Thất Thất vẫn không tin, cô ấy tự mình đứng dậy nhìn vào bên trong. Cô ấy chỉ liếc nhìn thôi đã đỏ mặt ngồi xuống, không dám nhìn tôi, cúi đầu nói:
"Đầu Kim, hay là anh nhìn nhầm rồi? Người đàn ông trong kia có máu có thịt, không sợ ánh đèn, còn có bóng nữa, chắc chắn là người sống! Em sẽ không nhìn lầm đâu".
Tôi suy nghĩ rồi hỏi Thất Thất có phải âm khí mà lúc đứng ngoài cổng cô ấy nói vẫn còn ở đây không.
Thất Thất cau mày rồi gật đầu với tôi: "Anh nói đúng, lẽ nào..."
"Sao thế?", tôi vội hỏi. Thất Thất đột nhiên nghiêm túc nhìn tôi: "Có một tình huống có thể giải thích việc anh trai kia chết rồi sống lại".
Tôi liền điều chỉnh tư thế, nghiêm túc nghe Thất Thất nói tiếp.
Cô ấy nói với tôi rằng người chết 3 năm trước, nếu vẫn chưa đi đầu thai thì chắc chắn là vì quả phụ Vương ngày nào cũng nhớ nhung người chồng đã mất của mình.
Nếu người trần quá đỗi nhớ nhung, hồn phách của người chết không đành lòng rời đi thì sẽ lỡ mất thời gian đầu thai, biết thành dã quỷ mang oán khí rất nặng.
Những lời Thất Thất nói tôi cũng đã được nghe từ miệng mấy bà cụ lớn tuổi trong xóm rồi.
Nghe nói, người thân đã chết rồi, cho dù người còn sống có nhớ nhung không nỡ thế nào cũng không được nhắc mãi, càng không được ngày ngày khóc lóc, nếu không người thân ở bên kia nghe được, hồn phách cũng không được yên lòng.
Còn về việc sao người chồng đã mất của quả phụ Vương có máu có thịt có bóng giống con người thì Thất Thất cho rằng, rất có khả năng anh ta đã nhờ người nào đó giúp hồn phách anh ta có thể tạm thời hiện thân.
"Nói như vậy thì cũng là một cặp vợ chồng si tình..."
"Không phải vậy đâu!!!", Thất Thất ngắt lời tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Anh ta chỉ là một cô hồn dã quỷ, muốn hiện thân thì chắc chắn đã dùng cách tà đạo nào đó, một khi bị phát hiện sẽ phải chịu trừng phạt đó!"
Thất Thất nói mãi rồi đột nhiên cau mày, cô ấy đứng bật dậy nhìn vào phía trong cửa sổ lại lần nữa.
Cô ấy hoảng sợ nói: "Tiêu rồi! Anh ta muốn dẫn luôn người phụ nữ của mình đi! Anh ta muốn giết quả phụ Vương! Đầu Kim, anh mau đi cản anh ta lại đi!"
Tôi cũng đứng dậy, chỉ thấy quả phụ Vương vẫn bị Vương Xuân Sinh đè dưới thân, mặt mũi đỏ gay, nhưng chị ấy không còn rên rỉ nữa, dường như chỉ còn lại một chút hơi thở phát ra từ cổ họng.
Thất Thất thì sốt sắng không chịu được, thấy tôi không động đậy gì thì cô ấy nói tiếp:
"Anh nhìn đi, anh ta muốn đè chị ấy cho đến chết đó! Chắc chắn anh ta cho rằng giết chết vợ mình rồi thì hai người có thể làm một đôi vợ chồng ma. Nhưng ma quỷ giết người là đã phá hoại quy luật của cõi âm, không những anh ta không được ở bên vợ mình mà còn bị đày xuống địa ngục đó!"
Bấy giờ, tiếng hợp hoan của cơ thể trong phòng không còn nữa.
"Ai! Ai ở ngoài đó!", giọng nói lạnh lùng của chàng trai kia phát ra.
