anh có tin không? Em… có thể cảm nhận được…”
Người đàn ông càng ôm cô chặt hơn.
“Tựa như chiếc vương miện kia, nó đã từng tồn tại trong ký ức của em, có một bóng dáng mơ hồ…”
King cũng là sự tồn tại như vậy trong ký ức mông lung mơ hồ của cô.
Mà phần ký ức này, không phải của Diệp Tử, mà là của Dạ Cô Tinh nguyên bản!
Ngay từ khi nhìn thấy anh ta ở phòng riêng trong buổi đấu giá, cô đã đoán trước được, và việc kiên trì để Leo đi điều tra những thành viên cốt cán của gia tộc Ives, ngoài để đối phó King ra, thì trong tiềm thức cô còn muốn chứng minh cái gì đó….
Đôi mắt màu tím của bé Tuyệt rất giống với King, cô không thể không nghi ngờ…
Khẽ thở dài, vẻ áy náy lóe lên trong mắt người đàn ông, “Lẽ ra anh nên sớm nói với em…”
“Em biết khi nào vậy?”
“Gia tộc Ives có nguồn gốc từ nước Pháp thời Trung Cổ, từ những vị tướng có chiến công hiển hách của Napoleon, qua các cuộc hôn nhân, họ dần trở thành bậc quý tộc, sừng sững đứng vững trong trăm ngàn năm qua, ngoài những tích lũy hùng hậu của bản thân ra thì cùng với năng lực của từng kẻ cầm quyền là không thể chia cắt được. Vì vậy, gia tộc này đặc biệt chú trọng đến huyết thống.”
“Tiêu chí quan trọng nhất chính là gen mắt tím, còn được gọi là gen Alexandria’s. Loại gen này rất hiếm trên thế giới, nhưng nó lại thuộc sở hữu duy nhất của gia tộc Ives, đồng thời trở thành một trong những tiêu chí lựa chọn người thừa kế. Thông thường, ở nam sẽ là gen trội, còn với nữ thì là gen lặn.”
“Vì vậy, màu mắt của em và Húc Nhi mới bình thường, chỉ có Tuyệt Nhi là có màu mắt tím.”
Người đàn ông gật đầu.
Anh đã sớm nghi ngờ ngay từ khi thấy mắt của bé Tuyệt có màu tím sẫm, nhưng cuối cùng vẫn không cho người đi điều tra, ở trong tiềm thức, anh trốn tránh kết quả kia.
Muốn yên tâm thoải mái mà tận hưởng tất cả của hiện tại.
Không muốn để bất cứ ai hoặc bất cứ điều gì phá hủy nó.
“Vậy tại sao anh lại muốn tránh né em.”
Một sự u ám bất thường lướt qua vẻ mặt của An Tuyển Hoàng, cảm xúc trong mắt khó mà phân biệt, một thứ gì đó mơ hồ bị đè nén, không tìm được lối ra.
Dạ Cô Tinh cười khẽ, “Cho dù em và King có mối quan hệ này thì cũng không đến mức khiến anh xa lánh em.”
Mắt chuyển động, cô chợt nhớ đến lần náo loạn của Nghê Xuyến ở Chiêm Ngao, mấy lời mắng chửi hùng hùng hổ hổ kia.
“Nhà họ An có thù với gia tộc Ives?”
“Nào chỉ có thù thôi….”
“Là ý gì?” Đôi mắt cô đột nhiên nhíu chặt lại.
Người đàn ông đột nhiên im lặng, Dạ Cô Tinh hiểu rồi, đây mới là mấu chốt của vấn đề.
“Hoàng, anh đang trốn tránh vấn đề của em.”
Một tia bối rối thoáng qua trong mắt người đàn ông, Dạ Cô Tinh thầm kinh hãi, rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến anh bị ép đến mức này.
“Ngày mai.” Ngày mai sẽ chứng thực suy đoán khủng khiếp đó, cho dù là thật, hay là giả.
Dạ Cô Tinh nhìn anh thật lâu, ánh mắt sâu thẳm mà xa xăm, An Tuyển Hoàng tránh đi, anh sợ phải đối mặt với sự thật.
“Được.”
Cô không ép buộc anh.
Cả đêm mất ngủ, hai người cùng nằm trên giường, mỗi người có suy nghĩ riêng.
Khi cô thức dậy, người đàn ông đã không còn bên gối, đưa tay sờ thử nơi người đàn ông đã nằm, chỉ còn lại một mảng lạnh lẽo.
Rời giường, tắm rửa, ăn bữa sáng, cô lái xe đến trường quay.
“Chị Cô Tinh, chị… vẫn ổn chứ?” Trương Á ngồi ở bên ghế phụ, lo lắng nhìn cô.
“Trông chị không ổn lắm hả?” Rõ ràng là đang nói đùa, nhưng Dạ Cô Tinh lại không cười chút nào.
Trương Á co rụt cổ lại, dường như nhất thời không thể thích ứng được với sự sắc bén của cô.
Cả hai không nói gì, đi đến địa điểm quay phim.
Có lẽ là mọi người đang ở trong trạng thái rất tốt, cũng có lẽ là Cohen đã hạ thấp yêu cầu, gần như mỗi cảnh quay đều qua chỉ trong một lần, thuận lợi đến nỗi không thể tin được.
