• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây, cậu hai chơi dã chiến, bị chị Ma bắt gian tại trận, tin tức về “gậy gộc hầu hạ” lan truyền nhanh chóng, truyền đi sôi sùng sục.

Hình tượng công tử dịu dàng của An Tuyển Thần rớt xuống ngàn trượng, đám con gái đấm ngực dậm chân, thầm than biết người biết mặt không biết lòng, vốn cho rằng là đàn ông hệ cấm dục ấm áp, không ngờ lại dám chơi như vậy!

Thử nghĩ, ban đêm trăng thanh gió mát, chỗ yên tĩnh không người, một nam một nữ, đối diện nhìn vào mắt nhau, chỉ tưởng tượng thôi cũng nhịn không được phun máu mũi, huống chi, còn ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy.

Chậc chậc chậc… Không ngờ cậu hai một khi đã phóng phoáng, cũng không có gì khác biệt với những công tử ăn chơi trác táng chuyên đùa bỡn phụ nữ kia.

Bởi vì cái gọi là, có so sánh, mới có phân biệt.

An Tuyển Thần trong ngoài không giống nhau để cho người ta mở rộng tầm mắt, trái lại An Tuyển Hoàng, lập tức có đức độ hơn, tự mang hào quang!

Nguyên nhân có ba cái.

Thứ nhất, cho đến nay, gia chủ chỉ có một người phụ nữ là Dạ Cô Tinh.

Thứ hai, cưới hỏi đàng hoàng, tôn trọng lớn nhất đối với phái nữ.

Thứ ba, chiều vợ là trên hết, nhu tình đủ kiểu.

Tổng hợp trên đây, An Tuyển Hoàng nhảy lên trở thành đại biểu cho đàn ông tốt.

Tàn nhẫn? Dịu dàng với vợ mình là được.

Vô tình? Hữu tình với vợ mình là tốt rồi.

Lấy chồng không phải là chỉ mong một người thân mật gắn bó sao? Gia chủ như vậy, vừa vặn, nhu tình độc nhất vô nhị, cho người yêu độc nhất vô nhị, cho dù ai cũng không cướp đi được, không giành được.

Phụ nữ mà, mong muốn đời này, không phải hi vọng mình là duy nhất trong mắt người đàn ông sao?

Tự nhiên mà vậy, Dạ Cô Tinh thành đối tượng hâm mộ ghen tỵ của mọi người.

Lời nói chia hai bên, bên này bê bối càng ngày càng nghiêm trọng, đủ loại phiên bản tầng tầng lớp lớp, bên kia, người trong cuộc lại không chút hoang mang, rất thản nhiên, chí ít, mặt ngoài là như thế.

“Thím tư.” An Tuyển Thần đi xuống từ trên thang lầu xoắn ốc, nụ cười ôn hòa.

Khâu Thục Đình nghe vậy, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị An Tuyển Thần đỡ ngồi xuống.

“áy, thím cứ ngồi đi…”

Nở nụ cười hòa ái, sắc mặt cứng ngắc của Khâu Thục Đình dịu đi không ít, đáy mắt phun trào từ ái.

“Thím tư tới tìm cháu có chuyện gì không?” An Tuyển Thần rót một chén nước ấm, đưa tới trước mặt bà ta, “Thím nghỉ một lát trước, từ từ nói.”

Nếu là trước kia, bà ta sẽ vô cùng hưởng thụ sự thân mật của cháu trai, nhưng hôm nay, bà ta có chuyện, không thể bị thằng nhóc này nói chêm chọc cười cho qua chuyện.

Lập tức khoát tay áo, “Cứ để đấy, thím có việc hỏi cháu.” Bày ra dáng vẻ trưởng bối, rất có uy nghiêm.

Từ trước đến nay Khâu Thục Đình rất yêu thương An Tuyển Thần, đã coi anh ta như con trai, lúc này xảy ra chuyện, bà ta lo lắng hơn bất kỳ ai khác.

