• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là vu cổ.”

Nguyệt Vô Tình vừa nói ra, toàn bộ phòng bệnh đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, ngay cả gương mặt vốn luôn tức giận dữ tợn của Mạch Tương Ly cũng lập tức trở nên tê dại.

“Anh… anh nói cái gì? Không, không….. cô ấy…”

Ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt Vô Tình nhàn nhạt lướt qua mọi người, đôi mắt xanh thẳm sáng bừng đầy bí hiểm của anh ta di chuyển, đột nhiên, dừng lại trong góc phòng, rơi ở trên người Mạch Tương Ly đang ngã khuỵu dưới đất không dậy nổi, nét mặt đơ cứng hoảng loạn, vẻ kỳ lạ quái dị trong mắt anh ta càng ngày càng trở nên rõ ràng, sau một lúc lâu mới thu lại ánh nhìn.

“Vu cổ…” Minh Triệt trầm ngâm cất tiếng, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.

“Cổ ở khu vực người Miêu thường được gọi là ‘quỷ cỏ’, theo truyền thuyết kể lại chúng sẽ bám vào trên người phụ nữ, lúc sau sẽ bắt đầu làm hại những người khác, trong khi đó người phụ nữ mang cổ được gọi là ‘nữ quỷ cỏ’.” Nguyệt Vô Tình đúng lúc lên tiếng để giải đáp nghi hoặc cho tất cả mọi người.

“Vậy làm sao anh lại chắc chắn rằng Diệp Nhĩ đã bị trúng cổ?”

Dạ Cô Tinh bình tĩnh lại, não cô bắt đầu hoạt động với tốc độ cao, trong đầu cô nhanh chóng nhớ lướt qua những điều Dạ Cơ Sơn đã dạy trước đây, phát hiện ra rằng hầu hết chúng đều dựa trên các nguyên tắc phong thủy và số mệnh, còn đối với trong vấn đề nuôi dưỡng cổ hay săn ma quỷ thì rất ít được ông nhắc đến.

“Cổ là một trong những loài sinh ra phát triển nhờ xương, di chuyển trong máu và tĩnh mạch của cơ thể người nhiễm cổ. Mới vừa rồi, tôi đã sử dụng phương pháp sờ xương để xác định vị trí của cổ, thấy rằng nó đang tích tụ ở phần bụng dưới và tử cung. Sử dụng kim bạc để kiểm tra phía dưới, cảm thấy trong bụng có cổ trùng tác động vào nên nhanh chóng rút ra, sau đó cho vào túi chứa cam thảo bát bảo, một phút sau lấy ra, kim đã bị nhuộm màu xanh đen trên ba tấc, sau khi tiếp xúc với không khí, màu sương bạc ngưng tụ lại. Bên trên đều hiện ra cổ trùng!”

Sắc mặt Dạ Cô Tinh trầm xuống, “Cổ ở Miêu Cương có tới mười một loại, anh có thể nói rõ đó là loại nào không?”

Vẻ mặt Nguyệt Vô Tình lạnh lẽo, đôi môi vô thức mím lại thành một đường thẳng, “Tất cả, đều, không, phải.”

Cả người khẽ run rẩy, Dạ Cô Tinh nhìn Diệp Nhĩ đang ngủ yên bình trên giường bệnh, biểu cảm trong mắt thay đổi rõ rệt.

Minh Triệt nghe thấy thế thì bối rối, “Này Nguyệt thần côn, anh và phu nhân đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không thể hiểu nổi một chữ nào…”

Đôi mắt xanh lam hơi nheo lại, người đàn ông ngay lập tức mở miệng.

“Có mười một loại cổ, thông thường sẽ là cổ rắn, cổ tằm vàng, cổ đá, trùng hại thần, cổ điên dại,…, tuy nhiên, con cổ trùng trên người Diệp Nhĩ không nằm trong số mười một loại đó.”

Minh Triệt nghe thấy vậy, vẻ mặt nghiêm trọng.

