Chính là người phụ nữ này, phá huỷ nhà họ Cố, phá huỷ tất cả mọi thứ mà anh ta có!
Cha bị bắt vào tù, đang phải thi hành án; sau khi anh hai được bảo lãnh ra, đánh mất ý chí, nghèo nàn khổ cực.
Mà tất cả những điều xui xẻo này, đều đến từ người phụ nữ trước mặt, đến anh ta cũng cảm thấy bất ngờ, tình này cảnh này, phút này giây này, anh ta lại có thể bình tĩnh đến thế.
“Tôi bị ép, van xin cô, đưa tôi đi với.” Anh ta không quên ý muốn lúc đầu gọi cô lại, không phải để tính sổ, mà là, năn nỉ cô giúp đỡ.
Nhìn anh ta một cái, Dạ Cô Tinh không đồng ý, cũng không từ chối ngay lúc đó.
Ánh mặt lạnh lùng, mang theo đánh giá và soi xét, cho dù dưới ánh sáng u ám, cũng long lanh như cũ, chớp chớp linh hoạt.
Ngày trước, chính đôi mắt long lanh, nhưng lại giấu đi vẻ xa cách như thế, làm rung động sợi dây tình cảm mỏng mang trong lòng chàng trai trẻ, từ đó, dính mãi không rời, nhưng ý trời không có duyên.
Cố Doãn Bái nhìn lại, không né tránh, hai môi mím chặt, nhưng lại mang vẻ cô chấp cứng đầu, sự non nớt và thấp thỏm lộ ra trong ánh mắt, dường như vẫn là thiếu niên không hiểu sự đời năm đó.
Nhưng bớt đi ba phần ngông cuồng, thêm bảy phần điềm tĩnh.
Hiện thực đã khiến cho ngông cuồng ngày ấy trở thành chịu đựng, con trai của trời rớt xuống thần đàn, nếu muốn sống sót, sao có thể không tạm bợ chứ?
Hự hự… nói “tạm bợ” thì hơi quá đáng, nhưng gai góc đến mấy rồi cũng bị xã hội tàn khốc này dũa phẳng mà thôi.
Đến bây giờ Dạ Cô Tinh vẫn còn nhớ, cuộc thị vật lý ở thành phố Z năm đó, thanh niên được sinh viên đại học Thanh Hoa vây quanh, tôn như thần thánh, mắt mũi kiêu ngạo, phong thái hăng hái, cho dù đi đến đâu, trên đầu cũng tự mang vòng phát sáng.
Bây giờ, ký ức vẫn là ký ức, hiện thực lại bị bẻ cong đến mức thay hình đổi dạng.
“Đi theo tôi.” Chỉ nghe cô mở miệng một cách vắn tắt, xoay người mở cửa
Trước mắt Cố Doãn Bái như sáng lên, nhanh chân bước theo.
Khuôn mặt đỏ ửng, nhưng lại có hơi tái nhợt, nghĩ lại, chắc là cũng bị bỏ thuốc rồi.
Johnstone đè lên nửa bên vai của Dạ Cô Tinh, cố nhịn khoái cảm mà ma tuý mang lại, cố hết sức giữ bình tĩnh, cắn nứt môi, cuối cùng cắn nứt đầu lưỡi, mùi máu tanh nồng lan toả trong khoang miệng, mới có thể gắng gượng để không nằm xuống.
Nếu không, cô ấy khác gì với đám nam nữ ôm chầm vào nhau hô trời gọi đất, la hét ầm trời kia.
Thấy ba người sắp thoát thân, ngay lúc này, tiếng âm nhạc rầm trời lại đột nhiệt ngắt đi, không gian ồn ào ngay lập tức im lặng như tờ.
Một giây ngơ ngác.
Trong lòng Dạ Cô Tĩnh thầm nghĩ không hay rồi, xem ra, không chạy được rồi.
Mở mắt lên, lướt qua lạnh lùng, lại thấy tên mập bị cô đạp một phát ngất xỉu đang mặt đầy vết bầm, biểu cảm biến dạng, một tay giữ thân dưới lại, một tay đang quơ nhẹ cái đầu cắm loa bị anh ta rút ra ——
“Mau, mau giữ bọn nó lại cho tao!”
Một đám người ngừng chơi bời, đàn ông thì áo quần xộc xệch, đàn bà thì vai ngực hở hang, thậm chí, có người nằm trên sàn nhà, hoạt động nhấp nhô đang làm một nửa, đột nhiên bị dừng lại, như pho tượng hoá đá.
Mất đến tận 3 giây sau, mọi người mới hoàn ồn.
Nhưng Dạ Cô Tinh lại không tính đi nữa, đặt Johnstone vào góc tường, dùng ánh ra hiệu cho Cố Doãn Bái đứng ra phía sau, khoanh tay trước ngực, bình tĩnh ung dung nhìn tên mập kia.
Bị một người phụ nữ nhìn như vậy, hơn nữa người phụ nữ này còn là một người đẹp tuyệt sắc, trong lòng Trần Quang Huy như có mèo cào vậy, hận không thể vác súng ra trận, tư thế hào hùng.
Nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai…
Cảm giác mềm nhũn truyền đến, sau đó gã ta mới trợn to mắt, ánh mắt sợ hãi.
Bảo bối của anh ta… phế, phế rồi ư?!
“Con khốn! Mọi người lên cho tao, giữ cô ta lại!” Ngón tay béo ú chỉ về phía ba người Dạ Cô Tinh, thịt mỡ trên mặt rung một cách kì dị, ánh mắt người đàn ông hung hăng!
Cả đám người vẫn còn đang ngơ ngác, mắt này nhìn mắt kia, không biết tuồng trước mặt, lại là tuồng nào đây?
Phải biết rằng, thằng cha Trần Quang Huy này không được, nhưng lại thích làm trò, các loại chiêu trò, đều bị anh ta chơi luân phiên hết, những cô gái vào phòng ngủ của anh ta, ngày thứ hai quay ra không có ai là không thương tích đầy mình, chỉ còn thoi thóp.
Biết đâu, đây là tình thú của người ta thì sao?
“Còn ngơ ra làm gì?! Tao nói bắt ả đàn bà kia lại —— bắt lại —— cô ta biết chúng ta chơi thuốc! Còn, còn nói rõ sẽ báo cảnh sát ——”
Đùng ——
Lần này lớn chuyện rồi, những người ở đây đều là người biết chơi, ham chơi, ghiền chơi, gia cảnh cho chút thực lục, nếu không, Johnstone và Cố Doãn Bãi cũng đã không ở đây.
Bây giờ, một câu nói của Trần Quang Huy, kéo theo lợi ích cá nhân của tất cả mọi người vào, lần này, ai dám để Dạ Cô Tinh đi nữa?
Chuyện vào đồn cảnh sát, không đùa được đâu!
Dạ Cô Tinh nhíu mày, nhìn tên mập với ánh mắt khá bất ngờ, xem ra cũng không phải ngu đến mức hết thuốc chữa.
Một đám người loạng choạng nhào về phía Dạ Cô Tinh.
“Ê! Các người muốn làm gì hả?!” Johnstone mở miệng, vì ảnh hưởng của tác dụng thuốc, hụt hơi một cách nghiêm trong.
Cố Doãn Bái dựa cả tấm lưng vào tường, cỗ gắng chống đỡ cơ thể lảo đảo.
Dạ Cô Tinh cười, bình tĩnh ung dung, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, “Nhìn cho kỹ đây là ở đâu! Muốn kiếm chuyện trên địa bàn của người khác, các người có mấy cái mạng để đền đây?!”
Mọi người nhìn nhau, chần chừ.
Trần Quang Huy liếc nhìn Dạ Cô Tinh một cách hung hăng, “Đồ ngu! Cô ta nói thì bọn mày tin à?! Một con ranh con thôi, không lẽ còn có xã hội đen bảo kê?! Lên cho tao ——”
Một tiếng lệnh xuống, đáng lẽ phải là muôn người hưởng ứng, tiếc là, đám người này không phải lính của Trần Quang Huy anh ta, bị chửi là “ngu”, tin rằng, không ai rộng lượng đến mức không để bụng.
Gia thế của những người này, chẳng tệ hơn Trần Quang Huy bao nhiêu, mắc gì phải nghe theo sự chỉ huy của gã?
“Anh Trần, không nói vậy được đâu.” Một người đàn ông chỉnh trang lại quần áo, đứng ra, “Chúng ta đều biết, quán bar Lam Mị này là địa bàn của Bang Ám Dạ, anh kêu anh em chúng tôi kiếm chuyện ở đây, là thấy chúng tôi sống dai quá à?
