Nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Từ thời điểm trọng sinh vào kiếp này, linh hồn và thể xác của Diệp Tử và Dạ Cô Tinh sớm đã hoà quyện, không thể tách rời.
Dường như tồn tại một đôi tay vô hình trong bóng tối đưa đẩy, sự tồn tại của Diệp Tử chính là để hoàn thiện một Dạ Cô Tinh ngạo nghễ với đời, dám yêu dám hận.
Cái chết của Nina, sự nhẫn tâm của Trịnh Bình, sự độc ác của Kỷ Tình, còn cả sự nham hiểm thâm độc của thím Bình, làm thần kinh cô luôn căng thẳng, không giây phút nào ngơi nghỉ.
Hoá ra, cô không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nina Ives, đời này bà chưa từng kết hôn với ai, nhưng bà vẫn chọn sinh ra cô, chắc có lẽ, bà cũng rất yêu cô.
Chỉ riêng điểm này thôi, thù này không thể không trả.
Dạ Cô Tinh không thể giận cá chém thớt, đổ hết mọi tội lỗi cho việc Tề Lan thấy chết không cứu, bởi theo cái lợi tránh cái hại, tham sống sợ chết, đó vốn là bản tính của con người.
Nhưng, Kỷ Tình và thím Bình, hai người này thì…. đáng, chết!
Cô nhìn lướt qua bốn người, rồi dừng lại ở trên người ám vệ hai tay trống không.
Giây sau, tiếng thét thím Bình như heo chọc tiết vang vọng cả căng phòng, như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Nước muối giội lên người, thấm vào vết thương đang chảy máu, khiến cho nỗi đau tăng lên gấp mười gấp trăm lần.
Kỷ Tình không chịu được nữa, bà ta đã bất lực thét lớn trong vô vọng, Trịnh Bình không tự chủ được mà tiểu tiện, chỉ có Tề Lan như người mất hồn, ngồi sụp xuống tại chỗ.
“Lão gia, cứu mạng”
“Ông ơi, cứu tôi!”
An Bính Hiền giật mình, phút chốc bình tĩnh trở lại.
An Bính Lương mặt biến sắc, nhìn vợ mình, sâu trong mắt ông ta hiện lên sự rối bời vô cùng.
“Chị dâu, chị định làm gì vậy?” An Tuyển Thần tức giận quát lớn.
Chỉ có An Tuyển Hoàng, ánh mắt bình lặng, bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt ấy tràn đầy sự tin tưởng không cần nói thành lời.
Dạ Cô Tinh cười, nụ cười trong veo và sáng rọi như ánh nắng sau cơn mưa, dường như mọi lo âu đều tan biến trong tiếng cười đó.
Bốn mắt chạm nhau, cô đưa tay về phía anh.
An Tuyển Hoàng bước nhanh tới trước mặt cô, ôm cô vào vòng tay vững chãi.
“Không hỏi em tại sao à?”
“Cứ làm những gì em muốn.”
Dù trời có sập xuống, vẫn có anh chống đỡ.
“Cháu dâu, cháu làm như thế này là sao?” An Bính Lương không nén được cơn giận, chỉ về phía Trịnh Bình.
“Chính là cái ông đang thấy đấy!”
“Dạ Cô Tinh, cô quả là to gan làm càn! Ai cho cô cái quyền lộng hành ở nhà họ An?”
“Tôi.” Giọng nói trầm vang như tiếng chuông, đầy nghiêm nghị, trầm lạnh.
An Bính Lương tức giận đến mức ngã lui về sau, khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ như nhìn người xa lạ của An Tuyển Hoàng.
“Đó là mẹ và thím hai của cháu đấy!”
“Tôi biết chứ!”
“Mày, mày là đồ nghiệt tử, thứ nhẫn tâm, đồ bất hiếu,vong ân phụ nghĩa! Khụ khụ…” An Bính Lương ôm ngực, khuôn mặt già nua bừng bừng tức giận, cầm chén trà trong tay, ném về phía An Tuyển Hoàng.
Dạ Cô Tinh kéo anh né về sau, một âm thanh vỡ nứt vang lên, gốm sứ đen của Kiến Dương thời Tống vỡ vụn như hoa tàn bên cạnh chân hai người.