An Tuyển Thần mặt không đổi sắc, nhún nhún vai, bộ dạng ung dung, “Thím cứ nói, cháu xin rửa tai lắng nghe.”

“Đừng nói mấy câu linh tinh ấy nữa! Cháu thích một chút, cháu và người phụ nữ kia… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Phụ nữ?” Anh ta nhướng mày.

“Đừng pha trò với thím, chuyện kia đều đã truyền tới tai thím, cháu dám nói không biết?”

“Nếu thím tư đã biết rồi, cần gì phải hỏi lại cháu?” Ánh mắt An Tuyển Thần lộ ra giảo hoạt, ý tứ thân mật không cần nói cũng biết, thậm chí còn làm người khác yêu thích hơn so với khi ở trước mặt Kỷ Tình.

“Cháu thừa nhận?” Khâu Thục Đình nheo mắt, tiếp theo trừng lớn mắt nhìn anh ta.

“Cháu không phủ nhận.” Hẳn là thừa nhận nhỉ.

“Cháu nói cháu…” Nét mặt gia nua của Khâu Thục Đình trở nên đau xót, “Coi như chơi cũng không thể làm loạn như thế chứ! Bây giờ thì tốt rồi, bị người ta nắm chặt điểm này, xem cháu làm sao bây giờ!” Vừa giận vừa tức, Khâu Thục Đình thật sự rất quan tâm anh ta.

Yêu thương sâu đậm, cho nên, quở trách càng thân thiết.

An Tuyển Thần liên tục gật đầu, rất ra dáng đang nghe dạy bảo.

“Tuyển Thần, cháu cũng trưởng thành, vượt qua ngưỡng cửa 30 thì nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định, cháu xem anh của cháu, một người lạnh băng băng như vậy, không phải cũng được tình yêu hâm nóng đó sao? Còn sinh được hai đứa bé dễ thương như vậy, đúng là động tác nhanh nhẹn hơn cháu nhiều…”

Mí mắt An Tuyển Thần nhếch lên, giống như cười mà không phải cười, “Anh ấy gặp được chị dâu, cháu cũng không có phúc khí này.”

“Ai nói?” Mặt Khâu Thục Đình trầm xuống, “Cháu cũng không kém hơn Tuyển Hoàng, còn sợ không tìm thấy cô gái tốt sao?”

“Không kém hơn anh ta?” Ý vị khó phân biệt, ý cười hơi trào phúng.

Khâu Thục Đình than nhẹ một tiếng, trong đôi mắt già nua xẹt qua đau xót, “Thím biết, những năm này cháu ấm ức, không cam tâm, rõ ràng ruột thịt cùng mẹ sinh ra, lúc ra đời chỉ chênh lệch vài phút, nhưng…”

“Thím tư!” Đôi mắt An Tuyển Thần vặn lại, trầm giọng ngắt lời bà ta, nhét cái chén vào trong tay bà ta, “Thím uống ngụm nước đi.”

Nụ cười lại lạnh cứng ở khóe môi.

Khâu Thục Đình giật mình, vô ý thức nhận lấy cái chén, “Thím biết, cháu không thích nghe những lời này…”

An Tuyển Thần không nói gì.

“Cháu là đứa cháu thím thương yêu nhiều năm như vậy, không hy vọng nhìn thấy cháu vấp phải sai lầm, cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của thím sao?”

Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, ánh mắt tối tăm khó hiểu, một lúc lâu sau mới khẽ nói một tiếng, “Cháu biết.”

Khâu Thục Đình cười, “Đứa bé ngoan.”

Thế nhưng mà, anh ta vẫn không cam tâm!

Dựa vào cái gì người kia có thể chiếm hết tiên cơ, có được tất cả?

“Thật ra, có nhiều thứ cũng không tốt như trong tưởng tượng của chúng ta… Mặc dù có một ngày chiếm được, cũng chưa chắc lại là thứ mà cháu muốn.”

An Tuyển Thần lại khôi phục thái độ dịu dàng, “Thím tư, cám ơn thím. Cháu biết phải làm thế nào, thím đừng lo lắng.”