Nguyệt Vô Tình muốn nói gì, anh ta cũng đã hiểu.

Bất kể Tây y hay Trung y, nếu muốn chữa khỏi bệnh, không thể làm gì khác ngoài bốn chữ – “bốc thuốc theo bệnh”!

Nhưng tình huống hiện tại, không rõ nguyên nhân gây bệnh, cho dù Nguyệt Vô Tình có năng lực trên thông thiên văn, dưới tường địa lý như thế nào thì cũng không dám hành động hấp tấp thiếu suy nghĩ, biết rằng, rút dây sẽ dễ động rừng, đặc biệt đây còn là thứ tà ma quỷ quái “cổ thuật” này nữa!

Dạ Cô Tinh định nói, nhưng đã bị Minh Triệt giành trước, “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Tìm người hạ cổ, để giải cổ!”

“Nhỡ đâu, người kia bị đẩy đến đường cùng tức nước vỡ bờ mà làm liều, anh có chắc chắn rằng Diệp Nhĩ có thể bình an vô sự không?”

“Phu nhân yên tâm, một khi cổ trùng đã xâm nhập vào cơ thể, dựa theo chu kỳ tự sinh sản của chúng, từng bước dần dần đưa người nhiễm đến chỗ chết, khi tích trữ trong cơ thể người càng lâu, cổ trùng sẽ càng ngày càng mạnh, ràng buộc của chúng với chủ nhân cũng ngày càng ít đi. Tình hình hiện tại của Diệp Nhĩ, có vẻ như đã đến giai đoạn từ giữa đến cuối, cổ trùng đang nằm trong thời kỳ sinh sản tự do, chủ nhân của chúng cũng không còn kiểm soát được nữa.”

Lại cắm cây kim bạc vào trong túi bát bảo, ánh mắt rơi trên người Diệp Nhĩ, sắc mặt Nguyệt Vô Tình cũng nghiêm trọng lại. “Theo tình hình hiện tại, lâu thì năm ngày, nhanh thì ba ngày, nếu không tìm được người hạ cổ kia, thì hậu quả…”

Dạ Cô Tinh giống như bị rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đột nhiên, một luồng hơi ấm chạm vào lòng bàn tay cô, ngước lên nhìn, ánh mắt cô liền đập vào đôi mắt đen và sâu thẳm của người đàn ông.

“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Người đàn ông nói từng chữ từng chữ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc chân thành.

Anh có thể cảm nhận được chiếc khăn lụa đỏ bay ngược chiều gió, sau khi cơn gió cuối cùng đi qua, đã từ ​​trên ngọn cây rơi xuống mặt đất, bị một đàn linh dương chạy qua giẫm xuống dưới bùn lầy.

Dạ Cô Tinh cười nhẹ, nhưng đôi môi khẽ run lên, “Không có gì…”

“Em yêu, ở trước mặt anh, em không cần tỏ ra mạnh mẽ.”

Dạ Cô Tinh không thể nhịn được nữa, chui vào vòng tay của người đàn ông, chẳng nói lên lời lẩm bẩm: “Hoàng, chị hai, chị ấy sẽ…”

“Anh đã nói rồi, sẽ không đâu.” Từng chữ từng chữ, giống như dùng cả tính mạng để thề.

Dạ Cô Tinh mắt sáng lên, vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, đã thấy được dáng vẻ kiên định và sự tự tin trong mắt của người đàn ông, trái tim chợt yên ổn lắng xuống, cô hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn về phía Nguyệt Vô Tình, không chút run rẩy sợ hãi, đôi mắt của cô chỉ còn lại dáng vẻ trấn tĩnh.

Nguyệt Vô Tình đôi mắt mang theo ý cười, phu nhân, đúng không hổ danh là phu nhân!

“Anh có thể tìm ra nguồn gốc của cổ độc không?” Dạ Cô Tinh hỏi.

“Tương Tây.”

