Vốn tưởng bà ấy đi cùng với Thất Thất thì chắc là ma tốt, không ngờ bà ấy lại từng hại nhiều người như vậy.
"Đầu Kim?", bố Cẩu Tử huơ tay trước mặt tôi: "Được rồi, đừng có ngây ra đó nữa, mau về nhà đi! Sau này đừng tới đây nữa, nhớ chưa?"
Tôi gật đầu, bố Cẩu Tử đẩy lưng tôi bảo tôi mau về trong thôn đi.
Càng nghĩ tôi càng thấy lạ, nếu căn nhà ma từng hại chết người thì sao tôi chưa từng được nghe?
Chú hai là người vá xác, ngoài may thi thể thì còn cầu siêu cho người khác, nếu trong thôn có chuyện thế này thì chắc chắn tôi phải biết rồi chứ, cho dù lúc đó tôi còn nhỏ thì cũng phải còn ấn tượng gì đó chứ.
Đi được hai bước, tôi thật sự hiểu không được nên quay người lại.
"Chú, chú biết những người chết kia là ai không? Sao bọn họ chết thế?"
Bố Cẩu Tử thở dài, nhìn trái nhìn phải, hình như sợ bị người khác nghe lỏm chúng tôi nói chuyện vậy, nhưng con đường đất này chỉ có hai chúng tôi
Bố Cẩu Tử nhíu chặt mày, tỏ vẻ khó xử lắm, ông ấy chép môi nhìn tôi rồi khẽ nói:
"Nếu chú không nói rõ với cháu thì có phải cháu vẫn muốn tới căn nhà đó nữa không?"
Tôi lập tức kiên định gật đầu. "Hầy, cái thằng bé này, thật bó tay với cháu!", bố Cẩu Tử lại kéo tôi đi về phía xa với căn nhà kia hơn, khẽ nói:
"Không phải tất cả những người đó đều ở trong thôn chúng ta, cũng có những người ở nội thành tới. Thôn chúng ta có hai vụ, lúc đó cháu còn nhỏ, có lẽ không nhớ được chuyện này".
Tôi lập tức hỏi, những người trong nội thành đó đang yên đang lành tự nhiên chạy tới đây làm gì.
"Thế mời kỳ! Hầy, nhưng có người từ thôn chúng ta lên thành phố học đại học, đột nhiên lại quay về rồi đi tới căn nhà đó. Tối đó người đó không trở về thành phố mà ở lại trong nhà bí thư, cháu đoán được kết quả không?"
Mắt bố Cẩu Tử trợn to, tôi cũng căng thẳng hỏi: "Sao ạ?"
"Ngày hôm sau, bí thư vừa thức dậy nhìn ra ngoài sân thì thấy người kia đã treo cổ chết trên cây ngô đồng trong sân rồi. Cành cây đó rất là cao, cũng không biết người kia đã treo sợi dây thừng lên đó bằng cách nào nữa".
"Sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó? Sau đó cảnh sát tới, không nói gì cả, chỉ hỏi sơ vài câu rồi đem thi thể đi mất".
Tôi lại hỏi bố Cẩu Tử rằng hai người trong thôn chúng tôi chết thế nào. Ông ấy nói đều là treo cổ chết.
"Chủ của căn nhà đó là ai ạ?", tôi lại hỏi.
Bố Cẩu Tử quay đầu lại nhìn căn nhà màu than chì kia rồi lắc đầu: "Chú cũng không biết, người lớn trong thôn cũng không ai nhắc tới. Chỉ biết là người trong căn nhà đó đã bị chỉ trích cho đến chết trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa".
"Có khi nào là họ quay về đòi mạng những kẻ đã chỉ trích mình không chú?", tôi hỏi.
Bố Cẩu Tử chép môi: "Cái này thì chú không rõ".
Ông ấy chỉ nói với tôi chừng đó, sau đó thì tôi về nhà, suốt dọc đường vẫn luôn nghĩ về những chuyện này.
Lúc về đến nhà, tôi vỗ mạnh vào đầu, chợt nhớ ra tối qua mình ra khỏi nhà quả phụ Vương vội quá, không trộm tóc của chị ấy, chị ấy cũng được xem là người chết bất đắc kỳ tử.
Tóc của chị ấy có thể cứu được Thất Thất!
Ngày thường quả phụ Vương không tiếp xúc với người khác, cho dù đã chết thì rất có khả năng chưa ai phát hiện ra.
Tôi không muốn tối lại trèo tường vào nhà chị ấy vì sợ bị người khác phát hiện sẽ cho rằng tôi giết chị ấy.
Thế nên tôi phải nghĩ cách để mọi người phát hiện chị quả phụ đã chết rồi, sau đó tôi mới có thể quang minh chính đại cắt được tóc của chị ấy.
Tôi vờ vô ý đi vào con hẻm có nhà của quả phụ Vương.
Đang rầu vì không biết phải làm sao thì có một người phụ nữ vừa ngáp vừa đi ra khỏi con hẻm, thím ấy đang cầm chổi quét lối đi trước nhà.
