"Để làm gì vậy?", tôi đặt giấy bút lên bàn.
Thất Thất quay người đi tới trước bàn rồi cầm bút lên. Tôi nhìn thấy bàn tay cô ấy run rẩy, sau đó cô ấy mấp máy môi, gật đầu, hình như đang hạ quyết tâm vậy.
Cô ấy viết nhanh trên giấy vàng những chữ gì đó, tối quá tôi nhìn không rõ. Viết xong thì cô ấy đặt bút xuống rồi cắn đầu ngón tay của mình, nhỏ máu lên giấy, sau đó đẩy tới trước mặt tôi lạnh lùng nói: "Ký tên anh vào chỗ trống người làm đơn đi".
Nói xong, cô ấy vội quay người, tôi nhìn thấy như cô ấy đang lau nước mắt.
Tôi cầm tờ giấy vàng lên bước ra trước cửa, mượn ánh trăng để nhìn, vừa thấy ba chữ thì tôi sửng sốt.
Sát bên mép phải của tờ giấy có ba chữ lớn cứng cáp: Đơn Ly Hôn.
Ở phần ký tên, chỗ "Người làm đơn" vẫn còn chừa trống, đợi tôi ký vào.
Tôi quay lại trong phòng, đặt giấy vàng lên bàn lại nhưng không cầm bút lên.
Tôi nói với cô ấy: "Em không nói rõ với anh là chuyện gì thì anh không ký tên".
Thất Thất vội vã quay người: "Đừng hỏi nữa, bảo anh ký thì anh cứ ký đi...", nói rồi cô ấy bật khóc.
Tôi quyết tâm rồi, không động đến tờ giấy đó, đợi cô ấy giải thích với mình.
Thất Thất hít sâu vào một hơi để ổn định tâm trạng rồi mới kể rõ ngọn nguồn cho tôi biết.
"Chú hai làm mai để mở duyên phận cho anh với em, kết thành vợ chồng, việc này là để hồn phách của em dễ đi đầu thai, khi em đã được đầu thai thì đương nhiên hôn nhân giữa anh và em sẽ được giải trừ. Thế nên em vốn không định nói cho anh biết".
Cô ấy lại thở dài, nhìn tờ đơn ly hôn rồi tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ em sắp hồn bay phách tán rồi, nếu anh không ly hôn với em thì sẽ không thể nào gặp được mối duyên phận khác..."
"Thế nên, em đã viết đơn ly hôn giúp anh, để anh sau này có thể cưới người khác à?"
Cô ấy yên lặng gật đầu: "Như vậy thì anh và em sẽ không còn liên hệ gì nữa, từ nay anh sẽ được tự do".
Suy nghĩ một lát rồi tôi cầm tờ giấy vàng lên xé nát.
"Anh làm gì thế!", Thất Thất vội vã đi nhặt những mảnh vụn giấy.
"Đừng nhặt nữa, anh sẽ không ký tên đâu!"
"Anh không hiểu lời em nói à? Không ký tên, 7 ngày sau em hồn bay phách tán rồi thì cả đời này anh sẽ phải sống cô độc một mình đấy!"
Tôi gật đầu: "Anh hiểu hết. Nhưng nếu anh ký rồi thì sẽ thế nào? Có phải là em sẽ lập tức hồn bay phách tán không? Vì không còn duyên phận của chúng ta nữa thì sẽ không bảo vệ được em. Anh nói đúng không?"
Thất Thất trợn tròn mắt, cắn môi không trả lời, tôi biết ngay là mình đã đoán đúng.
"Anh không sợ..."
"Anh sợ, đương nhiên là sợ rồi! Nhưng anh càng sợ em lập tức hồn bay phách tán hơn! Anh không biết cõi âm các em có quy tắc gì, nhưng nếu vẫn còn thời gian 7 ngày thì chúng ta cùng thử xem, nhỡ đâu có cách nào có thể bảo vệ được hồn phách của em thì sao? Không thể cứ buông tay bỏ cuộc mà không dốc sức thử được!"
Thất Thất ngơ người ra, cô ấy mím chặt môi, khóe môi hướng xuống như sắp khóc đến nơi.
"Sao anh lại tốt với em như vậy? Có nói thế nào thì em cũng chỉ là một hồn ma..."
