Trong lời nói bà còn cố tình nhấn mạnh mấy từ "Đứa con bất hiếu!"
Hoàng Anh: "..."
Nhìn vẻ mặt khó xử của anh, bà Mai lại dùng giọng điệu như bản thân đã bị tổn thương đến tận cùng: "Thật khổ cho thân tôi, cô đơn mãi cũng quen rồi!"
Hoàng Anh thở dài, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp: "Được rồi, con đi gặp là được rồi chứ?"
Kế hoạch đã thành công, vẻ mặt bà Mai ngay lập tức trở nên tươi tỉnh, cười tươi nhìn anh: "Vậy để chút nữa mẹ gửi thông tin của con bé đó cho con nhé."
Nhìn sự thay đổi nhanh như gió trong tâm trạng của mẹ mình, thái dương Hoàng Anh phút chốc giật liên hồi, anh có phần khó tin nhìn bà: "Sao con thấy vấn đề này mẹ còn sốt sắng hơn cả con vậy?"
Trước đó thì phản ứng đau lòng đến cực độ, anh không nỡ thấy tâm trạng bà như thế nên mềm lòng thỏa hiệp. Kết quả thì sao? Mắc bẫy rồi!
Mà anh còn chưa vội, sao mẹ anh lại vội đến thế chứ?
Bà Mai nghe vậy liền nói với giọng điệu thản nhiên như không: "Không sốt sắng sao được? Đợi anh tự mình kiếm con dâu cho mẹ thì bao giờ mẹ mới được bế cháu chứ?"
Hoàng Anh: "..."
Sau đó như nhớ ra vấn đề gì đó, bà quay sang nhìn anh với ánh mắt nghiêm nghị: "Lần này con nghiêm túc vào cho mẹ, đừng có mà cho con gái nhà người ta leo cây đấy? Đừng tưởng con hành động ra sao mà mẹ không biết."
Hoàng Anh: "..."
Anh có thể... Rút lại quyết định trở về nhà ngày hôm nay hay không?
...
Một bữa tối yên bình hiếm thấy đã diễn ra trong suôn sẻ, Hoàng Anh vẫn giữ thái độ dửng dưng như cũ, dù đã cố gắng rất nhiều nhưng nhiều vấn đề muốn thay đổi thật không dễ dàng như lời nói.
Ông Quân hôm nay cũng không muốn đối chất quá nhiều với anh, dường như đoán trước được kết quả, ông cũng không muốn lần về nhà hiếm hoi của anh lại xảy ra chuyện nữa. Một người dửng dưng, một người lạnh nhạt, mọi chuyện yên bình đến bất ngờ.
Mà người ở giữa là bà Mai là người khổ tâm nhất, mối quan hệ giữa hai bố con như vậy bà không hề mong muốn. Dù đã tìm rất nhiều cách nhưng đều không có tác dụng.
Ăn xong bữa tối, nói chuyện thêm một lúc, cũng là lúc Hoàng Anh trở về.
Bà Mai và Hoàng Anh cùng nhau ra bãi đỗ xe, thấy anh sắp sửa lên xe, bà dặn dò: "Nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng có bỏ bữa đấy. Bận gì thì bận thì cũng phải nghĩ đến sức khỏe."
Hoàng Anh nhìn bà Mai, mỉm cười nói với bà: "Mẹ yên tâm, con tự biết chừng mực."
Bà Mai vẫn còn lưu luyến không nỡ, lại dặn dò tiếp: "Nhớ sau này phải về thường xuyên đấy!"
"Con biết rồi!"
Hoàng Anh mở cửa xe, trước khi ngồi vào ghế lái thì ngoái lại nhìn bà.
"Con về nhé."
Bà Mai gật đầu, nhắc nhở anh: "Nhớ đi đường cẩn thận đấy!"
"Con biết rồi!"
Hoàng Anh ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại, anh thắt dây an toàn rồi bắt đầu khởi động máy, lái xe rời đi.
Bà Mai vẫn có phần lưu luyến, cứ đứng đó nhìn theo hướng xe anh vừa đi, bà đứng đó một lúc lâu, khi chiếc xe đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, bà mới đi vào trong nhà.
Ông Quân đứng tại cửa chính của căn biệt thự, bà Mai lúc trở vào thấy ông đứng vậy thì thoáng thấy bất ngờ: "Sao anh lại đứng ở đây, vào trong ngồi đi."
Bà Mai đi tới chỗ ông Quân, cả hai cùng nhau đi vào bên trong, vừa đi ông Quân vừa hỏi: "Hoàng Anh về rồi sao?"
Bà Mai đáp: "Ừm!"
Cả hai ông bà ngồi xuống ghế sô pha, ông Quân thở dài, tâm sự: "Em nói xem, chuyện năm đó, đến bao giờ nó mới chịu tha thứ cho anh."
Thấy nét buồn phiền trên gương mặt chồng khiến bà Mai cũng hết sức đau lòng, bà nắm lấy tay chồng mình, nhẹ nhàng an ủi: "Chắc cần phải thêm thời gian, Hoàng Anh là thằng bé hiểu chuyện, rồi nó sẽ hiểu cho nỗi lòng năm đó của anh thôi!"
"Mong là vậy!"
...
Hoàng Anh rời khỏi nhà họ Nguyễn liền lái xe trở về nhà. Hiện tại không phải giờ cao điểm nữa nên không tắc đường lắm, lái xe cũng nhanh chóng hơn.
Vừa lái xe, trong đầu Hoàng Anh lại vang vẳng lời nói của bà Mai trước đó.
Mẹ biết trong lòng con vẫn còn khúc mắc, nhưng chuyện đã qua bao năm rồi, đã đến lúc buông bỏ rồi.
Con hãy hiểu cho bố con.
Con đã muốn tự gây dựng A&A thì bố mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con, Nguyễn Thị vẫn luôn mở cửa chào đón, nếu con muốn về thì về lúc nào cũng được.
Đúng vậy, đã qua bao nhiêu năm rồi, đã đến lúc buông bỏ rồi, nhưng anh vẫn không thể gạt nó ra khỏi suy nghĩ của chính bản thân anh.
Mọi chuyện, đã thật sự kết thúc rồi sao? Kẻ đó đã thực sự buông tay rồi sao? Sẽ không còn trở lại nữa sao?
Mối quan hệ căng thẳng đó, anh cũng không hề muốn xảy ra, nhưng khi gặp ông ta, không hiểu sao làm anh lại nghĩ về quá khứ, không có cách nào buông bỏ được.
Làm sao có thể buông bỏ hoàn toàn quá khứ đây?
Một tay Hoàng Anh cầm vô lăng, tay còn lại chống trán, không giấu nổi sự mệt mỏi đang hiện rõ trên gương mặt.
...
Các căn hộ ở một khu chung cư rực sáng ánh đèn. Ở một ban công thuộc một căn hộ tại chung cư đó, có bóng lưng cô gái mảnh khảnh với chiếc váy ngủ mềm mại. Một tay cô ta khẽ lắc ly rượu vang đỏ trong tay, tay kia cầm điện thoại, lướt đến một số điện thoại nào đó, rồi bấm nút gọi.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy, cô ta uống một ngụm rượu rồi cười hỏi: "Tôi đã làm theo những gì mà anh nói, tiếp theo tôi nên làm gì đây?"
Không biết đầu dây bên kia nói gì, ý cười trên khóe miệng cô ta càng nồng đậm, giọng điệu của cô ta có phần châm chọc: "Tôi thật sự thắc mắc Hoàng Minh Anh kia có bản lĩnh gì mà khiến nhiều người phải nhắm đến như vậy?"
...