Capone đã chiếm được trái tim của người đẹp, hoa hồng đã thu lại gai nhọn khắp người.
Kẻ thù của nhau, đã yêu nhau rồi.
Sự kết hợp giữa hoa hồng và hùng sư mang đậm màu sắc cổ tích tráng lệ, nhưng xét cho cùng đã đánh giá thấp thực tế.
Alice liên hợp với người đứng đầu cũ, tự tay nghiền nát câu chuyện cổ tích——
Tổ chức A và Mafia đồng thời phát lệnh truy sát, thề phải đuổi cùng giết tận cặp phản đồ này.
Lại sống một cuộc đời lang thang, họ trèo qua những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, băng qua rừng già sâu thẳm, rượt đuổi nô đùa với nhau trên đồng cỏ bất tận, khắng khít ôm nhau trên biển xanh mênh mông rộng lớn.
Họ so tài bắn súng, so tài chiến đấu, biến từng người truy sát họ thành từng đợt huấn luyện.
Cùng nhau trải qua cảm giác kinh tâm động phách, cùng nhau dắt tay đi đến chân trời góc biển.
Đặt chân lên mảnh đất Châu Phi, đi khắp các nẻo đường Trung Quốc.
“Tại sao lại muốn tới đây?”
Lúc đó, cô và anh đang ngồi trên đỉnh cao nguyên Thanh Hải- Tây Tạng, chịu đựng cảm giác khó chịu do thiếu oxi, nhưng lại cười tươi vô cùng.
Phía trước, một mặt trời đỏ đang từ từ mọc lên, mang theo ánh sáng hy vọng rực rỡ, chiếu sáng cả vùng đất bao la.
“Bởi vì, đây là nơi chúng ta bắt đầu…”
“Vì vậy, cũng phải kết thúc ở nơi đây.” Anh nói tiếp những lời còn đang dang dở của cô.
Sau lưng có tiếng súng vang lên, đinh tai nhức óc.
Đôi nam nữ mỉm cười với nhau.
Hoa hồng đã chinh phục được sư tử, sư tử cúi đầu khẽ ngửi hương hoa.
Gai nhọn khiến sư tử bị thương, nhưng nó vẫn ngoan cố mà không ngừng tiến đến.
Dù phải đối mặt với hiểm nguy bị phá hủy, hoa hồng vẫn dang tay đón chào.
Kết cục là sự bi thương, bởi vì, chưa từng có một tình yêu nào vượt qua cả chủng tộc.
Người nổ súng là ai?
Người bị bắn trúng là ai?
Người còn sống là ai?
Người chết đi lại là ai?
Một cái kết không có kết cục, lại là cái kết tốt nhất.
“Kiểu Cohen” hài hước, mang nặng màu đau thương bi thảm, nhưng lại không kìm nén được thâm tình đến vậy.
Bình minh từ từ ló dạng, mang theo hy vọng mới, chính thức mở ra một ngày mới.
Khép lại kịch bản, Dạ Cô Tinh thoát ra khỏi cuộc tình bi thảm của hai người.
Cohen nói rằng, kịch bản này là đo ni đóng giày, làm ra vì cô.
Nhưng cô lại không cho là đúng.
Dù Rose là người cứng rắn, Capone là người mạnh mẽ, nhưng hai người vẫn không thể tránh khỏi kết cục bi kịch, chỉ vì—— người ít không đánh lại số đông!
Thực lực của hai người không thể đọ được với hai thế lực.
Vì vậy, họ đã chấp nhận số phận của bản thân, chạy trốn vì cái gọi là tình yêu, và bình thản chờ cái chết đến gần.
Ngu xuẩn!
Sự bồng bột lúc ấy đã hủy hoại cả một đời của hai người.
Họ vốn có thể bên nhau trọn đời, răng long đầu bạc, chỉ cần—– từ từ mưu tính!
Capone đã là người thừa kế của Mafia, mà Rose cũng là một trong những người thừa kế được Tổ chức A bí mật bồi dưỡng.
Chỉ cần cẩn thận ẩn núp, khống chế đại cục, để lực lượng phản đối vì mình mà làm việc, những trở ngại giữa hai người có thể dễ dàng giải quyết!
Do đó, cô không phải là Rose, và An Tuyển Hoàng cũng không phải là Capone Bonanno.
Ném kịch bản sang một bên, Dạ Cô Tinh thậm chí còn chẳng buồn ngó tới.
“Tiểu Á, đưa điện thoại cho chị.”
Trương Á lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra đưa cho cô.
Dạ Cô Tinh gọi một số, rất nhanh đã được kết nối——
“Phu nhân.”
“Minh Chiêu, anh đang điều tra cái gì?”
“…”
“Tôi biết, anh đang ở New York.”
“Thật xin lỗi, không có chỉ thị của gia chủ, không ai được nói ra.
“Nếu như, tôi dùng kỳ nghỉ bảy ngày để đổi thì sao?”
“…”
“Lạc Lạc đang ở New York.”
“…Được.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười.
An Tuyển Hoàng, anh, rốt cuộc đang giấu em chuyện gì?!