Gắng gượng sắc nước cho xong rồi đổ ra chén, sau đó tôi ngả lưng xuống giường ngủ.
Tôi ngủ một giấc thẳng tới trời tối, mơ mơ màng màng tôi thấy một cơn gió lạnh thổi vào cổ mình lạnh buốt.
Tôi bừng tỉnh, mở mắt ra thì thấy Thất Thất đang nằm bên giường mình.
"Đầu Kim, anh sao thế?"
Tôi ngồi dậy lắc lắc đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai thấy đỡ hơn chút thì nói với Thất Thất là tôi không sao, bảo cô ấy uống chén thuốc trên bàn đi.
Thất Thất thấy tôi không sao thì cười với tôi, quay người tới bên bàn uống chén thuốc.
Tôi cũng xuống giường, đợi Thất Thất uống thuốc xong thì hỏi: "Thấy sao rồi?"
Tôi mới nói một nửa thì đã ngơ người ra rồi, tôi không nghe được tiếng nói của mình nữa!!!
Thất Thất gật đầu với tôi rồi nói thêm gì đó mà tiếc là tôi chẳng nghe thấy gì cả, chỉ có thể phán đoán qua biểu cảm và khẩu hình miệng của cô ấy.
Xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào cả.
Không những không nghe được âm thanh bên ngoài mà đến cả tiếng của mình tôi cũng không nghe được, nói chuyện cực kỳ tốn sức.
Cuối cùng tôi đã ý thức được rằng mình đã bị điếc rồi.
Tôi sờ cổ họng của mình, cảm giác được dây thanh quản rung động, tôi khó nhọc lên tiếng: "Thất Thất, anh không nghe được gì cả..."
Cô ấy lại hỏi tôi cái gì, cô ấy không hiểu, chúng tôi giao tiếp với nhau thật khó khăn.
Tôi cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó đi vào trong phòng lấy giấy bút ra, trao đổi với Thất Thất bằng cách viết: "Anh không nghe thấy tiếng động gì nữa cả!!!"
Thất Thất sửng sốt, lo lắng nhìn tôi, nói gì đó với tôi, chắc là đang hỏi tôi chuyện gì thế.
Tôi viết tiếp: "Từ tối qua anh đã nghe không rõ rồi, chiều nay đột nhiên nghe thấy rất nhiều tiếng động, tai anh rất đau, bây giờ thì không nghe thấy gì nữa".
Thất Thất nhíu mày, đột nhiên cô ấy đi tới bên lu nước, vẫy tay bảo tôi lại đó.
Tôi đi sang thì cô ấy chỉ tay vào những mảnh vỡ lọ sứ ở dưới đáy lu nước bảo tôi xem chúng.
Dường như ý của cô ấy là chiếc bình sứ nhỏ kia đã khiến tôi bị điếc vậy.
Sắc mặt của Thất Thất rất nghiêm trọng, đi tới trước cửa rồi vẫy tay với tôi, bảo tôi đi theo cô ấy.
"Đi... đâu?", tôi hỏi.
Thất Thất trầm ngâm một lát rồi nói gì đó, tiếc là tôi không nghe được. Cô ấy sốt ruột đến giậm chân, vội đi nhanh ra khỏi cửa, tôi đuổi theo.
Ban đầu tôi tưởng cô ấy dẫn tôi đi gặp lão quỷ, dù sao thì lọ sứ nhỏ kia là của lão quỷ, nhưng cô ấy không đi theo hướng mộ phần của ông ta.
Tôi cứ đi theo Thất Thất ra khỏi thôn, đi tới con đường đất giữa đồng, đi một lát tôi mới sực tỉnh ra.
Hướng cô ấy dẫn tôi đi chính là hướng ngôi nhà ma của quỷ bà!
Vừa đến bên ngoài ngôi nhà ma, cửa đã mở rồi, bà lão đứng bên trong cửa, cuối cùng tôi đã nhìn thấy rõ gương mặt bà ấy rồi.
Đôi mắt lồi ra ngoài, sắc mặt tím ngắt, môi thì dường như có màu tím đen luôn, đầu cúi xuống, vẹo qua một bên.
Tôi lại nhìn xuống chân bà ấy thì thấy bà ấy lơ lửng trên mặt đất...
Xem ra, bà lão đã chết vì treo cổ.
Nhớ lại những lời bố Cẩu Tử kể với tôi, những người bị bà lão hại chết cũng đều là treo cổ tự tử. Thế nên trước đây chắc là quỷ bà đã giết người để trả thù.
Tôi chưa từng hại bà ấy, chắc là bà ấy sẽ không hại tôi đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi liền đi vào trong với Thất Thất.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, trong sân, hai con dê ma vẫn giống như lúc sáng tôi thấy, đi đi lại lại một cách cứng nhắc.
Tôi không nhìn chúng nó nữa mà chuyển sang nhìn quỷ bà.
Thất Thất nói chuyện với bà lão, tôi không nghe thấy gì cả, chỉ thấy lúc đầu cô ấy rất lo lắng, sau đó thì dần dần trầm tĩnh lại, sau cùng thì cười với tôi.
Sau đó quỷ bà vào phòng, Thất Thất đi tới bên cạnh tôi, dùng ánh mắt bảo tôi đi theo cô ấy, tôi đi theo cô ấy tới bên lều gia súc.
Cô ấy trải rơm ra rồi vỗ vỗ, bảo tôi nằm xuống.
Thật ra tôi không buồn ngủ tí nào, nhưng cảm thấy nghe Thất Thất chắc chắn không sai nên liền nằm xuống.
Chẳng bao lâu sau thì tôi thấy đầu mình nặng trĩu, mí mắt cũng bắt đầu sập xuống, thoáng chốc ý thức đã mơ hồ, thiếp đi.
Cả đêm ngủ trong ngôi nhà ma, tôi lại ngủ khá ngon giấc.
Mãi cho đến sáng hôm sau, tiếng trống và tiếng kèn xô-na khiến tôi bừng tỉnh, mở mắt ra trời đã sáng hẳn rồi.
Nghe kỹ thì thấy tiếng đó vọng từ xa tới, hơn nữa còn là tiếng kèn trống lúc đưa tang!
Vẫn chưa đến lúc đưa tang quả phụ Vương, chắc không phải là đám tang của chị ấy.
Có phải ở chỗ nào đó mới có người chết hay không?
Lúc này, tôi mới đột nhiên sực ra là mình đã nghe được tiếng động rồi.
Tiếng gà trống gáy, tiếng gió thổi, ngay đến cả tiếng sột soạt của đám cỏ dại dưới người tôi nữa, tất cả đều khiến tôi cực kỳ phấn khích.
"Thất Thất! Anh lại nghe được tiếng động rồi..."
Ngay lúc tôi muốn báo tin tốt này với Thất Thất thì tôi mới phát hiện cô ấy đã không còn ở đây nữa.
--------------------