“Cháu biết là tốt rồi. Thật ra, Tuyển Hoàng có thể đi đến ngày hôm nay, ngồi lên vị trí kia, trên đường đi vượt mọi chông gai, bỏ ra gian khổ và mồ hôi vượt xa người bình thường có thể tưởng tượng, ngược lại thím tình nguyện cháu bình an, áo cơm không lo cả một đời…”

Khâu Thục Đình nói rất nhiều, An Tuyển Thần kiên nhẫn nghe, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là lúc rũ mắt, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên âm u làm người ta kinh ngạc.

“Nhìn thím, nói như vậy nửa ngày, chuyện của cháu và cô gái kia chuẩn bị làm sao bây giờ? Cứ như vậy mặc kệ phát triển?” Trong đôi mắt hiền lành của Khâu Thục Đình rất nhanh lướt qua một tia hung ác, nhanh đến mức để cho người ta không bắt được.

An Tuyển Thần nhún nhún vai, hai tay mở ra, “Miệng mọc ở trên thân người khác, cháu có thể có biện pháp nào?”

Khâu Thục Đình hận sắt không thành thép trừng mắt liếc anh ta một cái.

“Như vậy, ngày mai thím sẽ đi tìm chị dâu cháu thương lượng một chút, loại chuyện này nếu buông xuôi bỏ mặc, đến cuối cùng không biết còn đồn thổi đến mức nào nữa, sẽ không tốt cho thanh danh của cháu.”

“Tìm chị dâu à…” An Tuyển Thần ung dung mở miệng, không nói ra được ý vị.

“Cô Tinh đứa nhỏ này, là người có thể làm việc lớn, cháu yên tâm, con bé nhất định có biện pháp.”

“Vậy thím cảm ơn chị dâu hộ cháu.”

“Đúng rồi, cháu và người phụ nữ kia nhanh chóng chia tay đi, nhà họ An không thể nào cùng một con hát…” Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Khâu Thục Đình ho nhẹ, trong lòng biết bản thân suýt nữa đã nói sai lời rồi, “Dù sao, nhà họ An chúng ta sẽ không cần loại con gái không biết cách cư xử này, cháu tự xem mà làm!”

“Thần, sao…” Tiếng nói dịu dàng quyến rũ của người phụ nữ truyền đến, tê dại đến tận xương tủy.

Khâu Thục Đình theo nói phát ra giọng nói nhìn lại, nhìn một cái, xuýt nữa đã giận tới ngất đi——

Thân thể trắng bóng, chỉ mặc đồ lót trên người, quả thực là đồi phong bại tục!

“Ồ! Thì ra là thím tư.” Uyển Tử Kỳ không có chút ý định che giấu nào, dửng dưng đi xuống bậc thang, lộ ra dáng người bốc lửa.

Khoảng cách gần dò xét, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tay tím xanh xen kẽ trên bộ ngực căng tròn của cô ta.

Khâu Thục Đình dời mắt, ánh mắt lộ ra căm ghét, “Cô gái, cô có thể gọi tôi là Tứ phu nhân, về phần xưng hô thím tư này, tôi nhớ mình cũng không có một cô cháu gái như cô.”

Thần thái cao ngạo của một quý phu nhân, nghiêm nghị ngạo mạn, không thể xâm phạm, Uyển Tử Kỳ này, ở trong mắt bà ta ngay cả sâu kiến cũng không bằng.

Đây chính là sự kiêu ngạo nhà họ An trao cho một người đàn bà.

Dạ Cô Tinh có thể không để ý tới loại áp bách hơn người một bậc này, nhưng không có nghĩa là bất kỳ một người phụ nữ nào đều có thể giống cô, mà Uyển Tử Kỳ, hiển nhiên tu vi không đủ.

Khâu Thục Đình hừ khẽ một tiếng, đuôi mắt hếch lên, “Miệng không đủ lớn, thì cũng đừng cố ăn cái bánh lớn như vậy.”

