Đám người giấy bay thẳng vào Chử Nguyệt Nguyệt và Đầu Vuốt Keo. Con quái vật hợp thể ấy vồ lấy vồ để vào những hình nhân giấy mong manh. Những hình nhân tưởng như vô tri ấy lại như được thổi hồn vào trong, chúng dập dờn lượn quanh con quái vật. Nó vồ tới tấp đám người giấy, nhưng lần nào cũng trượt, bởi hình thể của con quái vật quá cồng kềnh, không thể nào di chuyển linh hoạt như đám người giấy.Tôi nín thở đứng bên cạnh, lặng lẽ chờ thời cơ.Thấy mình vồ cả thảy mấy lần mà chẳng nhằm nhò vào đâu, con quái vật bắt đầu nổi điên lên. Nó gào rú một tiếng thật dài, quơ tay quơ chân loạn xạ cả lên.Tôi biết nếu giờ mình không ra tay thì chẳng còn cơ hội nữa, thế là vội vàng lao ra, vung tay phi luôn một cái kim vào cánh tay của con quái vật!Cảm ơn trời đất, cái kim tôi phi ra đã đâm cái phập vào cánh tay nó. Nó thấy cánh tay mình bị đâm một cái thì rú lên, muốn rút cái kim ra nhưng vô ích. Thất bại trong việc rút kim, nó liền đi tới chỗ phóng kim ra.Khi nó đi tới chỗ tôi càng lúc càng gần, tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi có thể cảm giác cơ thể đang run lên, nhưng tôi không cho phép mình mất bình tĩnh, thế là tôi liền vung thêm một đám người giấy nữa.Từng hình nhân giấy bủa vây quanh con quái vật, dù bị đập rách hết con này đến con khác, chúng vẫn tiến lên chẳng ngại ngần.Tôi thở hắt ra một hơi, vung tay hất luôn cái kim thứ hai ra ngoài.Run rủi thế nào mà lần này vẫn trúng, tuy suýt nữa sượt qua tay con quái vật nhưng may mà cây kim vẫn đâm vào tay trái của nó.Lần này thì tôi không thể nào che giấu vị trí của mình được nữa, bởi từ khi cây kim trước bị đâm vào là nó đã cảnh giác hơn. Cây kim thứ hai bay ra cũng là lúc mắt con quái vật nhắm thẳng vào tôi.Nó lao về phía tôi, đập thẳng vào chỗ tôi đang đứng, bụi đất tung mịt mù, chỗ tôi vừa đứng đã nát bấy. Tôi vội vàng nhào qua bên cạnh, lẩn vào trong đám hình nhân giấy rồi chuồn ra sau lưng nó. Nhân cơ hội này, hai tay tôi vung lên, bốn cái kim cắm chuẩn chỉnh vào hai cánh tay của nó.Nó vội vàng quay ra đằng sau, định đập tôi một cái toi đời, nhưng đáng tiếc tôi đã lẩn như cá chạch.Giờ chỉ còn hai mắt và sau gáy nữa thôi. Sau gáy thì chỉ cần lẻn ra đằng sau nó như vừa nãy là được. Còn hai mắt thì hơi khó nhằn đây. Mắt là chỗ yếu ớt nhất trên người nó, thế nên thể nào nó cũng sẽ bảo vệ mắt vô cùng cẩn thận.Tôi đau đầu suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.Tôi tung hết tất cả những hình nhân trong túi ra. Hình nhân giấy lao vào ôm lấy đầu, bá cổ bá vai con quái vật như một đàn bướm rợp trời. Vài hình nhân thì giữ chặt lấy tay nó, một đám khác thì cắn lấy đầu nó không chịu buông.Tôi vội vàng nhân cơ hội này cắm phập hai cái kim vào mắt nó!Con quái vật gào rú lên dữ dội, hai