An Bính Lương vẫn chưa nguôi giận, lại cầm ấm trà lên.
Mặt Dạ Cô Tinh có chút lạnh, nói: “Dừng tay!”
An Bính Lương ngưng ném bình trà, nói: “Thả người.”
“Chú hai, sao chú không hỏi tôi, vì sao lại trói bọn họ lại?”
Một thoáng do dự hiện lên trong mắt An Bính Lương.
“Tôi mặc kệ là vì chuyện gì, dù sao họ cũng là người lớn trong nhà, cô không được đối xử với họ như thế!”
“Người lớn!” Trong giọng nói dường như có chút thở than, lại dường như có chút mỉa mai, ánh mắt đầy sự giễu cợt, khiến An Bính Lương như bị sét đánh, y hệt như ánh mắt năm ấy, ánh mắt mà người đó nhìn ông ta.
Ông ta vội vàng né tránh. Cho dù sau bao nhiêu năm ông ta vẫn không thể quên được, vẫn không trốn thoát, vẫn không buông bỏ được.
“Cút ra!” An Tuyển Thần tức giận hét lên, ánh mắt như giết người nhìn về phía tên ám vệ đang đứng chắn trước anh ta.
Kỷ Tình như vừa thấy được cứu tinh, trong đôi mắt tuyệt vọng của bà ta như loé lên tia hy vọng.
“Con trai, cứu mẹ! Đứa con gái đó muốn giết mẹ! Nó sẽ giết mẹ đó!”
“Mẹ!” An Tuyển Thần sốt ruột, vung nắm đấm vào mặt ám vệ, nhưng lại bị một người ra tay trước khống chế, khoá trái tay anh ta, anh ta chỉ kịp la lên một tiếng, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Từ từ đưa mắt nhìn, hoá ra là Dạ Cô Tinh.
“Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?” Anh ta gào lên, như con dã thú bị nhốt trong lồng.
Nếu như một chọi một, chưa chắc Dạ Cô Tinh thắng được anh ta, thế nhưng lúc anh ta không đề phòng mà tấn công bất ngờ, thì chưa chắc cô sẽ thua anh ta.
Ám vệ lo ngại thân phận, không dám ra tay với người nhà họ An, cô thì sợ gì chứ, cho dù anh ta có là con của vợ cả, có là cậu hai!
“Con khốn, thả con tao ra!”
Dạ Cô Tinh đưa tay tát một bạt tai như trời giáng, khuôn mặt vốn đã bị thương sưng húp của Kỷ Tình lại càng sưng đỏ lên, bà ta kêu lên thảm thiết.
“Tôi cảnh cáo bà, miệng lưỡi sạch sẽ một chút!”
“Hức hức hức…” Máu theo khoé miệng chảy xuống, Kỷ Tình mặt đầy nước mắt, nước mũi chảy ngang.
Từ đầu đến cuối, người bình tĩnh nhất là An Bính Hiền, thờ ơ lạnh nhạt, vợ bị làm nhục, con trai lạnh lùng đoạn tuyệt, ông ta cứ như người ngoài cuộc, không giận dữ như An Bính Lương, cũng không mất bình tĩnh hành động nóng nảy như An Tuyển Thần, ông ta đang quan sát, xem xét phân tích, trầm ngâm suy nghĩ.
“Cô nói đi!” Ông chỉ vào Dạ Cô Tinh, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng thì, ông đã chịu lên tiếng.
Buông tay An Tuyển Thần ra, Dạ Cô Tinh phủi phủi tay, rồi chậm rãi bước tới trước mặt An Bính Hiền.
Từ từ cúi người, yên lặng kề mặt đối diện với người đàn ông ngồi trên xe lăn: “Hai mươi năm trước, rốt cuộc ông có từng gặp người tên Nina không?”
Mắt An Bính Hiền có chút căng thẳng.
Lúc hai chữ “Nina” từ miệng Dạ Cô Tinh thốt ra, An Bính Hiền toàn thân bất động, mặt như cứng đờ ra, tưởng chừng như không thở được.
“Ông, tại hòn đảo này, có từng gặp người tên Nina chưa?”
“…Chưa hề!”