Minh Triệt nhìn chằm chằm trừng mắt, “Không phải là Vân Nam sao?”

“Trung Quốc rộng lớn mênh mông, không chỉ mỗi Vân Nam có người dân tộc Miêu đâu.” Nguyệt Vô Tình liếc mắt nhìn anh ta.

Minh Triệt duỗi cổ, vẻ mặt cứng đờ, bị Nguyệt thần côn liếc mắt nhìn thế thì cả người khó chịu, nhưng trong lòng anh ta cũng biết bây giờ không phải thời điểm để tức giận, anh ta kìm nén cơn giận trong lòng, ném cho người bên kia một ánh mắt sắc bén ý nói “Anh chờ đấy, một lúc nữa tôi sẽ trừng trị anh”.

Nguyệt Vô Tình cười khẩy, không mở mắt, lựa chọn cách phớt lờ với lời khiêu khích cực kỳ ấu trĩ của ai kia.

Trong lòng Minh Triệt tức giận đến thổ huyết, tiến thoái lưỡng nan, bị mắc lại không làm gì được vô cùng khó chịu.

Tên Nguyệt Vô Tình này, anh sớm muộn cũng sẽ có ngày khiến tên nhãi này phải quỳ gối trên giường… à nhầm! Quỳ gối trên mặt đất kêu gào!

“Tương Tây…” Dạ Cô Tinh xoa xoa cằm, ánh mắt bất định, u ám không rõ, trong phút chốc, khóe môi nhếch lên cười, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô đi thẳng về phía Mạch Tương Ly.

Ngay trong lúc bất ngờ di chuyển đó, cô đã nhìn thấy sự ngạc nhiên và hoảng loạn không kịp thu lại trên khuôn mặt người đàn ông.

Tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh không thể hiện gì, nhưng trong lòng cô đã sớm tràn ngập tức giận, nhưng đến cuối cùng, tất cả đều đã bị cô áp chế hoàn toàn, cô dùng dáng vẻ bình thản gần như chết lặng để tạo nên một gương mặt nhìn thật bình yên giả tạo.

Bình tĩnh tiến đến đứng trước mặt người đàn ông, Dạ Cô Tinh từ trên cao nhìn xuống đánh giá anh ta.

Không hổ là người đã làm cho cô gái Diệp Nhĩ ngốc nghếch đơn thuần kia tin tưởng, luôn coi là “anh Ly” suốt hai mươi năm qua, người đàn ông này bình thường luôn rất đẹp trai, chân tay thon dài, mặt mũi sáng sủa, chính là hình mẫu đàn ông dễ khiến các cô gái yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đáng tiếc, ấn đường lưu lại dấu vết vì nhiều lo lắng ưu phiền, mà khóe môi lại ẩn hiện nếp nhăn cắt ngang, thể hiện tính tình ngang ngược cố chấp, phần lông mày lại rất phô trương kiêu ngạo, tỏ rõ sự tự tin, nhưng đáng tiếc là tốt quá lại hóa dở, anh ta chắc chắn sẽ là một tên ngoan cố!

“Anh, có gì muốn nói không?” Dạ Cô Tinh lạnh lùng mở miệng hỏi, lông mày của cô giống như nhuộm lên sương giá.

Vẻ mặt Mạch Tương Ly không thay đổi, tự khôi phục lại nhịp tim đang đập mạnh và rối loạn, thì thào nói: “Không… có.”

“Vậy anh có biết”, Dạ Cô Tinh chỉ vào giường bệnh phía sau, cười lạnh, “Người phụ nữ mà anh luôn miệng nói lời yêu này, cô ấy đang sắp chết không?”

“Tôi, không, tin!”

“Ha ha… anh không tin? Anh không tin cái gì? Không tin Diệp Nhĩ sắp chết, hay là không tin có người sẽ hạ cổ với cô ấy?!”