Ánh mắt Uyển Tử Kỳ lộ ra khó xử.

Có nhiều thứ, là quanh năm suốt tháng góp nhặt mà thành, cũng không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, ví dụ như, phẩm vị và tu dưỡng, lại ví dụ như, khí chất và khí thế.

Dạ Cô Tinh là ngoại lệ duy nhất.

Khâu Thục Đình rời đi, trong mắt Uyển Tử Kỳ dần dần tràn ngập oán giận và hung ác nham hiểm, đột nhiên ——

Chát——

An Tuyển Thần trở tay quăng cho cô ta một cái tát, nở nụ cười lạnh lùng, “Cô thật là giỏi đấy!”

Một tay người phụ nữ che mặt, nét mặt tràn đầy không dám tin, “Anh, đánh tôi?”

Mắt phượng tinh xảo tràn lên lạnh lùng, phát ra ý lạnh dày đặc, “Tiện nhân!”

Chát——

Dưới ánh mắt sững sờ của Uyển Tử Kỳ, lại một cái tát vung tới.

“Anh dựa vào cái gì đánh tôi?!”

“Dựa vào cái gì?” Đôi mắt phượng của người đàn ông nheo lại, ý cười lạnh lẽo, “Cô đúng là một con chó vong ân phụ nghĩa, mạng của cô, là ai cứu trở về? Quên rồi à? Có cần tôi nhắc lại cho cô không?”

Thấy người đàn ông lần nữa nâng cao tay phải, ánh mắt Uyển Tử Kỳ lộ ra tia sợ hãi, co vào trong góc, “Không, không cần…”

Làm sao cô ta lại quên mất, người đàn ông này, là con sói đội lốt cừu! Dịu dàng như ngọc chỉ là mặt nạ để anh ta che giấu đi sự tàn bạo bên trong, anh ta là đồ điên…

Tiến tới gần, đưa tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của người phụ nữ, ánh mắt của anh ta đầy ôn tình trằn trọc lưu luyến lướt khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, “Gương mặt này thật đẹp, “ Cúi người, một nụ hôn sâu, chợt trong mắt lộ ra chán ghét, “Chỉ tiếc, đầu óc quá ngu.”

Trong đôi mắt to đẹp của người phụ nữ tràn ra xấu hổ giận dữ, cắn chặt cánh môi, toàn thân phát run.

“Sợ tôi?”

“Không…”

An Tuyển Thần buông cô ta ra, quay người, rút tời khăn giấy lau tay, “Biết rõ vì sao tôi đánh cô chưa?”

Uyển Tử Kỳ lắc đầu.

“Không có miệng sao?”

“Không biết.”

Vò tờ khăn giấy vừa lau thành một cục, ném manh vào mặt người phụ nữ, ánh mắt rét lạnh của người đàn ông liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, “Mặc như vậy, cô muốn tán tỉnh ai?”

Uyển Tử Kỳ sững sờ, trong lòng bắt đầu mừng thầm, thì ra là ghen…

Đều nói đàn ông càng dũng mãnh, ham muốn độc chiếm lại càng mạnh, không ngờ mị lực của mình cũng không nhỏ, có thể khiến cho người đàn ông này ghen.

Lập tức đã giảm đi bảy phần sợ hãi, nhiều thêm ba phần cả gan, cô ta đưa tay kéo lấy cà vạt người đàn ông, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

An Tuyển Thần cười như không cười nhìn người phụ nữ trước mắt đang lả lơi đưa tình, ánh mắt lưu luyến lướt qua khuôn mặt quen thuộc kia…

“Thần, anh đang quan tâm em, đúng không?”

Người đàn ông không nói gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta.

“Anh cũng muốn em, có đúng không?” Cô ta cầm lấy tay của người đàn ông, thả ở trước ngực mình, khẽ rên một tiếng, âm cuối chọc người.

Môi đỏ hơi câu lên, mị nhãn như tơ, người phụ nữ trước mắt giống một nàng yêu tinh.