Trần Quang Huy hừ nhẹ, nghe ba chữ “Bang Ám Dạ”, giống như thoắt cái có hậu thuẫn lớn vậy, cho dù không ngồi dậy được, nhưng thân lại thẳng lên nhiều.
“Lạc đại ca là anh em của tao! Bọn mày cứ lên đi, có chuyện gì, tao bảo kê!”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, mọi người hít hà một hơi.
“Anh Trần, Lạc đại ca mà anh nói, không biết… là vị nào nhỉ?” Người đàn ông thay đổi một nét mặt khác ngay, dù thế nào đi nữa, người làm xã hội đen không đụng chạm được, nhất là đối phương còn được gọi một tiếng “đại ca”.
Người này cũng hỏi đúng ngay thắc mắc của Dạ Cô Tinh, Lạc… đại ca?
Không ngờ đi chuyến này, thông tin thu hoạch được cũng khá nhiều.
“Hừ!” Trần Quang Huy ngửa mũi lên trời, hai mắt láo liên, “Trong Bang Ám Dạ, có thể được gọi một tiếng đại ca, lại họ Lạc, mày nghĩ có mấy người?”
Đồ ngu!
“Không lẽ… là Lạc Xuyên, Lạc đại ca?” Ngập ngừng, run rẩy.
“Còn không thì mày tưởng là ai?!” Trần Quang Huy cười đểu, khoan nãy nói chứ, nhìn cũng có vẻ giống xã hội đen đấy, “Đừng nói hôm nay dạy dỗ một con nhỏ, cho dù có dẹp Lam Mị đi cũng không ai dám làm gì tao, mày có tin, hay, không?” Mắt trợn lên, đuôi mắt xếch lên trời.
Người đàn ông thay đổi sắc mặt ngay, cười trừ: “Ôi trời! Anh coi tôi này… có mắt như mù, đụng chạm anh rồi, người lớn rộng lượng, anh đừng tính toán với hạng tiểu nhân như tôi.”
“Biết sợ rồi sao? Còn không mau ra tay?! Tối nay tao phải xử con ranh này!”
Ánh mắt lia qua lại cơ thể bốc lửa của Dạ Cô Tinh, khuôn mặt tuyệt đẹp, cho dù ánh đèn hơi tối, nhưng với kinh nghiệm chơi gái lâu năm của anh ta cũng đoán ra được, đây là một cực phẩm!
Dù là cái đó bị thương, cũng không sợ, anh ta có đầy thủ đoạn là con quỷ nhỏ này sung sướng!
Ánh mắt chuyển sang Johnstone đang dựa nửa người vào tường, vẻ đẹp không phân biệt giới tính này, đàn ông bình thường sẽ có thể hơi buồn nôn, nhưng với anh ta, không hề hấn gì, chưa biết chừng, còn có thể thử đằng sau…
Còn về, đứa con trai thứ hai nhà họ Cố, vốn dĩ cũng là một bé thụ trắng trẻo, tiếc là, không chơi được, uống có mỗi một ly rượu mặt đã tái mét, nhưng hình thể thì khá đẹp, tính dẻo dai chắc cũng tạm được.
Johnstone nghiến răng, trợn mắt nhìn lại, “Mẹ kiếp thằng béo kia! Nhìn nữa tao móc mắt mày ——”
Cố Doãn Bái cúi đầu, tóc che trán, không nhìn rõ mặt ũi, nhưng nắm tay rất chặt.
Nếu đã có người bảo kê, mọi người không còn sợ gì nữa, vồ sang phía ba người một cách điên cuồng, không thể không nói, một nam hai nữ này người nào cũng là cực phẩm, đặc biệt là người đẹp sau này bước vào, mặt giống hệt những ngôi sao trên truyền hình, giống Tiểu Áo Tím gì đó…
Không chừng đợi anh Trần chơi xong, còn chuyển lại cho bọn họ sung sướng một lần.
Dạ Cô Tinh không hề hoảng loạn, nhìn đám người như chó điên xông về phía mình.
Ngay lúc này, cửa được mở ra từ bên ngoài, mà Dạ Cô Tinh như đoán được từ trước, đã chuyển từ sau cánh cửa sang một bên, như là cố tình chừa chỗ trống cho người đến vậy.