Vẻ mặt Mạch Tương Ly toát lên vẻ sửng sốt, “Cô…”

“Mạch Tương Ly, để tôi đoán xem, anh đang có suy nghĩ ngu xuẩn gì trong đầu…” Dạ Cô Tinh vỗ vỗ tay, vô cùng tươi cười nói, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ, “Hẳn là anh đang nghĩ, người nào đó bất đắc dĩ buộc phải làm như vậy, là xuất phát từ tình yêu, từ yêu mà sinh ra hận, tội đó không đáng chết, cho nên, anh muốn để người đó đi, dù sao, giữa hai người cũng có rất nhiều tình cảm. Tôi nói như vậy, có đúng không?”

Người đàn ông nghiến răng, thề thốt phủ nhận: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”

“Không hiểu?” Dạ Cô Tinh vẻ mặt đau khổ, “Xem ra, tôi nói như vậy vẫn chưa đủ dễ hiểu nhỉ…”

Ánh mắt Mạch Tương Ly hơi lóe lên.

Dạ Cô Tinh nói thẳng: “Anh thích Diệp Nhĩ, không phải là giả, anh muốn ở bên cô ấy suốt cả đời này, cũng không phải là giả. Chỉ có điều anh thích rất nhiều thứ, và cũng có rất nhiều thứ anh muốn giữ lại cả đời, Diệp Nhĩ, cô ấy không phải là duy nhất trong mắt anh! Cô ấy muốn gì, anh đều không thể đáp ứng, những gì anh cho cô ấy, cô ấy lại không cần. Ha ha… Cô ấy là người kiêu ngạo, cô ấy rất xem trọng sự hoàn hảo, đến một mặt dây đeo điện thoại di động cũng cố gắng làm cho tinh xảo không vết tích, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận cho người chung chăn chung gối có bất kỳ điểm sai sót nào?”

“Tôi tin rằng anh cũng đã có thể nhìn ra điều đó, anh bất lực trong việc tháo gỡ nút thắt trong lòng cô ấy. Nhưng anh vẫn không chấp nhận yên bình rời đi. Sự thờ ơ lạnh nhạt của Diệp Nhĩ khơi dậy khát vọng chinh phục mãnh liệt của anh với tư cách một người đàn ông, là niềm vui mà anh không thể nào cảm cảm nhận được ở những người khác, vì vậy, anh lực chọn – tiếp tục!”

Đôi mắt người đàn ông đỏ bừng, “Cô dựa vào cái gì mà lại nghi ngờ tấm lòng của tôi dành cho cô ấy?! Tại sao cô lại cho rằng tất cả những điều này đều là để thỏa mãn ham muốn chinh phục?! Cô không phải là tôi, cô mãi mãi sẽ không thể nào hiểu được…”

“Dựa vào cái gì ư? Chỉ dựa vào lòng tham của anh thôi!” Ánh mắt Dạ Cô Tinh vô cùng sắc bén —

“Anh mong mỏi leo lên ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, nhưng lại không chịu đựng được cái lạnh khắc nghiệt, đúng lúc này, dưới chân anh chợt xuất hiện một gò núi nhỏ, anh không do dự gì đã lợi dụng nó để nghỉ chân. Khi đã nghỉ ngơi hồi phục, anh sẽ lại lên đường!”

“Mạch Tương Ly, lòng dạ anh quá lớn! Anh ôm trái giữ phải, thích cả hai bên, một bên dùng để thỏa mãn tham vọng, một bên dùng để thỏa mãn ham muốn, mẹ nó, anh chỉ là cái rắm!”

Sự tức giận kết đọng lại dồn hết vào câu cuối cùng, sau đó âm điệu giọng nói cũng đột nhiên cao lên, không thể che giấu được nữa, bất ngờ bùng phát!

Mạch Tương Ly xanh mét mặt mày, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, tơ máu đỏ ngầu.

Không… không phải như vậy… người anh ta yêu là Diệp Nhĩ… chỉ một mình Diệp Nhĩ!