Uyển Tử Kỳ đưa tay cởi nút áo trong của người đàn ông, một cúc, hai cúc, ba cúc…

Cởi tới cúc áo cuối cùng, hai gò má cô ta đã ửng đỏ, đôi mắt mông lung, hình như trong ngực có ngọn lửa đang thiêu đốt, bùng cháy.

Rốt cuộc, còn lại một cúc áo cuối cùng, cô ta thành công cởi ra, nhưng một giây sau, nụ cười cứng ngắc ở khóe môi ——

Chát ——

Người đàn ông hét to lên —— “Ngu xuẩn! Ngu không ai bằng!”

Cái tát thứ ba đột nhiên đến, gió thổi mạnh qua bên tai, trọng tâm không vững, cô ta tức khắc ngã vào trong góc, khóe môi rướm máu.

Một cái tát này, mạnh hơn hai cái tát trước đó rất nhiều.

“Bằng bộ dạng ti tiện của cô bây giờ, cô cho rằng, cô đấu thắng được Dạ Cô Tinh?”

Ánh mắt Uyển Tử Kỳ đờ đẫn.

“Cô ấy đoan trang cao quý, tự nhiên hào phóng, còn cô thì sao? Tôi chỉ nhìn thấy một con gà mái nóng lòng cầu hoan! Cô lấy cái gì để so với cô ấy?” Quần áo An Tuyển Thần lộn xộn, biểu cảm lại vô cùng rét lạnh.

“Tại sao tôi phải giống cô ta?! Cho dù không giống cô ta, tôi cũng có thể…”

“Cô có thể? Ha ha…” Người đàn ông nở nụ cười lạnh lùng, “Chỉ bằng bộ dáng vừa rồi của cô, dù có trần truồng đưa đến trước mặt An Tuyển Hoàng, anh ta cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái!”

“Muốn báo thù, có rất nhiều cách, không phải chỉ có một cách là dụ dỗ An Tuyển Hoàng!” Uyển Tử Kỳ điên cuồng kêu to ——

Sau bữa tiệc thôi nôi, cô ta đã nghĩ đủ loại phương pháp để tiếp cận người đàn ông càng cao ngạo nhạt nhẽo hơn cả An Tuyển Thần kia, nhiều khi, còn chưa nhìn thấy người, đã bị thuộc hạ của anh đuổi đi, chỉ có qua hai lần đối mặt, mặc cho cô ta làm điệu làm bộ như thế nào, người đàn ông kia cũng không thèm chớp mắt, luôn coi cô ta là không khí.

Lòng tự trọng và lòng tự tin bị đánh bại mà trước nay chưa từng có.

Dựa vào cái gì Dạ Cô Tinh có thể khiến hai anh em này nhìn với con mắt khác?!

Dựa vào cái gì mà cùng là phụ nữ, cô ta có thể có được tài phú nhà họ An, hưởng thụ sinh hoạt của người nổi tiếng?

Phu nhân?

Đoan trang cao quý, tự nhiên hào phóng?

“Ha ha… An Tuyển Thần, anh đánh giá chị dâu của anh thật là cao…”

Người đàn ông nhíu mày.

“Chi bằng, tôi đi dụ dỗ An Tuyển Hoàng, anh đi ngủ với Dạ Cô Tinh nhé? Hai bút cùng vẽ, vạn vô nhất…”

An Tuyển Thần bước nhanh một bước về phía trước, túm lấy tóc cô ta, gân xanh trên trán nổi lên —— “Cô, nói, cái, gì?”

Uyển Tử Kỳ nở nụ cười lạnh lùng, cô ta đã là người chết qua một lần, còn sợ chút đau này sao, vẻ mặt hung ác, “Tôi nói, cho anh đi ngủ với Dạ Cô Tinh!”

An Tuyển Thần túm chặt mái tóc dài của người phụ nữ, thuận thế quẳng vào tường, lần sau lực càng mạnh hơn lần trước, từng tiếng vang trầm, ngột ngạt quanh quẩn…

“Đồ đê tiện! Không biết xấu hổ…”

“Như nhau cả thôi!”