“Ai mạnh miệng bảo là muốn dẹp Lam Mị đi, hả?” Giọng trầm, lạnh lùng.
Chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy tiếng, hiệu quá cực kỳ chấn động.
Tất cả mọi người cứng đơ tại chỗ, mũi giày sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt mọi người trước tiên, người đàn ông mặc một bộ vest đen, bước vào từ tốn, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng sắc sảo, một đoàn người áo đen đi theo sau, mặt không cảm xúc, tư thế nghiêm túc.
Đám người sớm bị màn trước mắt hù đến ngây dại hai chân run rẩy, trong lòng hiểu rõ, kiểu này là đụng phải nhân vật lớn rồi!
Câu chất vấn từ đầu lúc tiên, đã bảy tỏ thái độ của đối phương — là đến hỏi tội đấy!
Ngay lập tức, không ai dám làm bậy nữa, cụp đuôi đứng sang một bên, cúi đầu, giống như cỏ dại heo hắt trong gió, còn có cô gái nhát gan, đã ngồi xuống ôm đầu luôn rồi, sợ đối phương giận quá rút súng.
Chỉ có Trần Quang Huy còn chưa nhìn rõ sự thật, lại vừa bò vừa lết, loạng choạng chạy bước nhỏ về hướng người đến, mặt đầy… xúc động.
“Anh Lạc! Không ngờ hôm nay có thể gặp anh ở đây, may mắn ba đời, may mắn ba đời ạ!” Vừa nói, vừa run rẩy đưa cái giò heo mập ra, tính nịnh nọt lộ đầy trên mặt.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó, cười khinh trong lòng, còn nói anh em gì nữa chứ, rõ ràng không bằng một con chó!
“Mày là?” Ánh mắt Lạc Xuyên lướt qua mặt gã ta, nhưng lúc lướt qua một chỗ bỗng khựng lại, giật mình một phát.
Dạ Cô Tinh hơi hí hai mắt lại, lắc đầu nhẹ với anh ta.
Lạc Xuyên hiểu ý, ánh mắt nhìn sang Trần Quang Huy ngay lập tức trở nên gắt gỏng.
“Ừm…” Trần Quang Huy rợn cả óc, thu tay về một cách khó xử, chùi chùi lên quần của mình, nịnh nọt như cũ, “Em là Trần Quang Hy pháp nhân của công ty bất động sản Khôi Hoằng, khoảng thời gian trước, vừa mới đàm phán thành công một giao dịch bất động sản với Bang Ám Dạ, hôm ký hợp đồng, may mắn được gặp anh một lần, vô cùng vinh hạnh.”
“Xin lỗi, nhất thời cũng không nhớ ra.”
“Ôi trời! Anh đừng có nói như vậy, tổn thọ em rồi!” Cúi người 90 độ, thân thể mập ú như một quả bóng tròn vo.
Trong mắt Lạc Xuyên loé qua một tia khinh ghét, “Lúc nãy nghe nói có người đòi dẹp Lam Mị đi? Là mày à?”
Biểu cảm Trần Quang Huy sượng lại, “Không có chuyện đó! Trên đất Bắc Kinh này, có ai mà không biết, quán bar Lam Mị là tài sản dưới chướng Bang Ám Dạ chứ, có cho em một trăm cái gan, cũng không dám làm chuyện như vậy ạ!”
“Vậy sao?”
“Lời của em nói, không hề có nửa câu gian dối! Nếu mà anh không tin, em, em…”
Lạc Xuyên nhếch mày.
“Em thề!” Ba ngón tay chỉ thẳng lên trời, “Trần Quang Huy tôi nếu có nói những lời như vậy, chắc chắn sẽ bị sét đánh, không được chết tử tế!”
Lạc Xuyên cười một cách có hàm ý, tỏ thái độ không truy cứu.
Nhưng bầy nam nữ kia lại khinh thường người đàn ông một lòng hai dạ, dám dùng sinh mệnh để thề độc này.
“Mặt của chú em… bị làm sao đây?” Ánh mắt sắc sảo của Lạc Xuyên lướt qua đám người.
Mặt Trần Quang Huy hiện lên nét vui vẻ, tưởng là người ta xem anh như người nhà, mắt nhỏ liếc liếc, than nhẹ một tiếng, “Nói ra, em đây còn muốn mời anh Lạc giúp đỡ một chút, thực sự là, không còn cách nào, mới…”
Một kể ba than, khó nói nên lười, đúng là diễn nét khổ cực đúng thời điểm mà.
Trong mắt Lạc Xuyên lộ ra về bực bội, nhưng bị anh che giấu nhanh chóng, “Có chuyện gì thì cứ nói, giúp được thì, chắc chắn giúp. Người trong giang hồ, quan trọng nhất là hai chữ ‘nghĩa khí’.”
Trần Quang Huy quay người, chỉ vào Dạ Cô Tinh ở trong góc, “Chính là con ranh này! Đã nhận tiền của em, nhưng lại giả vờ thành trinh nữ oanh liệt, không cho em đụng vào, còn uy hiếp cả hai vị khách quý của em!”
Công lực đổi trắng thay đen thế này, cho đi viết kịch bản cũng dư sức rồi đấy!
“Cậu nói, cô ấy…” Bán thân?! Lạc Xuyên nuốt nước bọt, mém tí sặc xỉu, hai chữ cuối cùng, anh ta thực sự không dám nói!
Đại ca sẽ lột da anh ta ra mất! Anh Vương Trực chắc là sẽ đánh anh ta một trận thừa sống thiếu chết!
“Vậy nên, phiền anh Lạc ra mặt, dạy dỗ con khốn đó giúp em, để nó biết trời cao như nào, đất rộng như nào, con… của đàn ông rốt cuộc lớn cỡ nào!”
Ánh mắt đáng thương Lạc Xuyên nhìn sang anh ta, như đang mặc niệm một người chết đã nằm trong quan tài.
Dưới ánh mắt thêm dầu vào lửa của Trần Quang Huy, Lạc Xuyên nhấc bước, bước về phía Dạ Cô Tinh, đứng im ở vị trí còn cách hai bước, giơ tay lên…
Đôi mắt phấn khích đến phát sáng, anh ta rất muốn xem thử, ả này sẽ chết như thế nào!
“… Cô chủ.” Hai tay chắp trước người, cúi đầu, khom lưng, nặng nề mở miệng.
Lạc Xuyên là trợ thủ đắc lực được Vu Sâm đề bạt lên sau khi Vương Trực đến thành phố A ở Giang Tây. Dạ Cô Tinh hoá thân thành “cậu Dạ” sau khi đánh được ‘giang sơn’ ở phía nam thì mất tích, không thấy bóng hình đâu, rơi vào trạng thái quy ẩn, nói cách khác, gác súng không chơi nữa.
Nền thì được đắp rồi, chuyện giữ gìn, thì giao hết cho bốn người Vu Sâm, Dạ Thất, Đường Nghiêu, Sầm Liệt phụ trách, Vu Sâm với vai trò là người theo bên cạnh Dạ Cô Tinh lâu nhất, tất nhiên là quan trọng nhất.
Gọi anh ta là “Đại ca thứ hai” của Dạ Xã của không quá đáng.
Vì vậy, thường xuyên đi về giữa thủ đô và phía nam, xử lý việc của Dã Xã, còn kiêm cả Bang Ám Dạ.
Gần nửa năm nay, thế lực xã hội đen của Dạ Cô Tinh đang dần dần chuyển dịch về miền nam, hầu hết thời gian Vu Sâm đều ở miền nay, còn về việc của Bang Ám Dạ, hầu hết đều giao cho Lạc Xuyên quản lý.
Đáng lẽ, một quán bar nho nhỏ không đến mức phải do Lạc Xuyên đích thân quản lý, nhưng vừa hay anh ta đang họp với một vài quản lý cấp cao của Bang Ám Dạ ở phòng họp lầu 3.
Nghe người phục vụ báo cáo, đặc biệt là —— “Người phụ nữ ấy nói, kêu, kêu… anh Sâm đến gặp cô ấy!”
Không cần biết là ai, ngông cuồng đến mức này, anh ta cũng nên đích thân gặp mặt một chút.
Không ngờ, đến chuyến này lại gặp người khó gặp nhất!
Kịch bản chuyển đổi nhanh quá, lật kèo chỉ trong tích tắc, tất cả mọi người, ngây người, ngơ ngác, ngu người, trong lòng chỉ có một câu ——
Thôi xong rồi!