Đó chính là hàng xóm của quả phụ Vương - thím Lưu. Tôi quen với thím ấy nhưng ngày thường cũng ít nói chuyện.
Tôi đột nhiên nghĩ ra một cách nên quyết định mạo hiểm thử xem.
Tôi bước tới trước gọi thì thím ấy nhận ra tôi ngay: "Ôi chao, chẳng phải Đầu Kim đây sao!"
Tôi gật đầu, vẻ mặt lúng túng, muốn nói nhưng rồi lại thôi, cố ý khơi gợi lòng tò mò của thím Lưu. Thím ấy không nhịn được hỏi tôi có chuyện gì thế.
"Là thế này ạ, tối qua cháu mơ thấy chú hai, chú báo mộng cho cháu bảo cháu tới xem chị Vương thử, nói chị Vương gặp nguy hiểm. Cháu vừa gõ cửa mà không có ai trả lời gì cả, hay là thím gọi giúp cháu đi?"
Ai ai trong thôn cũng biết bản lĩnh của chú hai tôi, thế nên tôi nói chú hai báo mộng thì thím Lưu cũng căng thẳng hẳn lên. Thím ấy gõ cửa cả buổi, còn gọi ới cả lên, đương nhiên là không có ai mở cửa rồi, chẳng mấy chốc đã kinh động tới hàng xóm xung quanh.
Tôi vội nói với thím Lưu là tuyệt đối đừng nói với mọi người chuyện chú hai tôi báo mộng, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Thím ấy rất căng thẳng, gật đầu đồng ý ngay.
Sau đó, mọi người gọi cửa cũng chẳng ai ra mở, ai ai cũng lo lắng cho quả phụ Vương, hai người đàn ông trèo tường vào trong, sau đó thì tôi nghe thấy bên trong có người kêu lên thất thanh.
Sau đó nữa thì cửa lớn nhà quả phụ Vương đã được mở ra, mặt hai người đàn ông xám xịt nói quả phụ Vương chết rồi, mau đi báo cảnh sát.
10 giờ sáng, vài cảnh sát dẫn theo một pháp y tới, có người đội trưởng lúc trước tôi đã gặp.
Bọn họ vừa tới đã giăng dây phong tỏa hiện trường. Tôi thấy cậu pháp y kia cũng tầm 20 tuổi, nhìn mặt búng ra sữa, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén già dặn.
Tôi vờ chỉ là người hóng hớt, giẫm lên cục đá bám vào tường nhìn vào trong.
Trước cửa gian phòng chính trong nhà quả phụ Vương, pháp y mặt búng ra sữa vừa khám nghiệm thi thể xong đang đứng nói chuyện với đội trưởng: "Phỏng đoán sơ bộ là chết vì quá hưng phấn, nhưng..."
"Nhưng gì? Có gì nói thẳng đi!", đại đội trưởng là người nóng tính.
"Tuy áo quần cô ấy xộc xệch nhưng trên cơ thể lại không có dịch của đàn ông...", pháp y mặt búng ra sữa nói một cách nghiêm trọng.
Đại đội trưởng gật đầu, nhíu mày nói: "Có cần mang thi thể về kiểm tra kỹ lại không?"
Pháp y mặt búng ra sữa kia lắc đầu nói đã kiểm tra kỹ lắm rồi. Bọn họ lại nói thêm gì đó nữa nhưng đột nhiên tai tôi đau nhói, đầu thì cứ ong ong, buộc phải nhảy xuống khỏi bệ đá, dựa sát vào tường mà thở dốc.
Sau đó, đại đội trưởng thu thập chứng cứ xong hỏi vài câu với người dân trong thôn đã phát hiện thi thể, rồi lại nói chuyện vài câu với trưởng thôn, sau đó ra về.
Trưởng thôn nói với mọi người rằng quả phụ Vương chết bất ngờ, chị ấy không có người thân nên nhờ hàng xóm láng giềng giúp đỡ, ông ấy là người đầu tiên đứng ra lo liệu hậu sự cho quả phụ Vương.
Thím Lưu cũng nhiệt tình, đề nghị để tôi cầu siêu cho quả phụ Vương, trưởng thông đồng ý.
Buổi chiều, lúc tôi cầu siêu cho quả phụ Vương, nhân lúc không có ai trong phòng, lén cắt ít tóc sau gáy của chị ấy, cẩn thận bọc vào khăn tay cất vào túi quần.
Xong xuôi mọi việc thì tôi về nhà, đóng cửa sân lại, tôi nổi lửa trong sân, lấy ấm sắc thuốc bỏ tóc và đổ nước vào để hãm.
Ngọn lửa cháy tanh tách phía dưới ấm thuốc, tai tôi sưng lên nhức đến khó chịu, đủ thử âm thanh cứ rót hết vào tai tôi.
Tôi nghe có người khóc, có người cười, có người chửi bới, có người khẽ thì thầm với nhau...
--------------------