"A lô..."
"Sáu rưỡi xuất hiện ở nhà tôi, địa chỉ chút nữa sẽ gửi cho cô ngay."
"Hả?" Minh Anh trong cơn mơ màng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt nhắm mắt mở hỏi ngược. Nhưng trả lời lại cô chỉ là một loạt tiếng "Tút... Tút... Tút"
Lông mày cô nhíu thật sâu, bĩu môi bực bội ném điện thoại sang một bên, muốn tiếp tục giấc ngủ, miệng lầm bầm muốn chửi thề kẻ đã phá giấc ngủ của mình. Nhưng một giây sau, cô bất thình lình ngồi dậy, vội lấy điện thoại mà mình vừa ném đi, hoang mang mở điện thoại ra.
Giọng nói có chút quen quen, hình như là anh ta vừa gọi cho cô.
Xem lịch sử cuộc gọi, đúng là anh ta thật!
Mà anh ta vừa bảo cô cái gì nhỉ? Sáu rưỡi có mặt ở nhà anh ta, còn bảo sẽ gửi địa chỉ đến.
Còn đang tò mò chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền có tin nhắn mới gửi đến điện thoại. Minh Anh ngay lập tức mở đọc, là tin nhắn mà Hoàng Anh gửi đến, là địa chỉ nhà của anh.
Đúng rồi, trong điều khoản hợp đồng có nói cô phải làm theo mọi yêu cầu mà anh ta đề ra.
Rồi giờ mới sáng sớm đã ra lệnh cho người ta rồi đấy.
Trời má cái địa chỉ này cách chỗ cô cũng đâu có gần, vậy mà bắt cô trong ba mươi phút đến nơi.
Anh ta không phải là con người. Anh ta đúng là đồ biến thái!!!
Đồ chết tiệt! Đồ xấu xa!!!
Chửi rủa trong lòng là thế, nhưng Minh Anh ngay lập tức bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị đồ đạc đến nhà Hoàng Anh theo địa chỉ.
...
Minh Anh đến đúng địa điểm mà Hoàng Anh gửi đến, nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt, thái dương cô giật liên hồi.
Trùng hợp thế này là cùng, sao chỗ ở của tên này lại trùng với chỗ ở của tên Gia Bảo kia chứ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
May là không ở cùng một tầng nữa đấy.
Mong không trùng hợp mà gặp lại tên khốn nạn kia.
Một ông giám đốc không có tình người đã đủ rồi, cô không muốn gặp thêm một tên bạn trai cũ khốn nạn đâu.
Đây là một khu trung cư cao cấp bậc nhất thủ đô, vậy nên an ninh ở đây cũng rất nghiêm ngặt. Những người ở trong khu trung cư này muốn vào đều phải trình thẻ thành viên. Những người khách muốn vào đây cũng phải tuân theo những quy luật nghiêm ngặt mới có thể cho vào.
Vậy cho nên, một vị khách lạ như Minh Anh, muốn đi vào khu chung cư này phải gặp bảo vệ để làm các thủ tục cần thiết mới có thể đi vào.
"Chào anh, tôi đến gặp anh Hoàng Anh ở căn hô số 2022, tầng hai mươi."
Minh Anh nói với bảo vệ đang trực ở đây.
"Xin hỏi cô tên là gì? Để tôi xác nhận thông tin với chủ căn hộ." Bảo vệ lịch sự hỏi cô.
"Hoàng Minh Anh!"
Bảo vệ ghi lại thông tin, xong cô liền thấy anh cầm điện thoại bàn gọi cho ai đó, chắc là gọi cho Hoàng Anh, đợi thêm một chút, liền thấy bảo vệ bỏ thanh chắn bảo vệ, nói với cô: "Mời cô vào!"
"Cám ơn!"
Minh Anh đi vào trong khu trung cư. Tưởng rằng không bao giờ phải vào khu trung cư này, không ngờ số phận sắp đặt, muốn tránh cũng tránh không được
Đen thôi, đỏ quên đi!
Minh Anh theo thang máy lên đến tầng hai mươi của tòa nhà, rồi đi đến căn hộ số 2022. Đứng trước căn hộ sang trong trước mặt, cô ngay lập tức nhấn chuông.
Cửa nhà nhanh chóng bị mở ra, một thân hình cao lớn đứng trước cửa, một mùi hương bạc hà xộc thẳng vào mũi Minh Anh.
Đập thẳng mắt cô là hình ảnh anh mặc quần áo ngủ ở nhà, ngẩng đầu lên một chút, liền thấy tóc anh vẫn còn ẩm ướt, được vén gọn ra sau, hẳn là vừa tắm xong. Một phần trán được dán một miếng băng gạc trắng. Sống mũi anh thẳng tắp. Đôi mắt anh đen láy nhìn chằm chằm cô.
Minh Anh bị đơ người trong chốc lát, hình như từ trước tới giờ, chưa lúc nào cô nhìn đối diện với anh ở cự li gần như vậy, có thể bình tĩnh mà nhìn kỹ rõ ngũ quan của người đàn ông này.
Ngoại hình cũng không đến nỗi tệ, nhưng nội tâm thì lại xấu xa vô cùng.
"Vào trong đi." Hoàng Anh mở cửa ra xong liền đi vào, Minh Anh lúc này mới kịp hoàn hồi, vội đi vào xong đóng cửa lại.
Minh Anh đi sau Hoàng Anh, tò mò hỏi: "Không biết anh bảo tôi đến đây là có việc gì vậy."
Hoàng Anh đi đến phía bàn ở trong phòng khách, đem băng gạc đã thay xong vứt vào thùng rác, rồi chỉ đạo: "Vừa hay người giúp việc của tôi có lý do riêng mà nghỉ việc. Vậy nên từ hôm nay trở đi cô sẽ thay thế vị trí của cô ấy. Giờ công việc của cô là dọn nhà cho tôi, dọn một cách nhanh chóng rồi chúng ta tới công ty."
Minh Anh liếc nhìn căn hộ rộng lớn như này, khẽ gãi đầu: "Cả căn hộ này sao?"
"Đúng vậy, nhanh chóng nhưng cũng không phải làm qua loa cho xong đâu."
Mình Anh lẩm nhẩm trong miệng, vẫn chưa tiếp thu được sự việc, ánh mắt đảo điên nhìn cả căn hộ: "Căn hộ này rộng thế này..."
Hoàng Anh ngay lập tức cắt ngang lời nói của cô: "Thay vì tiếp tục ở đây mà lải nhải than phiền thì cô nên tranh thủ làm xong cho nhanh đi."
Hoàng Anh phân phó xong liền đi vào phòng ngủ, bỏ lại Minh Anh bơ vơ một mình trong căn phòng khách rộng lớn.
Minh Anh nhìn bóng hình vừa rời đi, thầm chửi rủa trong lòng. Đúng là đồ chết tiệt, đồ biến thái, đồ xấu xa, anh ta không phải là người nữa rồi.