Tôi gật đầu với Thất Thất rồi đứng dậy đi tới trước cửa gian phòng chính, đạp cửa đi vào. Anh ta đứng bên giường, tức giận đùng đùng, môi mím chặt, trợn mắt nhìn tôi. Tôi nhìn quả phụ Vương nằm trên giường, áo quần xộc xệch, hơi thở thoi thóp.
"Giết chị ấy thì anh sẽ xuống địa ngục đó! Hai người vẫn không thể ở bên nhau được đâu!", tôi hét với anh ta.
"Suýt chút nữa là tôi thành công rồi, cậu lại dám ngăn cản hai vợ chồng tôi đoàn tụ! Tôi phải giết cậu!!!"
Ngực anh ta phát ra tiếng gào giận dữ, điên cuồng bổ về phía tôi.
Tôi nhảy né qua một bên, anh ta tiện tay cầm chiếc ghế bên cạnh nện lên cánh tay tôi.
Cơn đau ở cánh tay khiến tôi lùi sau hai bước, còn chưa đứng vững thì anh ta đã tiếp tục bổ nhào về phía tôi.
Anh ta cực kỳ mạnh, tôi mới đỡ hai đòn đã không đỡ nổi.
Anh ta nắm bả vai tôi rồi lên đầu gối thúc vào bụng tôi, tôi thấy bụng đau tức đến nỗi không hít thở được.
Tôi nghiến chặt răng, lần mò lấy chiếc kéo cắt xương giấu ở eo, đâm mạnh vào chân anh ta.
Anh ta "ối" một tiếng thảm thiết rồi thả tôi ra, lùi về sau hai bước, miệng xuýt xoa vì đau đớn.
Tôi không muốn lấy mạng của anh ta, cũng sợ chút nữa anh ta hồi phục lại thì tôi vẫn không phải là đối thủ của anh ta, nên tôi vội chạy tới bên giường.
Trước mắt cứu người là quan trọng nhất!
Tôi kéo cánh tay của quả phụ Vương, đỡ chị ấy chạy ra cửa. Chị ấy đã tỉnh rồi, chỉ là người còn yếu, mắt ngập nước, nhìn người chồng đã chết của mình rồi đau khổ lắc đầu.
Tôi mặc kệ chị ấy suy nghĩ gì, chỉ biết không thể để người đàn ông kia giết chị ấy.
Nhưng lúc đi tới cửa thì tôi đột nhiên cảm nhận được luồng gió lạnh sau lưng. Anh ta đuổi tới rồi!
Không đợi tôi quay người lại, quả phụ Vương đã đẩy tôi về phía trước.
Lúc tôi quay người lại thì chỉ thấy quả phụ Vương đau khổ cau mày, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
Bây giờ tôi mới rõ, vừa nãy anh ta xông về phía tôi, nhưng quả phụ Vương đã chặn ở giữa tôi và anh ta.
Mà sau lưng chị ấy bị đâm một cây kim châm màu đen.
Cây kim châm đen đó giống hệt với cây kim châm đâm vào tim chú hai tôi!
Anh ta ngơ ngác nhìn người vợ hấp hối nằm dưới đất. "Bụp" một tiếng, anh ta quỳ xuống, cười ngây ngốc, vẻ mặt đó vừa hạnh phúc vừa mãn nguyện.
Tôi nhân lúc anh ta không phòng bị liền nhắm chuẩn cây kim đen đó rồi vụt tới rút nó ra.
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn tôi: "Muộn rồi, không ai có thể ngăn cản chúng tôi ở bên nhau nữa rồi".
"Ai đưa cho anh cái này?", tôi cầm cây kim đen lên hỏi.
Anh ta không trả lời mà chỉ lạnh lùng cười lớn.
"Có phải là Đầu Vuốt Keo không?", tôi truy hỏi. Anh ta vẫn không trả lời, nhưng cười mãi cười mãi thì vẻ mặt của anh ta trở nên méo mó, dường như đang rất đau khổ.
Tiếp theo đó, trên da anh ta bắt đầu xuất hiện những vết đồi mồi màu tím, hệt như vết tích trên thi thể.
Bây giờ, Thất Thất đứng bên ngoài hét lên với tôi: "Đầu Kim, mau tắt đèn đi! Anh ta sắp trở lại làm hồn ma rồi!"
--------------------