“Ông là ai?”, tôi nhìn ông ta một lượt từ đầu tới chân.
Ông già này bị hói vùng trán, ở phần vùng thái dương cố ý để lại mấy sợi tóc mai dài rồi vuốt qua đỉnh đầu, đúng thật là giấu đầu hở đuôi!
Ông ta mặc một chiếc áo ba lỗ và một cái quần đùi hoa rất bẩn. Một chân đi dép xỏ ngón, chân còn lại thì để trần, dẫm vào vũng bùn. Lúc này, ông ta đang há to miệng, để lộ ra một hàm đầy răng vàng khè, cười với tôi đầy thô tục.
“He he, tôi là quý nhân của cậu đấy!”, ông ta vuốt vuốt tóc trên đỉnh đầu, nháy mắt với tôi.
Tôi đột nhiên chú ý tới, tóc của ông ta rất bóng nhưng không hề ẩm ướt, giống y hệt như Thất Thất, toàn thân không hề dính mưa.
Điều này cũng có nghĩa ông ta không phải là người còn sống!
Có lẽ thấy tôi không nói chuyện, lão quỷ nhảy xuống khỏi phần mộ, lưng còng xuống, xoa tay đi về phía tôi.
“He he, muốn biết chú hai của cậu đi đâu rồi không? Tôi có thể giúp cậu!”
Tôi động lòng nhưng trông cái bộ dạng hèn mọn của lão quỷ thì trong lòng bỗng nảy sinh mối nghi ngờ, âm thầm nhắc nhở bản thân, không nên dễ dàng mắc câu.
“Chú hai của tôi đi đâu rồi?”, ông ta đưa hai ngón tay lên sờ miệng: “Cái này thì cậu phải giúp tôi một chuyện nho nhỏ đã! Cậu yên tâm, rất đơn giản thôi, chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ giúp cậu tìm chú hai của cậu”.
Ông ta trừng tôi bằng đôi mắt đục ngầu.
“Đừng nghe ông ta! Chú hai đã đi rồi, chẳng ai tìm lại được nữa!”, giọng nói của Thất Thất vang lên sau lưng tôi.
Sắc mặt của lão quỷ bỗng thay đổi, khóe miệng trĩu xuống, trừng mắt nhìn Thất Thất.
Tôi cũng nhìn về phía Thất Thất, đột nhiên nhớ ra linh hồn của Thất Thất rất yếu ớt, không thể đi lại nhanh được. Vừa nãy tôi chỉ mải đuổi theo chú hai mà bất cẩn quên mất Thất Thất.
Thất Thất đi đến bên cạnh tôi, liếc mắt nhìn lão quỷ kia, nhíu mày, nhắc nhở tôi: “Đầu Kim, anh không được nghe ông ta, già mà không đứng đắn. Ông ta đang lừa anh đấy!”
“Này này này! Cái con nhóc này, nói ai già mà không đứng đắn đấy hả?”, giọng nói của lão quỷ bỗng gần sát bên cạnh, tôi vừa quay đầu thì phát hiện ông ta đã tiến tới trước mặt Thất Thất.
Ông ta nhe hàm răng vàng khè ra, đanh mặt rồi đi vòng quanh Thất Thất, vừa đi ông ta vừa nhìn Thất Thất bằng ánh mắt dâm dê, sau đó cười he he: “Ái chà, tướng tá không tồi, nhan sắc cũng được đấy!”
Dứt lời, ông ta như cố ý nhíu mày, tặc lưỡi nói: “Chậc chậc, đáng tiếc thay, cơ thể cô có cái mùi thực sự là... aizz, chẳng trách chồng cô không thích cô!”
“Ông bớt nói lung tung đi, tránh xa Thất Thất ra!”, nói rồi, tôi rút chiếc kéo sắc ra, đứng trước mặt Thất Thất, huơ chiếc kéo về phía lão quỷ, không để ông ta tới gần Thất Thất thêm nữa.
Lão quỷ trông thấy chiếc kéo sắc lại chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào, ông ta ngoảnh đầu, vuốt mấy cọng tóc lơ thơ trên đầu, quay trở lại phần mộ: “Hừ, ranh con!”
Thất Thất rất tức giận, bĩu môi, bước ra từ sau lưng tôi: “Lão già, vừa nãy ông nói gì đấy? Trên người tôi làm gì có mùi!”
Lão quỷ thở một hơi, xua xua tay: “Haizz, cái mùi trên người cô thật là... dù sao cũng chẳng có chút nữ tính nào! Chồng cô sẽ không thích đâu!”
Nói rồi, ông ta cười he he đầy vui vẻ, nhìn tôi: “Cục cưng, chắc không phải là cậu chưa bao giờ thử mùi phụ nữ chứ? Chính là… ừm… một mùi vị vô cùng kỳ diệu, rất thơm, nhưng vẫn có chút ngai ngái… hehehe...”
Ông ta sờ sờ khóe môi, dường như đang rất hưởng thụ việc hít thở không khí. Tôi bị ông ta làm cho cảm thấy buồn nôn, thiết nghĩ, nếu ông ta đã là một con quỷ già không có liêm sỉ thì tôi không nên phản ứng gì với ông ta là tốt nhất nên bèn quay người rời đi.