tay nó vùng ra khỏi đám hình nhân giấy, ôm lấy mắt mình gầm gào thảm thiết.Không thể trì hoãn thêm được nữa, chỉ còn một cây kim quyết định cuối cùng thôi!Nhân lúc con quái vật đang hoảng loạn, tôi phi tới gần cắm cây kim cuối cùng vào sau gáy nó.Con quái vật lại gào lên, tiếng kêu không còn dữ dội như ban nãy nữa mà vô cùng thảm thiết và yếu đuối. Tay nó rũ xuống không chút sức lực, hai chân cũng đổ gục xuống, nó bắt đầu thét lên, đây là tiếng thét đinh tai nhức óc như tới từ chốn âm ti của Chử Nguyệt Nguyệt: “Thất Thất, khốn kiếp, ngày còn sống, vì có chị nên cuộc đời tôi như địa ngục, lúc nào tôi cũng như cái bóng của chị. Cuối cùng chị và tên đồng bọn của chị cũng là lũ tiễn tôi xuống âm phủ! Chử Thất Thất, tôi nguyền rủa chị sẽ không được sống yên thân! Rồi sẽ có một ngày chị phải hứng chịu số phận còn thảm thương hơn cả tôi!”Rồi sau đó giọng Đầu Vuốt Keo lại vang lên từ cổ họng con quái vật: “Đầu Kim, cứu tôi với, tôi không muốn thế này đâu, tôi vẫn còn muốn sống mà. Bố ơi, mẹ ơi, con xin lỗi, con muốn sống…”Cuối cùng, giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên, nghe như tiếng rít gào quỷ quái: “Khốn kiếp, đau quá, đau quá! Lộ Hữu Dung, tao đã giết mày rồi mà cả nhà mày vẫn ám theo tao, lúc nào mày cũng hơn tao, ai cũng nghĩ mày tài giỏi hơn tao, lúc nào mày cũng khinh khỉnh nhìn tao! Đến khi mày chết rồi tao vẫn không thoát nổi mày! Hải Bách Xuyên, buông ra, tao phải giết mày!”Những giọng nói ghê rợn này khiến tôi sởn da gà, có vẻ kẻ mới lên tiếng ban nãy chính là lão thầy tướng râu dê, có lẽ sư thúc cũng đã tiêu diệt lão rồi.La hét xong, có lẽ nó cũng đã cạn sức. Nó nằm rạp trên đất, giãy giụa một lát rồi bất động hẳn.Thất Thất vẫn cố gắng gượng ở một góc giờ đã không kìm nổi mình nữa. Cô ấy lao ra nhìn con quái vật trước mắt mình mà khóc không thành tiếng.Tôi ôm lấy cô ấy, khẽ vỗ vai cô ấy để an ủi. Tôi chẳng biết nói gì lúc này, chỉ ôm cô ấy mãi như vậy, mong bờ vai và hơi ấm của tôi sẽ giúp cô ấy vơi đi phần nào nỗi đau mất em gái, dẫu rằng con quái vật nằm dưới đất này từ lâu đã chẳng phải em gái của cô ấy nữa.Thất Thất à, dù cho người thân duy nhất của em đã biến mất khỏi thế giới này, nhưng em đừng lo, anh sẽ trở thành người thân của em, yêu thương em, che chở em, nắm tay em đi trên con đường đời, không rời không bỏ.Tôi thầm nhủ, tự hứa với lòng mình sẽ đem đến cho Thất Thất những điều hạnh phúc nhất.Cuối cùng, Thất Thất kìm nén cảm xúc của mình lại. Cô ấy thôi không khóc nữa, tuy rằng đôi mắt vẫn đỏ ửng.Chúng tôi đào một cái hố rồi mai táng con quái vật trong đó. Kể từ nay về sau, trên đời này sẽ không bao giờ có Chử Nguyệt Nguyệt và Đầu Vuốt Keo nữa, có chăng cũng chỉ là trong ký ức của chúng tôi mà thôi.--------------------