Bé Ngoan của anh ta…

An Tuyển Hoàng ôm cô vào trong lòng, lòng bàn tay to vuốt ve lưng người phụ nữ, “Đừng tức giận… Đừng tức giận…”

Thân thể cứng ngắc của Dạ Cô Tinh dần dần thả lỏng, cô ngoan ngoãn dựa vào vòng tay của người đàn ông, “Cũng may là anh không phải người như vậy…”

“Không! Tôi yêu cô ấy – Tôi yêu Diệp Nhĩ! Chỉ yêu Diệp Nhĩ–” Mạch Tương Ly bất chợt đứng lên, tia điên cuồng trong đáy mắt như muốn tràn hết ra ngoài, gương mặt vặn vẹo méo mó, cơ bắp toàn thân căng lên, giống như một con bò điên chực chờ xông lên.

Nguyệt Vô Tình nhíu mày, người này có gì đó không ổn!

Dạ Cô Tinh cũng phát hiện ra, chẳng lẽ cô đã bỏ qua điều gì sao?

“Nhanh lên! Tất cả tránh ra–” Sắc mặt Nguyệt Vô Tình thay đổi, cực kì khó coi, cao giọng hét lên.

An Tuyển Hoàng ôm người phụ nữ của mình nhanh chóng lui ra ngoài, Minh Triệt cũng bắt đầu ra tay hành động!

Nguyệt Vô Tình không lùi bước, nhanh chóng tiến lên, trang phục đỏ như máu, chỉ thấy dư ảnh vừa hiện ra, trong nháy mắt đã hướng tới trước Mạch Tương Ly, một tay giữ chặt cổ người đàn ông kia, chụp thẳng lấy cổ họng, tay kia thì lấy ra một cây kim bạc, cắm nó ba tấc phía trên trán người đàn ông.

Tiếng kêu gào đột ngột dừng lại, khuôn mặt vặn vẹo gớm ghiếc và cử động đều cứng đờ, giống như vừa bị nhấn nút pause, hai hàng nước mắt đỏ rực như máu trào ra, chảy dài trên mặt người đàn ông.

“Cái này…” Minh Triệt trợn cả hai mắt, đây cũng không phải tiểu thuyết võ hiệp, thật sự có chuyện nước mắt đỏ chảy giàn giụa, sau một đêm đầu bạc trắng sao?

An Tuyển Hoàng thờ ơ, sắc mặt không thay đổi.

“Cổ, cổ tình…” Dạ Cô Tinh lúng túng lên tiếng.

Làm sao có thể như vậy chứ?!

Phía bên kia, động tác của Nguyệt Vô Tình vẫn không dừng lại, lần lượt đá một cú vào đầu gối phải và trái của người đàn ông, thân hình cao lớn của anh ta đổ rạp xuống đất. Nguyệt Vô Tình vòng ra phía sau, vươn tay giữ sau gáy, buộc anh ta khom lưng cúi người hướng về phía trước, nửa trên thân người gần như không còn chút sức lực, hai dòng nước mắt hòa lẫn máu đỏ thuận theo đó mà chảy xuống, giây tiếp theo, một điều kỳ lạ đã xảy ra–

Vết máu trên sàn nhà vậy mà lại giống như có chân, không có bất kì lực bên ngoài nào tác động, vẫn chảy tán loạn bốn phương tám hướng, khi nhìn kỹ, mới phát hiện, căn bản đây không phải máu loãng, mà là một lượng lớn giun đỏ cực kì nhỏ bé, giống như sợi tơ, nhung nhúc tụ lại cùng một nơi, màu đỏ thẫm gần như chuyển sang đen, nhìn qua giống như máu người vậy!

Nguyệt Vô Tình lấy ra túi bát bảo, vung thứ gì đó về phía đám giun đỏ kia, rắc bột cam thảo màu trắng sữa lên, dường như muốn che đi vết đỏ, chỉ thấy một âm thanh kỳ lạ vang lên, ngay sau đó, một mùi khét lẹt lan ra trong không khí…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK