Hoàng Minh Anh, tôi không tha cho cô đâu!
Lúc này điện thoại trên bàn liền reo, thấy là Sơn gọi đến, anh liền nghe máy.
Sơn không hề vòng vo, vào thẳng vấn đề: "Do một vài vấn đề nên hôm nay cậu phải lên đồn công an một chuyến để lấy lại lời khai, nhớ phải có mặt đấy!"
"Ừ!" Hoàng Anh đáp.
"Cậu vẫn quyết kiện cô gái kia à? Không thể giải quyết..."
Còn đang nói dở, Hoàng Anh đã tắt điện thoại cắt ngang, điện thoại chỉ còn văng vẳng từng tiếng "Tút tút tút".
Sơn: "..."
Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, há hốc miệng mất mấy giây mới kịp phản ứng, tức giận không thôi: "Mẹ kiếp, bảo sao lại bị phụ nữ đánh cho tơi tả? Mình thực sự cũng muốn đấm cậu ta mấy cái quá! Sao lại tắt điện thoại một cách bất lịch sự đến thế chứ? Thân nhau như vậy là cứ thích làm gì là làm à?"
Không phải quen Hoàng Anh đã lâu, quen với tính cách này của cậu bạn, nếu không Sơn cũng thật đấm cho cậu ta mấy cái cho bõ tức.
Gọi cho Hoàng Anh xong, Sơn cũng nhanh chóng gọi Khánh Ngân về chuyện cần làm.
...
Hoàng Anh đi xuống tầng hầm để lấy xe, trùng hợp như thế nào lại bắt gặp Hà My và Gia Bảo cũng đang có mặt ở đó, hai người tay trong tay trông thân thiết vô cùng.
Gia Bảo và Hà My thấy Hoàng Anh đầu tiên là bất ngờ, xong rất tự nhiên đi tới gần chào hỏi.
"Nguyễn tổng, trùng hợp quá, anh cũng ở đây sao?" Gia Bảo mỉm cười nhìn kẻ mà bản thân mình ghét cay ghét đắng hỏi. Không ngờ anh ta vậy mà cũng ở khu trung cư cao cấp như này, anh lại cùng ở một tòa với anh nữa chứ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm ai cũng bất ngờ cả. Bản thân Hoàng Anh cũng thế, cũng không ngờ lại sống cùng một chung cư với cậu ta như vậy, Hoàng Anh mỉm cười đáp: "Không ngờ tôi với Phan tổng lại có thể cùng một nơi như này."
Gia Bảo nhìn thấy băng gạc trắng lấp ló đằng sau tóc mái của anh, liền hỏi han một cách hết sức "quan tâm": "Nguyễn tổng bị thương trên trán sao, có nghiệm trọng lắm không vậy?"
Hoàng Anh: "Cám ơn Phan tổng đã có lòng quan tâm. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại cả."
Gia Bảo: "Vậy thì may mắn quá. Mà muốn để gặp Nguyễn tổng cũng thật khó khăn quá. Tôi có cho nhân viên qua gặp nhưng lần nào anh cũng bận cả. Nay thật may mắn khi có gặp mặt trực tiếp được anh"
Hoàng Anh cũng không phải là ngu ngốc, anh biết người luôn âm thầm ngáng đường anh không chỉ có một mình người mang danh xưng là "cha" kia. Mà cũng nhờ một tay của Phan Thị góp vui vào. Cũng phải thôi, bốn năm trước anh cho cả tập đoàn đó một vố đau như vậy. Không đem lòng hận anh cũng là một chuyện kỳ lạ. Chỉ là đối diện là một kẻ thuộc hệ nối tiếp của Phan Thị, chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc, hắn là con người như nào, thủ đoạn ra sao thì cần phải xem xét kỹ.
Theo phép lịch sự tối thiểu, Hoàng Anh vẫn rất nhiệt tình trả lời câu hỏi của đối phương: "Dạo này đúng là có nhiều vấn đề, tôi giải quyết còn không kịp."
Không phải nhờ có cậu ta mà anh mới có lắm việc phải làm sao.
Một cuộc trò chuyện tưởng chừng như bình thường, nhưng mà rất nồng nặc mùi thuốc súng. Nhân viên của anh đã làm không được, vậy thì để nay anh ta đích thân ra mặt đi. Gia Bảo cũng trực tiếp hỏi đến vấn đề chủ chốt: "Hôm nay tiện thể có thể gặp như này, chúng ta có thể đi cùng nhau ngồi lại bàn bạc một chút gì không? Thông tin bên chúng tôi cũng đã gửi cho quý công ty, có thời gian bàn bạc tôi nghĩ là tốt nhất!"
Hoàng Anh nghe vậy thì liền khéo léo từ chối: "Vậy phải xin lỗi Phan tổng mất rồi, hôm nay tôi có việc bận, e là không có thời gian cùng Phan tổng hàn huyên."
Vốn hiện tại anh cũng bận việc thật, có rảnh để bàn chuyện công việc nữa đâu.
Gia Bảo nghe vậy thì trong lòng cười nhạt, vẫn không có ý định buông tha: "Hóa ra là Nguyễn tổng đang vội. Vậy thì tôi chỉ có một câu hỏi thôi. Không biết lý do tại sao Nguyễn tổng vẫn chưa đồng ý với mong muốn của chúng tôi, là điều kiện bên tôi đưa ra Nguyễn tổng chưa hài lòng, muốn nâng giá cao lên, hay thêm nhiều lợi ích hơn."
Quanh đi quẩn lại vẫn là vấn đề này, không thể sử dụng chiêu mới hay sao?
"Về thành ý của tập đoàn, tôi không có hứng thú lắm. Kể cả giá cả hay lợi ích. Dù gì tôi cũng mất bốn năm để gây dựng lên. Cũng không muốn chỉ trong một khoảnh khắc mà phá hủy bao nhiêu công sức của bản thân mình được."
Anh đã kiên trì suốt bốn năm, đâu thể để sự cố gắng của bản thân mình không có kết quả chứ.
"Tôi cũng biết đó là công sức của Nguyễn tổng. Nhưng nghĩ thử xem, thay vì đi mãi một lối mòn, sao chúng ta không thể đổi một con đường khác rộng mở đến thành công hơn."