Lý trí vẫn còn tồn tại, người đàn ông buông tay một cái, cô ta mềm oặt ngã sang một bên, “Nếu như không phải cô còn hữu dụng, ngày này năm sau đã là ngày giỗ của cô rồi.” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Uyển Tử Kỳ nằm trên mặt đất, chỉ mặc đồ lót, thân thể trắng nõn tím xanh lốm đốm, cái trán và khóe môi đều đã rướm máu.

Một lúc lâu sau, dường như nghỉ ngơi đủ rồi, cô ta gắng gượng chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía An Tuyển Thần biến mất, cười đến ác nghiệt——

“Anh cũng giống vậy thôi, tiện.”

Bỗng dưng, ánh mắt dời đi, nhìn vào khoảng không vô định, khóe môi nhuốn máu chậm rãi nhếch lên, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, nhìn về phía nơi xa không biết tên.

Dạ Cô Tinh, tất cả những thứ này, đều là do cô mà ra, những gì cô thiếu nợ tôi, chúng ta từng khoản từng khoản, chậm rãi tính toán rõ ràng!



“Hắt xì ——” Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhận lấy khăn giấy Đặng Tuyết đưa tới.

“Sao tôi luôn cảm thấy có người đang mắng mình nhỉ?”

Đặng Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời nặng nề, mây đen quay cuồng, “Tôi thấy, hơn phân nửa là nhiệt độ không khí thay đổi quá lớn, có dấu hiệu bị cảm, tốt nhất uống một ít rễ bản lam để phòng ngừa một chút.” Nói xong, trượt xuống băng ghế quầy bar, làm bộ đi lấy thuốc. (rễ bản lam: một thoại thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.)

Dạ Cô Tinh liếc mắt, “Tôi chỉ là thuận miệng nói, cô quay lại ngồi đi, đừng như bà cô nhiều chuyện thế, tôi không phải bị cảm.”

Sắc mặt Đặng Tuyết đen lại.

“Làm sao tôi luôn cảm thấy sắp có chuyện ấy?” Mí mắt Dạ Cô Tinh đang giật giật.

Đặng Tuyết chỉ ngoài cửa sổ, “Trời bắt đầu mưa, có tính là chuyện không?”

Dạ Cô Tinh thuận thế nhìn lại, đã thấy mây đen sà xuống rất thấp, cây cũng bị gió lớn thổi bay phất phới.

“Bão đến rồi…”

Thời tiết thay đổi bất thường, giống như tâm trạng của phụ nữ, một giây trước còn ánh nắng tươi sáng, một giây sau đã mưa to gió lớn.

Cũng may nửa tháng trước, văn phòng khí tượng nhà họ An đã thông báo báo động màu đỏ, sớm hơn cục khí tượng nước Mỹ ba ngày, bộ phận mua hàng đã sớm độn hàng, phòng kiến trúc làm tốt công tác kiểm an phòng ốc, phòng ẩm thực đã chuẩn bị đầy đủ trái cây rau củ, mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy, mảy may không bị ảnh hưởng từ khí trời ác liệt.

Cho nên cuộc sống thường ngày vẫn cứ bình yên trôi đi như thế, người nhà họ An, nên sống như thế nào, thì vẫn sống như thế.

Sự mạnh mẽ của gia tộc này tựa hồ đã vượt xa tưởng tượng, đó là sức mạnh được tích lũy trong lịch sử và sự quyết đoán được nuôi dưỡng bởi sự chồng chéo quyền lực từ thế hệ này sang thế hệ khác, vừa làm cho người sợ hãi than, cũng làm cho người ta kiêng kị.

Cái này mang ý nghĩa, muốn thay đổi gia tộc này từ trên căn bản là điều có bao nhiêu khó khăn!

Dạ Cô Tinh cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, cô không phải người tôn sùng chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cũng không phải người lãnh tụ ngăn cơn sóng dữ, dòng họ An như thế nào, không phải là trách nhiệm của cô, cũng không phải trách nhiệm của An Tuyển Hoàng, quang vinh hết thì đến suy bại, thay cũ đổi mới, đã có sinh, cũng tất có diệt.

