"Sự thật." Hoàng Anh thản nhiên nói, liền bốc lấy một lá phiếu.
Ai ai cũng tò mò cả, phấn khích mong chờ, Minh Anh ngồi một bên cũng có chút hứng thú. Trong lòng thầm cầu mong câu hỏi phải thật oái oăm vào.
Cô rất muốn trải nghiệm cảm giác cười trước nỗi đau của anh ta lắm!
Hoàng Anh chìa lá bài ra, mọi người đồng thời ngó tới, ấy vậy lại là lá phiếu may mắn, thuận lợi qua thử thách. Mọi người cùng nhau ồ lên.
"Trời, sếp cũng may mắn quá đi!"
"Thế mà lại là lá phiếu may mắn, bàn tay sếp đúng là bàn tay vàng mà."
"Giám đốc, anh chia sẻ cho tôi xin chút may mắn như này được không?"
"Đúng vậy, chia sẻ kinh nghiệm đi sếp ơi!"
...
Kiều Vy đầu tiên cũng bất ngờ, xong cười tươi, thái độ ngưỡng mộ vô cùng: "Ông chủ của chúng ta thật sự may mắn quá, không biết những người khác cũng gặp được may mắn như này không. Nào tới người tiếp theo."
Người ngay đó chính là Bảo Ngọc, Kiều Vy nhanh nhảu nói: "Trưởng phòng, không biết chị lựa chọn sự thật hay thử thách đây."
Bảo Ngọc mỉm cười, thái độ trái ngược hoàn toàn với sự gắt gỏng thường ngày, làm nhân viên ai ai cũng sợ, lựa chọn y như Hoàng Anh: "Sự thật đi!"
Một lá phiếu lại được rút ra, khi Kiều Vy nhìn qua thì không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt sáng bừng: "Ngoài mối quan hệ sếp với nhân viên, bạn với cấp trên còn có mối quan hệ nào khác không?"
Mọi người nghe vậy ai nấy đều phấn khích cả, nhưng không dám biểu lộ thái quá. Bảo Ngọc dù gì cũng là một trong những nhân tố chủ chốt trong công ty, chức vụ trưởng phòng cũng chỉ có đứng sau Hoàng Anh. Cấp trên ở đây chẳng phải đang ám chỉ anh hay sao?
Câu hỏi này thực sự đã hỏi rất đúng người, bởi vì sự ái muội giữa hai người này ai ai cũng nhìn rõ. Nhân dịp này không biết họ có công khai sự thật hay tiếp tục giấu nhẹm đi đây?
Câu hỏi này hỏi đến làm Bảo Ngọc khá lúng lúng. Bọn họ vốn dĩ cũng là bạn tốt, ở công ty mối quan hệ cũng tốt. Nếu trả lời không có mối quan hệ gì thì nghe không được thỏa đáng lắm, còn nếu không trả lời mà chịu phạt, thì có khác gì là thừa nhận giữa hai người có mối quan hệ gì đó đâu. Còn nếu trả lời thật, với tính cách không muốn nghe những lời dị nghị linh tinh của Hoàng Anh, thực sự cũng rất khó xử.
Cô loay hoay có chút không biết làm sao, lúc này Hoàng Anh bên cạnh liền mở miệng: "Có lẽ trưởng phòng Ngọc sẽ khó mà trả lời được câu này, được dịp hôm nay thì cũng tiết lộ một chút đi. Tôi với cô ấy lúc trước từng là bạn học, cũng có thể nói là bạn bè của nhau."
"Ồ!!!" tiếng kêu vang vọng cả căn phòng, chẳng một ai ngờ câu trả lời là như vậy, Minh Anh ở một bên hóng hớt cũng không khỏi bất ngờ.
Ơ, tưởng là người yêu cơ mà nhỉ?
Vậy chẳng lẽ thái độ thân mật kia là do mối quan hệ bạn bè được gây nên?
Trong phút chốc, trong não nhiều người nổ tung những suy nghĩ không tưởng tượng nổi trong đầu, thật không thể tin được.
Mối quan hệ mà bọn họ đoán mò lúc trước, hóa ra... Lại chỉ là bạn bè???
Được anh giải vây cho như này, Bảo Ngọc cũng thuận nước đẩy thuyền: "Tôi với sếp cũng là bạn tốt nhiều năm rồi."
Đợi cô nói xong, Hoàng Anh ngay lập tức tiếp lời: "Nhưng với năng lực của trưởng phòng Ngọc, ai cũng thấy rõ cả. Vậy nên mọi người cũng không phải lo lắng về việc tôi có thiên vị ai hay không. Mọi người đều làm việc dựa trên cơ sở bình đẳng."
Thực ra thì lúc trước Hoàng Anh một lần nghe phong phanh tin đồn anh với Bảo Ngọc yêu nhau, mối quan hệ của anh với cô tốt nên có thể để cho mọi người hiểu nhầm. Nhân dịp này thì nói rõ luôn đi, anh cũng không muốn có tin đồn sai về bản thân mình.
Câu nói ám chỉ rõ ràng như thế, ai cũng hiểu cả, nhưng thông tin này thật lớn, mọi người khó mà tiếp nhận, với cả, chẳng hiểu sao lại suy nghĩ đến Minh Anh.
Cũng thật khó nói quá đi!
"Hóa ra là vậy, nhờ trò này mà hôm nay tôi biết được nhiều điều quá đi."
"Ôi giám đốc đừng nói thế chứ. Chúng tôi không suy nghĩ như thế đâu."
"Trưởng phòng là một người tài giỏi như thế, chúng tôi muốn mà còn không được thế này."
Mọi người thi nhau nhanh nhảu nói. Trời má, sếp đã nói vậy rồi là ngầm khẳng định phân rõ mối quan hệ với cấp dưới, giờ đây ai mà dám có suy nghĩ linh tinh nữa. Nhanh mồm nhanh miệng lấy lòng là hay nhất, với cả cũng được dịp lấy lòng vị trưởng phòng khó tính kia.
Không khí trong phòng như được giãn ra, lại là không khí sôi nổi. Lại tiếp tục bắt đầu cuộc chơi.
...
Tiếp theo từng người sau đó đều bốc phiếu, Minh Anh ngồi bên quan sát, thấy những câu hỏi với hành động không quá kinh khủng, vẫn rất bình thường, bản thân họ cũng không bị lôi vào dòng xoáy luẩn quẩn. Những câu điển hình như là "Chuyện điên rồ nhất mà bạn từng bạn là gì?", "Đã mất nụ hôn đầu vào lúc nào.", "Người bạn mà bạn quý mến nhất trong công ty là ai?". Hành động thì có chống đẩy ba mươi cái, cõng một người phụ nữ khác chạy trong phòng, còn có hành động là yêu cầu uống hết, tầm ba bốn ly bia. Đúng là thực hiện thử thách cũng toang, chịu hình phạt cũng toang. Đau khổ quá trời.