"Anh cũng không biết", tôi lắc đầu: "Con người anh không giỏi ăn nói, không dẻo miệng. Tóm lại anh cảm thấy cô gái lương thiện như em chết thật đáng thương, nếu như hồn phách cũng tan biến mất thì thật đáng tiếc".
Cuối cùng thì nước mắt của Thất Thất cũng tuôn rơi, nhưng cô ấy nín ngay rồi mỉm cười. Cô ấy gật đầu thật mạnh với tôi: "Vậy được, chúng ta thử một phen!"
Tuy không biết sau này ra sao nhưng lời nói của tôi có thể khiến cô ấy phấn chấn tinh thần nên tôi thầm vui mừng.
Lúc này, tiếng gà gáy đã phá vỡ màn đêm tịch mịch.
Thất Thất giật mình nói: "Trời sáng rồi, em phải đi rồi!"
Cô ấy nói xong thì chạy nhanh ra sân, tôi chạy ra hỏi: "Vậy tối mai em có tới không?"
Thất Thất không trả lời mà chỉ hơi nghiêng mặt:
"Ngày mốt là lễ đầu thất* của chú hai, 11 giờ tối nhất định phải tới mộ của chú hai đốt vàng mã, nếu không..."
*Đầu thất là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế.
Lại một tiếng gà gáy nữa vang lên...
Thất Thất không kịp nói nửa câu còn lại đã chạy ra khỏi cổng, tôi chạy theo nhưng chẳng còn thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa rồi.
Trở về trước cửa gian nhà chính, thi thể của Cẩu Tử vẫn nằm trên đất, tôi đỡ thi thể vào nhà rồi sau đó chạy đi gọi bố mẹ cậu ấy.
Bố mẹ Cẩu Tử không hề biết chuyện xác của cậu ấy vùng dậy đi ra ngoài, bọn họ đều nói là đột nhiên buồn ngủ quá nên thiếp đi lúc nào không hay, tôi đoán là do Chử Nguyệt Nguyệt kia giở trò.
Sau đó tôi dẫn bố mẹ Cẩu Tử tới nhà tôi, nhìn tình trạng thảm thiết của cậu ấy, hai ông bà khóc ngất. Họ không hỏi gì cả, chỉ xin tôi mau khâu xác cho Cẩu Tử để cậu ấy được yên lành về với đất.
Tôi với bố Cẩu Tử cùng khiêng cậu ấy về, sau đó tôi khâu xác cho Cẩu Tử xong mới về.
Về đến nhà, đóng cửa xong thì tôi nằm trên giường. Tôi ôm chặt cây kéo cắt xương trong người, chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Bao giờ Thất Thất mới đến? Tôi phải giúp cô ấy thế nào đây?
Cứ như vậy cho đến khi trời sáng bảnh, tôi mới mơ màng chợp mắt được một hai tiếng đồng hồ.
Tối ngày hôm sau Thất Thất không hề tới nhà tôi, tôi rất lo lắng, trong lòng cũng trống rỗng.
Ngày thứ 3, tôi đã chuẩn bị hết những vật cần để viếng mộ chú hai từ sớm, đồ cúng, giấy tiền vàng mã các loại, tôi đều gói kỹ vào bọc cả.
Đến 10 giờ tối, Thất Thất vẫn chưa xuất hiện. Tôi xách bọc đồ một mình tới phần mộ của chú hai.
Trời mưa bay lất phất, tôi đội một chiếc nón rơm rộng vành, lúc tới mộ thì áo quần đã ướt hết, gió đêm thổi một phát là tôi lạnh đến nỗi run rẩy làm hai hàm răng va vào nhau cầm cập.
Thời gian cứ trôi đi từng phút từng giây, tôi ngồi xổm bên mộ, ôm bọc đồ yên lặng chờ đợi. Mãi cho đến khi một mùi hương nhàn nhạt bay tới, tôi giật mình đứng dậy dáo dác nhìn xung quanh thì thấy Thất Thất từ hướng Tây đi về phía mình.
Hôm nay cô ấy khoác một chiếc áo choàng đỏ, rất xinh đẹp, cũng hơi kì lạ. Nước mưa rơi xuống người cô ấy rồi rớt xuống đất luôn, không hề khiến cô ấy bị ướt.
--------------------