“Này! Tôi còn chưa nói hết mà! Này cậu trai trẻ, cậu không muốn biết vì sao cô nhóc này khoác chiếc áo choàng rồi còn đi chậm rì nữa sao?”
Ông ta vừa hỏi vậy, trong lòng tôi bỗng ngứa ngáy, quay đầu lại nhìn ông ta: “Ý ông là gì?”
Ông ta cười đầy nham hiểm: “Hai cái chân của cô ta sắp tan biến rồi, không tin thì cậu xem đi!”
Tôi nhìn Thất Thất, cô ấy túm chiếc áo khoác, môi nghiến chặt, vừa tức giận, lắc đầu nguầy nguậy với tôi.
Tốc độ của lão quỷ rất nhanh, nhoáng một cái đã đi tới, ngón tay khều cái áo khoác của Thất Thất, không ngờ, quần áo liệm của cô ấy đã rách cả rồi, chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót, còn tôi cũng có thấy thấy rõ được hai chân của Thất Thất.
Thịt trên chân của cô ấy bỗng trở nên sưng phù lên, dường như mất đi hình dạng của chân, chẳng khác gì một đám bột không thành hình.
“Thất Thất, chuyện này là sao? Lúc anh vá xác cho em, rõ ràng đã nặn đàng hoàng cả rồi, linh hồn của em phải hoàn hảo mới đúng. Hơn nữa, hai ngày trước em vẫn còn bình thường cơ...”
Đối mặt với những câu hỏi của tôi, Thất Thất cúi đầu, lão quỷ thay cô ấy trả lời câu hỏi của tôi.
Ông ta nói, Thất Thất sắp hồn bay phách tán nên cơ thể sẽ ngày càng yếu, sẽ chết dần chết mòn, hai chiếc chân đó là giả nên sẽ biến mất trước tiên.
Tôi chợt nhớ lại, lúc trước Thất Thất nói, sau bảy ngày, cô ấy sẽ hồn bay phách tán. Bây giờ nghe lời giải thích của lão quỷ, như thế không phải là chẳng cần tới bảy ngày là hồn phách của Thất Thất đã không còn toàn vẹn nữa? Cho dù đến ngày thứ sáu tôi tìm được cách cứu cô ấy thì cũng muộn rồi!
“Có phải ông đã có cách gì đúng không?”, tôi nhìn lão quỷ.
Ông ta cười he he, ngón tay chỉ về phía tôi: “Nhóc, vẫn là cậu biết điều. Đương nhiên tôi biết cách để cứu cô ta, cũng có thể nói cho cậu, chỉ có điều...”
Ông ta giơ ngón út lên, ngoáy ngoáy tai, cố ý không nói tiếp.
Tôi hiểu ý của ông ta, nói dứt khoát: “Chỉ cần ông nói với tôi, tôi sẽ đồng ý giúp ông! Tôi nói được làm được!”
Thất Thất đứng chắn trước mặt tôi: “Anh đừng nghe ông ta, nói thật với anh vậy, không có cách để cứu em đâu, vốn dĩ là không hề có, nếu không, vừa nãy chú hai đã nói với anh rồi...”
Không đợi Thất Thất nói hết, lão quỷ lớn tiếng nói:
“Nếu như trong vòng 49 ngày của Thất Thất, các người có thể thu thập đầy đủ tóc của hai mươi mốt người chết...”
“Ông câm mồm!”, Thất Thất quát lớn, nhào tới lão quỷ muốn ngăn cản, không cho ông ta nói tiếp. Lão quỷ nhảy lùi về lại ngôi mộ rất nhanh, Thất Thất không thể nào tới gần nữa.
Lão quỷ cười xấu xa, tiếp tục nói: “Mỗi một lần thu thập được tóc của một người, cậu luộc nó trong nồi sắt khoảng hai giờ đồng hồ, sau đó cho cô ta uống. Đợi đến khi thu được tóc của hai mươi mốt người, cậu có thể thoải mái “vui vẻ” với cô vợ bé bỏng của mình rồi! Hí hí hí...”
Ông ta nói liến thoắng một tràng rồi, bĩu môi với Thất Thất, giơ hai tay ra nhún vai như không có gì xảy ra…
Tôi chớp mắt, cố gắng nhớ hết những gì ông ta vừa nói, đồng thời cũng rất tò mò, ông ta còn biết cả chuyện Thất Thất là người vợ ‘ma’ của tôi?
Lẽ nào, kết duyên âm xong thì những con ma khác đều có thể dễ dàng nhìn ra sao?
Có điều đây không phải trọng điểm. Tôi suy nghĩ kỹ càng về cách mà ông ta vừa nói. Mặc dù không dễ nhưng cũng không đến mức không thể thực hiện..
Một là người trong thôn đều được chôn cất, những ngày này tôi chỉ cần cố gắng lưu ý xem hàng xóm xung quanh để tìm người mới chết, trước khi bọn họ được chôn thì lấy tóc của người ta là được.
Nếu như không được, tôi sẽ tới nghĩa trang đào trộm, dù sao tóc của con người cũng không dễ phân hủy, chắc không khó tìm.
“Nếu như đơn giản như vậy mà Thất Thất cũng biết cách này, tại sao trước đây không nói cho mình biết?”, tôi âm thầm tự hỏi.
--------------------