“Nói dối, ông không những đã gặp bà ấy, mà còn uy hiếp bà ấy, bắt bà ở lại trên đảo làm người của ông, đúng không?”
“Để tôi nghĩ xem, ông đã dùng gì để trao đổi… Đúng rồi, là sinh mệnh của đứa trẻ.”
An Bính Lương sững sờ đứng tại chỗ, mắt nhìn vào gương mặt của anh trai “Không… không thể nào…”
Dạ Cô Tinh quay người, bóp cổ Kỷ Tình, nở nụ cười lạnh lùng.
“Bà hãy nói lại một lần nữa những lời vừa nãy!”
Trịnh Bình thậm chí quên cả việc giãy dụa phản kháng, ánh mắt đờ đẫn ngây dại nhìn An Bính Lương, “Xin lỗi, tôi đã lừa ông suốt hai mươi năm qua…”
Nước mắt tuôn xối xả như lũ quét.
“Bà… nói cái gì!” Cánh môi ông ta mấp máy, như không tin điều mình vừa nghe.
Dạ Cô Tinh thu tay lại, ánh mắt lạnh tựa như băng.
Kỷ Tình đáng hận, nhưng Trịnh Bình cũng không đáng được thông cảm.
Nếu như, không có bà ta, thì có lẽ tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
“Thật ra, tôi vẫn luôn biết sự tồn tại của Nina. Vào lễ tốt nghiệp, cô ta đứng bên cạnh ông, nở nụ cười như ánh nắng rực rỡ nhất của tháng ba, dù đứng ở khoáng cách xa cũng cảm nhận được sức sống của cô ta…”
Từ lúc sinh ra tới giờ, Trịnh Bình chưa bao giờ có cảm giác bị uy hiếp như vậy.
Từ nhỏ, cha mẹ bà ta luôn nói rằng, tương lai sẽ được gả vào nhà họ An và chồng bà ta là An Bính Lương, cậu hai của nhà họ An.
Không biết từ lúc nào mà bà ta đã tự coi mình là vợ của người đàn ông đấy, hết lòng ngưỡng mộ người chồng tương lai này, thậm chí có lần còn cự tuyệt kết giao với người lạ, chỉ ở trong khuê phòng, chờ đợi ngày mà An Bính Lương đem sính lễ qua rước mình về nhà.
Thế nhưng, điều bà ta đang thấy là gì?
Chồng của mình lại đang cười với người con gái khác.
Mà cô gái đó, bất luận ngoại hình hay khí chất đều nổi bật hơn mình rất nhiều.
Cô ta đứng đó, dù không làm gì, vẫn đẹp không tả xiết.
Sau khi bị sự tự ti mặc cảm dằn vặt, nỗi bất an trỗi dậy mãnh liệt trong tim Trịnh Bình.
“Dùng cách gì để tách bọn họ ra đây?”
Trịnh Bình suy nghĩ một cách độc ác.
Nhưng, ngoài khóc, bà ta không biết làm gì.
“Sao cô lại ngồi đây một mình?” Giọng nói trong trẻo như ánh nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo, khiến người ta cảm nhận được mùa xuân đang tràn đầy.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, đồng tử khít chặt.
Là cô ta! Lại chính là cô ta!
Bằng cách này, bà ta xuất hiện trước mặt Nina với thân phận là kẻ yếu đuối, kể lại cuộc đời “bi đát” của mình.
“…Vị hôn phu của tôi không muốn đứa con này, anh ấy đã yêu người phụ nữ khác… Tôi phải làm sao đây? Tôi nên làm gì? Tôi cũng muốn quên anh ấy, bắt đầu lại cuộc sống mới. Tôi không nỡ bỏ đứa bé, nó chỉ là sinh mệnh mới hình thành thôi…”
“Đừng khóc, mọi chuyện sẽ tốt thôi! Đứa trẻ là thiên sứ mà thượng đế ban tặng, không thể từ chối. Chúc mừng cô được làm mẹ… Đứa bé sẽ rất dễ thương, sẽ cười với cô và làm nũng trong vòng tay cô…”
Nina đã dùng tiếng Pháp tuyệt vời để vẽ nên một viễn cảnh tương lai tươi sáng. Cái ôm ấm áp và giọng nói dịu dàng của cô ấy khiến Trịnh Bình gần như tin rằng mình thực sự mang thai.
