Nghe vậy, lão quỷ cũng khựng lại, ông ta quay đầu nhìn, vệt ánh áng màu trắng nọ đã đáp xuống phía sau mộ ông ta.
“Trời! Sao nó lại ở đây!”, ông ta kêu toáng lên rồi đuổi theo rắn trắng.
Tôi và Thất Thất cũng đuổi theo, chúng tôi nhìn thấy chú rắn trắng rõ mồn một.
Toàn thân nó trắng như tuyết, dù bò qua bùn lầy nhưng lại chẳng có chút đất cát dính trên thân.
Tôi chưa từng thấy con rắng nào đẹp như vậy.
Chúng tôi sững sờ trước vẻ đẹp của con rắng trắng, Thất Thất cũng phải thán phục: “Đây là con rắn đó sao?”
Lão quỷ sốt sắng khom lưng, từ từ quỳ xuống, như đang chuẩn bị bắt chú rắn trắng lại, nhưng chú rắn trắng lại rít lên rồi chui vào mộ lão quỷ. Lão quỷ ngẩn ra, ông ta cúi đầu xuống, gương mặt gần như dán thẳng xuống đất.
“Tiểu mỹ nhân nghịch ngợm này, sao mi lại trở về...”
Tôi không để tâm tới nhiều chuyện tới vậy, bèn thẳng thừng lấy tay đào, lão quỷ nhìn tôi, sốt ruột nói: “Trời ạ, cậu đừng có đào linh tinh! Ống trúc đang ở đây mà! Chắc rắn trắng chui vào đó rồi”.
Tôi nhìn theo hướng lão quỷ chỉ, loáng thoáng thấy trong đám cỏ dại có một thứ gì đó hình tròn, một đầu cắm trên mộ lão quỷ.
Tôi cẩn thận mò mẫm một đầu ống trúng, dùng sức rút nó ra ngoài.
Ống trúc đã bị rút ra, bên trong có thứ gì đó đang vùng vẫy, Thất Thất vội vã giúp tôi đậy nắp ống trúc vào.
“Hay quá! Vậy là cứu được bà rồi! Đầu Kim, chúng ta mau về thôi!”, Thất Thất thốt lên xúc động.
Tôi gật đầu nhìn lão quỷ, ông ta cũng không giận nữa mà chỉ tỏ vẻ ngơ ngác.
Lão quỷ chìa tay ra: “Học trò ngoan, cậu đừng có hỏi thầy, thầy cũng không biết chuyện này là sao, trước đó thầy thật sự đã đánh mất nó rồi!”
Tôi đưa ống trúc cho Thất Thất rồi quay lại nhặt chiếc túi nilon đựng ảnh lên, đưa mắt liếc qua, vì có túi nilon bảo vệ nên những tấm ảnh không bị hư hỏng chút nào.
Tôi bước tới trước mộ lão quỷ, đốt từng bức một.
Lão quỷ mừng muốn chết. Sau khi tôi đã đốt xong xuôi, ông ta nhặt những tấm hình từ trong đám lửa lên, thưởng thức từng bức một, thỉnh thoảng còn tặc lưỡi khoan khoái.
“Táo bạo quá! Táo bạo quá đi mất! Học trò ngoan cũng to gan đấy!”, ông ta cười trộm, gương mặt hồng rực, ánh mắt lấp lánh sáng rực.
Tôi liếc nhìn lão quỷ, chẳng buồn để ý tới ông ta nữa mà chỉ cầm lấy ống trúc trong tay Thất Thất, cùng cô ấy chạy tới nhà bà Liễu.
Vừa tới ngoài cửa nhà bà Liễu, đột nhiên tôi lại nổi da gà, chỗ ở của người chết tràn ngập không khí kỳ dị.
Thất Thất cũng đứng lại, cô ấy thấp thỏm nhìn tôi rồi lắc đầu. Thất Thất cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Tôi đẩy cửa sân ra nhìn, trong sân có một đoàn người đông nghịt...
Đám người này như từ một khuôn đúc ra, gương mặt đẹp đẽ nhưng biểu cảm đờ đẫn, hơn nữa tất cả đều cùng cúi đầu như đang chia buồn với ai đó.
Bọn họ ăn mặc theo lối rất kỳ lạ, ai nấy đều khoác trang phục cổ lại, cách ăn mặc của những người này như nha hoàn người làm, nhưng cũng có vài người mặc giáp trụ, có vẻ là binh lính.
Chỉ ba người đứng trước cửa gian nhà chính là trông như có địa vị cao hơn.
Tất cả những người này đều đang kính cẩn canh giữ cửa gian nhà chính, hơn nữa chắc chắn họ không phải người.
Thất Thất chạm vào tay tôi, chỉ ra ngoài sân.
Tôi đưa mắt nhìn sang, thấy có ba chiếc xe ngựa và sáu con ngựa đang dừng trước tường, xe ngựa có nóc lớn trông rất khí thế.
Đến cả ngựa kéo trước xe cũng rất cao lớn cường tráng, to lớn hơn cả ngựa ngoài đời thực, ngoài ra còn có cả phu xe đứng cạnh.
“Thất Thất, đám ma quỷ này tới đây làm gì vậy?”
Cô ấy lắc đầu, cau mày, trông có vẻ cũng rất hoang mang: “Hình như họ không phải ma”.
“Hả? Nhưng nơi này âm u lắm, mà em nhìn họ xem, chẳng ai có biểu cảm cả, cũng không mở miệng nói gì hết”.
Thất Thất nói cô ấy cũng không biết chuyện này là sao, để vào đã rồi tính, chắc đám người này không có khả năng tấn công chúng tôi đâu.
Tôi gật đầu, dẫn bước phía trước, Thất Thất đi theo sau, chúng tôi cùng tiến vào khoảng sân tràn ngập tử khí.
Vừa nghĩ tới chuyện trong sân toàn là ma, da đầu tôi tê rần, hai chân cũng mềm nhũn, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.
Nếu bọn họ đột nhiên mất khống chế mà tấn công tôi thì e rằng tôi có chết cũng chẳng biết nguyên do.
Nói ra thì lạ, chúng tôi vừa bước vào, đám người nọ đã tự động lùi sang hai bên nhường đường cho chúng tôi.
Tôi và Thất Thất đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi không dám nói năng gì mà cứ thế tiến thẳng vào gian nhà chính.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào nhà. Trong nhà vô cùng lạnh lẽo, rất đỗi kinh khiếp, làm tôi rịn cả mồ hôi lạnh.
Bà Liễu nằm trên giường như một bà cụ mắc bệnh bình thường, dù bà Liễu vẫn mang dáng vẻ chết do treo cổ nhưng tôi cảm thấy bà ấy không hề đáng sợ như khi trước.
Nghe được tiếng chúng tôi bước vào phòng, bà Liễu đưa mắt nhìn chúng tôi.
Bà ấy yếu ớt mỉm cười: “Hai cháu tới rồi à”.
“Bà ơi, trông bà khỏe hơn nhiều rồi”, Thất Thất vui mừng thốt.
Bà Liễu gật đầu, nói vì có rắn đen giữ linh hồn nên mới được như vậy, nhưng giờ bà ấy vẫn đang rất yếu.
Bà Liễu vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa: “May là còn có chúng”.
--------------------