Cô không thể chi phối vận thế phát triển của một gia tộc, chết sống có số, giàu có nhờ trời.

Cho nên, không cưỡng cầu được.

Sư phụ từng nói, vận thế của một người có hạn, thao túng vận thế quá nhiều, nghịch thiên mà đi, chắc chắn không được chết tử tế, liên luỵ con cháu.

Linh hồn thoát thân, tá thi hoàn hồn, vốn là thiên đạo không dung, nhưng mà vận thế mà làm, lúc này mới có thể bảo toàn, bình yên vô sự đến nay, nếu là bằng thêm giết chóc, hay là xuyên tạc thiên mệnh, hậu quả kia không phải cô có thể tiếp nhận được.

Quỷ thần mà nói, không đủ tin; nhưng vận thế thiên đạo, có dấu vết mà lần theo. Cô từ bé mưa dầm thấm đất, đối với những vật này càng mẫn cảm, cũng càng kiêng kị.

Tin tưởng Nguyệt Vô Tình cũng đã nhìn ra, nói cách khác, An Tuyển Hoàng cũng biết rõ.

Gia tộc này tiền đồ như gấm, phúc phận dày, tương lai nhất định cao hơn một tầng, chỉ là không biết năm nào tháng nào người nào, có thể đẩy gia tộc này xuống đỉnh phong…

Dạ Cô Tinh ngàn tính vạn tính, chưa từng ngờ tới, ngay ở tương lai không xa, cô sẽ tận mắt chứng kiến một trận thịnh thế phồn hoa, mà người tạo nên trận thịnh thế này, càng là có vô số liên hệ với cô, chặt chẽ không thể tách rời…

Bão đi qua, mưa lớn không ngừng, nước biển điên cuồng dâng lên, làm ngập các bãi cạn lớn, tất cả mọi người đóng cửa không ra, chậm rãi đợi trận bão này ngừng.

Liên tiếp ba ngày, mưa lên hồi không dứt.

Đến buổi tối, trong phòng đốt lên lò sưởi, sưởi ấm là phụ, xua tan ẩm ướt là chính.

Mặc cho bên ngoài sấm sét như thế nào, trong phòng vẫn khô ráo ấm áp như cũ.

An Tuyển Hoàng hủy tất cả cuộc họp lớn nhỏ, không đi ra ngoài, có việc gấp thì mở tin tức xem, bình thường làm việc ở phòng làm việc, thời gian còn lại thì ở cùng với vợ con, hiếm hoi có được khoảng thời gian thanh nhàn.

Dạ Cô Tinh cũng không nhàn rỗi, hai đứa bé cần cô chăm sóc, chuyện trong nhà cũng cần cô xử lý, còn có việc của Dạ Xã đợi cô quyết định, bên Tề Dục cũng truyền tới báo cáo thử nghiệm vũ khí hạt nhân mới nhất, Âu Dương đã lên đường tới về Nam Phi, giám sát chế tạo căn cứ thử nghiệm vũ khí hạt nhân.

Đặng Tuyết cũng là cao tài sinh khoa vật lý hạt nhân, là người có năng lực nghiên cứu khoa học ở phòng thí nghiệm, cho nên, khi cô nhận được bản fax báo cáo thí nghiệm, mới có bộ mặt như gặp phải quỷ.

“Cô cô cô…” Cô ấy hoảng sợ nhìn về phía Dạ Cô Tinh, bờ môi run rẩy, lại nói không ra một câu đầy đủ.

Trái lại, Dạ Cô Tinh chỉ nằm sấp trên ghế sô pha, buồn bực ngán ngẩm liếc nhìn nội dung báo cáo, bộ dạng thảnh thơi.

“Không biết cơn bão này lúc nào mới có thể đi qua, đột nhiên hơi nhớ tới tháng ngày ánh nắng tươi sáng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK