• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu anh ta muốn hại chúng tôi thì đã ra tay từ lâu rồi, cũng hoàn toàn có thể chỉ sai đường.Nhưng vừa nãy lúc đi vào thôn, rõ ràng chúng tôi đã nhìn thấy miếu thờ, chắc chắn đây là dưới chân Đỉnh Nãi Nãi.Mà vừa nãy Minh Thu đã nói, trong ba cái xe này có một cái là của bố cậu ấy, Nhị Côn Tử nghe xong hình như không hề kinh ngạc chút nào.Chẳng lẽ anh ta biết chúng tôi đến để làm gì...Ba người chúng tôi đi theo Nhị Côn Tử lên sườn núi, đi tới bên ngoài một căn nhà dân.Anh ta lau mồ hôi trên trán: "Được rồi, tới nhà rồi!"Đi vào xem thì căn nhà không lớn, có một gian nhà nhỏ, ba căn phòng một tầng, phía đông có một căn phòng nhỏ.Nhị Côn Tử xách luôn nửa cái đầu heo vào nhà. Đồng Xu thấy vậy liền nói, không phải là tặng để mừng chuyện vui nhà người ta ngày mai sao, sao lại không sốt sắng vậy.Anh ta quay đầu nhìn ba người chúng tôi rồi cười, trông có vẻ không được tự nhiên lắm."Không sao đâu, mọi người đã giúp tôi mà, thế nào tôi cũng phải mời mọi người uống miếng nước cái đã! Mọi người nói có đúng không?"Nói xong anh ta liền đẩy cửa nhà chính ra, một mùi kỳ lạ xộc ra, cứ như là mùi trứng gà thối vậy.Sau khi vào nhà, anh ta thắp nến làm căn nhà sáng lên, hai bên nhà chính đều có một căn phòng.Cửa căn phòng bên trái có treo rèm, trong đó có tiếng nghiến răng kẽo kẹt, nghe có vẻ đáng sợ.Ba chúng tôi đều nghe thấy, Nhị Côn Tử gãi đầu, nói rất ngại ngùng, đó là vợ anh ta, lúc ngủ thường hay nghiến răng.Nói xong Nhị Côn Tử quay người đi tới bên cạnh một cái tủ năm ngăn cạnh cửa, xách cái phích nước dưới đất lên rồi rót nước cho chúng tôi.Chả mấy chốc, một tay anh ta cầm một bát trà, lại dùng hai tay kẹp cốc trà rồi để trên bàn.Đồng Xu uống, anh ta cầm bát trà lên uống ừng ực, nhưng tôi và Minh Thu không hề động đậy.Nhị Côn Tử ngồi trên ghế thở hổn hển, nhỏ giọng nói với chúng tôi: "Ba người đến thôn chúng tôi là vì chuyện đó đúng không?""Chuyện gì?", Đồng Xu chép miệng, nhất quyết giả ngu, tôi và Minh Thu cũng không trả lời.Nhị Côn Tử nở nụ cười chất phác, nhìn Minh Thu: "Là chuyện mời thần tiễn quỷ đó. Không phải anh vừa nói cái xe đỗ đầu thôn là xe bố anh sao".Giờ Minh Thu mới thừa nhận chúng tôi đến để tế tổ, nhưng lén tới, không muốn để ai biết.Nhị Côn Tử ngơ ngác: "Tế tổ? Lén tới đây?"Dường nhưng anh ta không hiểu ý chúng tôi, ngay sau đó như chợt hiểu ra, bèn gật đầu."Tôi, tôi sẽ không nói với ai đâu! Ba người uống miếng nước đi, cứ ở nhà chờ tôi, đợi tôi đưa đồ xong rồi sẽ đưa ba người lên núi! Chủ yếu là do ngọn núi đó… đường không dễ đi".Câu cuối cùng của Nhị Côn Tử khá ẩn ý.Anh ta đưa cốc trà cho tôi. Tôi đã không còn phòng bị anh ta nữa, bèn hớp một ngụm nhỏ, nước mát lạnh ngọt lành, thế là tôi uống một hơi cạn sạch.Minh Thu cũng uống, cậu ấy uống xong liền nhếch miệng, nói hơi đắng, toàn vị cặn.Nhị Côn Tử xách nửa cái đầu heo lên, gần như lết cái bao tải trên mặt đất, may mà may mà anh ta không thấp. Tôi càng nhìn càng cảm thấy cái bao tải đó giống người.