Trong khoảnh khắc, bà ta thậm chí muốn từ bỏ đi cái kế hoạch độc ác kia.
Nina là một thiên sứ.
Sự đẹp đẽ của cô ấy làm bật lên bản chất xấu xa của bà ta, Trịnh Bình không muốn nhìn thấy bộ dạng đó của mình.
Thế nhưng bà ta yêu An Bính Lương.
Người đàn ông này chính là người chồng mà bà ta đã chọn, người mà bà ta muốn trọn đời trọn kiếp bên, không muốn nhường cho ai cả.
Cho nên, có một số việc, nhất định phải làm!
Đêm đó, bà ta hẹn gặp mặt Nina tại một khách sạn, rồi lại hẹn An Bính Lương sớm hơn nửa tiếng.
Bà ta thành công đạo diễn một màn kịch “Vị hôn thê đang mang thai cầu xin sự quay lại của vị hôn phu phụ bạc.”
Cửa không khoá, Nina đứng ngay ngoài cửa.
Trong lúc bọn họ dây dưa, cô còn nghe tiếng khóc thút thít của người phụ nữ đó, Trịnh Bình lại cảm thấy thích thú với việc trả thù.
Đúng như bà ta tính toán, Nina đề nghị chia tay với An Bính Lương.
Trịnh Bình luôn ghi nhớ, câu mà cô ấy từng nói.
“Đứa bé là thiên sứ mà thượng đế ban tặng.”
Rất nhanh, hai anh em nhà họ An đã học xong và quay về nước, trở về Chiêm Ngao, rời xa nước Pháp, cũng rời xa người phụ nữ kia.
An Bính Hiền bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc, trong một chuyến du lịch Trung Quốc, anh ta mang về một người phụ nữ và hai tờ giấy hôn thú màu đỏ.
Kỷ Tình danh chính ngôn thuận trở thành nữ chủ nhân của nhà họ An.
Ngày hai người đãi tiệc, tất cả thành viên thuộc gia tộc đều lên đảo chúc mừng, quả là ngày trọng đại hiếm có.
Nhà họ Trịnh cũng được mời.
Nhìn cô dâu chú rể vợ chồng hoà hợp, tình cảm nồng nàn, Trịnh Bình suy nghĩ, thì ra sức hút của người đàn bà đó cũng chỉ có như vậy.
An Bính Hiền có thể ôm người đàn bà khác, thì An Bính Lương sẽ không quá hoài niệm.
Nhưng bà ta đã sai.
Ròng rã tám năm trôi qua, con Kỷ Tình đã được tám tuổi, nhưng bà ta vẫn chưa được bước chân vào nhà họ An.
Thế nhưng, An Bính Lương cũng không có dự định huỷ hôn.
Được thôi, bà ta bắt đầu chờ đợi trong dày vò, chờ đợi ngày trở thành vợ người đàn ông ấy.
Thế nhưng, một cuộc điện thoại đã đập tan tành giấc mộng đẹp của bà ta.
“Bình à, chào cô, tôi là Nina đây…”
Đã nhiều năm trôi qua, bà ta gần như nghẹt thở khi nghe thấy cái tên đó một lần nữa.
“Tôi biết, cô là ai, và cũng biết năm đó cô đã gạt tôi. Nhưng tôi không hối hận khi chia tay anh Lương, có thể anh ấy sẽ hạnh phúc khi bên cô…”
“Cô… cô muốn làm gì?” Trịnh Bình nghe thấy giọng của chính mình đang run.
Bà ta sợ, nếu lỡ Nina muốn tranh giành với mình…
Bà ta có linh cảm nhất định mình sẽ không tranh lại!
“Cô không cần căng thẳng. Tôi chỉ muốn nhờ cô sắp xếp cuộc hẹn cho tôi với anh Hiền.”
“Anh cả?”
“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy. Hy vọng cô nể tình năm xưa, mà giúp tôi một tay.”
Trịnh Bình cười mỉa, người phụ nữ này dã tâm thật lớn!
Thế mà lại để mắt đến người đã có vợ…
Đồ đê tiện!