Đang ngẩn người thì Nhị Côn Tử đột nhiên quay đầu lại."Phải rồi, vợ tôi trong phòng có lúc nghiến răng hơi to, đừng sợ nhé, cứ kệ cô ấy đi!", anh ta nói rồi nhìn căn phòng nơi cô vợ đang ngủ.Sau đó ba người chúng tôi nhẫn nại chờ đợi Nhị Côn Tử trở về trong tiếng nghiến răng.Đồng Xu không nén nổi sự tò mò, anh ta muốn nhìn xem vợ Nhị Côn Tử trông như thế nào, sao tiếng nghiến răng lại to thế này, cứ như là đang nhai xương vậy.Minh Thu giữ anh ta lại. Dù thế nào thì việc tùy tiện nhìn vợ người ta ngủ cũng không hay cho lắm.Nói mãi nói mãi, tôi cũng thấy buồn ngủ. Nhìn thời gian thì đã mười hai giờ"Sao anh ta vẫn chưa trở về? Coi chừng muộn đó".Nói xong tôi nhìn Minh Thu và Đồng Xu, không ngờ họ đã nằm bò lên bàn ngủ từ đời nào rồi.Tôi đi một mình ra ngoài cửa, đột nhiên chân tôi mềm nhũn, tôi ngồi phịch xuống đất.Không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đã qua bao lâu, tôi cảm thấy mơ màng. Tôi nghe thấy có người nói gì đó, sau đó có một bàn tay lạnh lẽo vỗ vào mặt tôi.Tôi dần tỉnh táo lại, nhưng không mở nổi mắt ra. Nhớ lại chuyện vừa nãy, tôi đột nhiên nghĩ ra, e là nước mà Nhị Côn Tử đưa chúng tôi có vấn đề."Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!", giọng Hà Nam của Nhị Côn Tử ập vào tai tôi.Tôi cố gắng mở mắt ra, thấy Nhị Côn Tử đang căng thẳng nhìn tôi."Anh hạ thuốc chúng tôi à!", tôi tức giận hỏi, đồng thời cũng cảnh giác đẩy anh ta ra.Anh ta lắc đầu thở dài, biểu cảm áy náy: "Haizz, xin lỗi anh, nhưng tôi hết cách rồi, anh mau lên núi đi".Tôi cắn răng đứng dậy, nhanh chóng vào nhà, thấy Minh Thu và Đồng Xu vẫn đang hôn mê."Sao họ vẫn hôn mê?"Nhị Côn Tử sốt ruột giậm chân: "Haizz, hay là tôi đưa anh đi một đoạn nhé. Chúng ta vừa đi vừa nói, nếu không lát nữa mà qua giờ mời thần tiễn quỷ thì muộn rồi!"Tôi nhìn Minh Thu và Đồng Xu, trước mắt tôi không còn lựa chọn nào khác, đành tạm thời làm theo cảm giác mà tin Nhị Côn Tử.Tôi và anh ta đi lên núi. Anh ta vừa đi vừa bảo tôi, hôm nay lúc anh ta lái xe về nhà đã gặp được một người kỳ lạ.Người đó chặn xe anh ta lại, ép anh ta đưa người đó lên Đỉnh Nãi Nãi.Nhị Côn Tử hỏi tại sao người đó lại lên Đỉnh Nãi Nãi, người đó cười hì hì, nói:--------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK