Quá nhiều thì sao, không phải cô đã ăn hết rồi sao? Trong đầu Tiêu Ái Nguyệt dâng lên suy nghĩ muốn đánh chết cô rồi ném xuống sông Hoàng Phổ, "Cam Ninh Ninh, cô ăn no chưa?"
Cam Ninh Ninh giả bộ nghiêm túc gật đầu, "Cũng hơi hơi."
Xác nhận mọi người không ăn nữa, Mạnh Niệm Sanh mới dám thu dọn bát đũa. Dù gì Tiêu Ái Nguyệt cũng là chủ nhà nên vẫn muốn giúp đỡ nhưng lại bị ánh mắt sống của Từ Phóng Tình bắt về. Từ Phóng Tình đưa thuốc cảm cho cô uống như uy hiếp, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em dám lây bệnh cho tôi, tôi sẽ lập tức đưa em đi cách ly."
Tiêu Ái Nguyệt chảy nước mũi, hai mắt đẫm lệ, mông lung nói, "Em sẽ cách chị xa một chút."
Nghe cô nói vậy, Từ Phóng Tình cũng không vui vẻ gì mấy, "Vậy em dứt khoát dọn ra ngoài ở luôn đi. Bớt nói nhảm, uống thuốc nhanh lên."
Đông Văn Giang hết sức chuyên chú nhìn tư liệu Từ Phóng Tình mang về, ngay cả khi Mạnh Niệm Sanh đưa Cam Ninh Ninh tới cáo biệt cũng không thèm để ý.
Mạnh Niệm Sanh luôn cẩn thận, cô có thể tinh tế quan sát được những gì người khác không phát hiện, cô cũng chẳng biết sao lại có thể thấy được sự mệt mỏi trên mặt Từ Phóng Tình. Cô giương miệng lên, thành khẩn nói, "Từ tiểu thư, hôm nay đã quấy rầy, đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện gì mà tôi có thể giúp, chị cứ việc tìm tôi."
Từ Phóng Tình chưa kịp đáp lời, móng heo của Cam Ninh Ninh đã đưa tới nhận lấy danh thiếp của Mạnh Niệm Sanh, sau đó phàn nàn lời khó hiểu, "Mạnh Niệm Sanh, sao tôi không biết cậu có việc làm."
Tuy cô có nhân cách "đặc thù" nhưng vẫn không phải kẻ ngốc, cầm danh thiếp trên tay một lúc mới chuyển giao cho Từ Phóng Tình, "Tôi cũng vậy, nếu sau này mèo nhà chị lại 'phát xuân' thì cứ đến tìm tôi."
Từ Phóng Tình ngược lại cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, "Tạm biệt."
Có lẽ như lần trước đã nói, Từ Phóng Tình không thích xã giao, càng không thích đối mặt với khách lạ không mời mà tới, nhưng Tiêu Ái Nguyệt có thể nhìn ra chị ấy không ghét hai người Cam - Mạnh, có lẽ do không quen tiếp xúc với người lạ. Tuy Từ Phóng Tình không trao đổi danh thiếp nhưng chị ấy vẫn cẩn thận cất danh thiếp của Mạnh Niệm Sanh vào ví tiền.
"Tôi không đồng ý." Đông Văn Giang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, Tiêu Ái Nguyệt vừa uống thuốc xong rồi cảm thấy buồn ngủ thì gã đột nhiên mở miệng, "Sammi, cô không thể từ bỏ, chúng ta đã mất năm năm, ròng rã năm năm, cô cứ như vậy bán nó đi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nửa ngủ nửa tỉnh bị tiếng hô của gã đánh thức, thân thể phản xạ có điều kiện giật mình một cái, sau đó mở to mắt vô tội nhìn gã, "Đông Văn Giang, anh làm gì vậy?"
"Em về phòng ngủ đi." Từ Phóng Tình bất động đẩy nhẹ cánh tay cô, "Tiêu Ái Nguyệt, về ngủ trước đi, tối nay tôi sẽ nói chuyện với em sau."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt mơ mơ màng màng đứng lên, chưa bước được bước nào đã bị Đông Văn Giang ngăn cản, "Cô đừng đi. Sammi, cô ấy là người trưởng thành nên có quyền lợi biết hết tất cả mọi chuyện."
Biết cái gì? Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Xảy ra chuyện gì?"
"'Dấu yêu' nhà cô muốn đem công ty mà chúng tôi đã khổ cực khai sáng ra bán với giá thấp, giá thị trường ít nhất cũng cỡ ba trăm triệu lại bị cô ấy bán với giá năm mươi triệu. Sammi, cô điên rồi!" Đông Văn Giang khó nén kích động, tay vặn nhăn mấy trang văn kiện màu trắng, trên mặt gã tối sầm đến cực hạn, thoạt nhìn đặc biệt nóng giận, "Chúng ta đã vượt qua thời điểm khó khăn nhất, vấn đề bây giờ không phải chỉ là kiểm toán thôi sao? Có thể ngồi tù sao? Đây đều là tâm huyết của cô, là tâm huyết của cô đó!" Mấy câu cuối cùng giống như đã tiết hết sức lực có trong thân thể, tay cầm trang giấy của gã đang không ngừng run rẩy, âm thanh cũng trở nên không được tự nhiên, "Sammi, đừng từ bỏ được không?"
"Tiêu Ái Nguyệt, em về phòng đi." Từ Phóng Tình không bị cảm xúc của Đông Văn Giang ảnh hưởng, cô an tĩnh ngồi ngay ngắn trên sofa, vô cảm lên tiếng, "Về phòng!"
"Là bởi vì cô ấy sao?" Đông Văn Giang đã rối loạn, gã nhìn Từ Phóng Tình xong rồi lại nhìn Tiêu Ái Nguyệt, cuối cùng trên mặt nổi lên phẫn nộ, "Sammi, cô bị uy hiếp nên đã bắt đầu sợ hãi rồi đúng không?"
"Tiêu Ái Nguyệt!" Từ Phóng Tình tăng âm thanh lên, hướng về phía Tiêu Ái Nguyệt khai hỏa, "Còn đứng ở đây làm gì? Em bị điếc hay bị què rồi? Trở về phòng đi, nghe không hiểu tiếng người sao? Đi nhanh."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt lấy lại tinh thần, tin tức vừa rồi quá lớn, cô cảm nhận được rắc rối lần này rất phức tạp, vất vả quay bước về phòng rồi lại xoay người như nghĩ đến gì đó liền cúi đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Không sao đâu."
Lời an ủi giống như đang đánh rắm mà không nổi được tí bọt nào trên mặt nước, chính cô cũng cảm thấy buồn cười, tay chậm rãi nâng lên giữa không trung, sau đó rơi xuống đỉnh đầu của Từ Phóng Tình hệt như phủi bụi, "Không sao đâu, Tình Tình, dẫu có ra sao cũng chẳng sao."
Động tác sờ đầu mèo này khiến người trong phòng lập tức trầm mặc. Từ Phóng Tình bị Đông Văn Giang mắng cho một trận vẫn không có việc gì, ngược lại bị động tác này làm cho phát bực. Cô nắm lấy cổ áo của Tiêu Ái Nguyệt, gắng gượng nửa xách nửa đẩy đối phương vào trong phòng ngủ, mặt lạnh mắng, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn chết rồi sao?"
Cửa phòng bị đóng lại, không còn nghe được âm thanh trò chuyện ở bên ngoài. Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong phòng một hồi, rốt cục vẫn không chịu nổi hiếu kì, cẩn thận mở cửa ló đầu ra khe hở nhìn.
Đông Văn Giang đã đi, Từ Phóng Tình đang yên tĩnh ngồi trên ghế sofa xem mười mấy tấm văn kiện lộn xộn bày ra trên bàn, biểu lộ hết sức kỳ quái. Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi, "Tình Tình, chị đang nghĩ gì?"
Từ Phóng Tình cầm cây bút trong tay, mu bàn tay nắm chặt nổi lên gân xanh giống như đang dùng lực rất lớn, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu tôi không có tiền, em sẽ rời bỏ tôi sao?"
Vì sao lại hỏi câu này? Tiêu Ái Nguyệt không hiểu vì sao chị ấy lại cảm thấy không an toàn vì vấn đề này, cô ung dung cười nói, "Em đến với chị cũng không phải vì tiền."
Câu trả lời của cô không thể trấn an tâm tình đang bất an của đối phương. Từ Phóng Tình cong khóe miệng, ý cười hiện lên trên mặt nhưng lại không nhìn ra được sự vui vẻ, "Vậy tôi sẽ rời khỏi em sao?"
"Chị đừng có cười như vậy." Tiêu Ái Nguyệt không thích nụ cười khổ này, cô nắm chặt tay Từ Phóng Tình, cường ngạnh rút cây bút trong tay ra, "Chị sẽ không."
"Thật sao? Vợ chồng nghèo khó, trăm sự bi ai. Tiêu Ái Nguyệt, sau này chúng ta nghèo rồi, năm giờ sáng phải ra chợ giành giựt mua rau xanh giá rẻ, sẽ phải mặc quần áo giặt tới mức trắng bệch cũng không nỡ bỏ, sẽ không có tiền mua xăng hay mua xe, cuối cùng lại vì khất nợ tiền điện nước mà ra tay đánh nhau, rồi em sẽ cảm thấy mệt mỏi, tôi cũng vậy." Giọng nói của Từ Phóng Tình rất nhẹ rất chậm, gợi lên cảm giác thê lương khó tả, "Ở trong thành phố này, nếu không có tiền, em sẽ lập tức mất đi tôn nghiêm làm người."
"Tình Tình, thật ra mua rau xanh vào buổi tối sẽ càng rẻ hơn một chút, mua đồ thừa rẻ hơn nhiều." Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc uốn nắn sai lầm trong lời nói của người yêu, "Chị nói không có tiền mua xăng thì chúng ta sẽ mua xe đạp, chờ có tiền lại mua xe điện. Nếu chị không biết lái, em sẽ dạy cho chị, chị không muốn lái thì em chở. Em nói chị nghe, em vẫn còn rất nhiều quần áo từ thời học đại học chưa vứt ở thành phố H, quần áo cũ giặt tới trắng bệch bây giờ đang thịnh hành lắm nha. Không có tiền đóng phí điện nước cũng chẳng sao, chúng ta có thể ra ngoài lao động kiếm tiền mà. Nếu chị muốn đánh nhau, em sẽ không đánh trả. Tiền không thể đại diện cho tôn nghiêm, chúng ta sẽ có cuộc sống thuộc về chúng ta, dù không thể trải qua ngày tháng như xã hội thượng lưu, nhưng chúng ta có nhau. Tình Tình, chúng ta cùng nhau đối mặt với vấn đề khiến chị lo lắng, được không? Nếu chị cảm thấy mệt mỏi, em có thể giúp chị. Em thừa nhận bản thân rất ngốc, kinh nghiệm không đủ, nhân mạch cũng chẳng có, nhưng không phải ngạn ngữ có câu 'cần cù bù thông minh' sao? Em có thể học."
"Cần cù bù thông minh không có ý nghĩa gì." Tâm trạng xuống dốc của Từ Phóng Tình phút chốc lại khôi phục được trạng thái bình tĩnh, "Tôi chấp em thêm mười phút, em cũng không bay qua tôi nổi. Tiêu Ái Nguyệt, đừng tự lừa mình dối người, đồ ngốc sẽ bay sai đường, đây chính là sự thật."
"À." Tiêu Ái Nguyệt thành công bị cô chuyển chủ đề, cẩn thận nghĩ nghĩ, hỏi, "Vậy rùa thỏ thi chạy thì sao?"
"Em lười như thế, em có dám chắc sẽ không ngủ gục nửa đường không?" Từ Phóng Tình không khách khí đả kích lòng tự tin của cô, "Lùi một bước mà nói, em có thể may mắn đụng phải một con thỏ thích ngủ, nhưng ai dám bảo đảm tất cả thỏ trên đời này đều thích ngủ? Tiêu Ái Nguyệt, đừng ngây thơ như vậy, cuộc đời không thể chỉ dựa vào may mắn, thuyền đến đầu cầu không thể thẳng, nếu không có ai cầm lái thì nó chỉ biết lướt đi hoặc chìm xuống."
Tiêu Ái Nguyệt tràn đầy phấn khởi truy vấn, "Vậy Tái ông mất ngựa (*) thì sao? Giải thích thế nào?"
"Em đang rảnh rỗi lắm sao?" Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn mặt người kia chằm chằm, "Tiêu Ái Nguyệt, nhìn tôi giống bách khoa toàn thư lắm sao? Em cảm mạo xong chưa? Cách tôi gần như vậy làm gì?"
"A, a, dạ." Không khí u ám vừa rồi bị mạch suy nghĩ của hai người quét đi sạch sành sanh. Tiêu Ái Nguyệt đứng lên sắp xếp tư liệu trên bàn ngay ngắn lại, sau đó mắt không tự chủ được ngắm nhìn cái túi được Từ Phóng Tình xách về, "Tình Tình, bên trong cái hộp kia là gì?"
"Cần tôi phải đặt nó ra trước mặt em sao? Tiêu Ái Nguyệt, em không có tay à?" Từ Phóng Tình đưa người tới trước rồi duỗi tay cầm tư liệu trên bàn, hững hờ nói, "Em tự đi qua một bên chơi đi, đừng phiền tôi."
Tiêu Ái Nguyệt tự động ngậm miệng, cô lấy hộp gỗ trong túi ra, vặn mở khuy cài, đôi mắt tức thì sáng lên nhìn chiếc nhẫn màu bạc nằm bên trong, "Tình Tình, cái này, cái này..."
Từ Phóng Tình khẽ ngẩng đầu nhìn bộ mặt mừng rỡ như điên của đối phương rồi nhấc lông mày nói, "Mang vào thử xem, nếu ngón tay quá béo đeo không vừa thì trả lại cho tôi, để tôi đi trả hàng."
"Không trả!" Tiêu Ái Nguyệt tức tốc chạy đến trước mặt người yêu, sau đó ôm mặt đối phương rồi hung hăng hôn một cái, "Em thích lắm."
Từ Phóng Tình ghét bỏ chà xát mặt mình, "Tiêu Ái Nguyệt, em thuộc loài cóc sao? Làm gì nhiều nước bọt vậy?"
Chiếc nhẫn không lớn không nhỏ, vừa vặn, phù hợp, đồng chí 'cóc' giơ gương mặt tràn đầy kích động lên, "Em vừa thấy tay chị đeo nhẫn, em còn tưởng có ai khác tặng, thì ra... Ke ke ke."
Từ Phóng Tình không nhìn nổi bộ dạng ngốc nghếch của người kia, "Bản thân tôi có tiền, cần gì người khác tặng?"
Nói đến mới nhớ, cuộc sống vẫn rất cần tiền, Từ Phóng Tình đứng lên hít sâu một hơi, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không thể không có tiền."
"Cho nên?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu hỏi, "Chị quyết định thế nào?"
"Quyết định..." Từ Phóng Tình cúi người lấy toàn bộ tư liệu mà cô 'thiên tân vạn khổ' mang về từ Hồng Kông ném hết vào trong thùng rác, "Tôi không thích cầu người, càng không thích tham sống sợ chết. Tiêu Ái Nguyệt, em là người của tôi, tôi muốn nuôi em!"
***
(*) Tái ông mất ngựa:
Sách Hoài nam tử chép rằng: Có một ông lão kia sinh sống gần biên ải (tức Tái Ông). Nhà ông nuôi một con ngựa quý. Thế nào nó tự nhiên đi vào đất bắc mất hút. Những người quen biết đến nhà hỏi thăm, ông nói với họ: "Mất ngựa biết đâu lại là điềm may". Quả nhiên, mấy hôm sau con ngựa nọ trở về, lại "rủ" thêm mấy con tuấn mã nữa đi cùng. Anh em láng giềng đến chia vui, ông lại chép miệng nói: "Ôi dào! Được thêm ngựa biết đâu lại là hoạ đó".
Cầu được ước thấy! Con trai ông thấy ngựa đẹp bèn mải mê tập cưỡi, phi ngựa suốt ngày để đến nỗi một hôm ngã gãy cả chân. Tội quá! Trước sự kiện này, mọi người cho là tai hoạ, nhưng Tái Ông vẫn ung dung: "Biết đâu lại là phúc đó!". Mà cũng nghiệm vậy. Sau đó, đất nước bị giặc giã, trai tráng tất thảy phải ra trận. Mà xung trận tiền thì "mười thằng chết chín" là cái chắc. Riêng cậu con trai ông vì tàn tật mà được ở lại và sống sót, ở với cha trọn đời, sinh con đẻ cái. Quả là "trong phúc có hoạ", "trong hoạ lại có phúc". Sự đời thật khó mà lường.
Dĩ nhiên, chuyện Tái Ông chỉ là một trường hợp lạ, hiếm hoi. Nhưng qua chuyện này, người ta muốn ngụ ý một triết lí: Sự đời may rủi thất thường, hãy bình tĩnh mà chiêm nghiệm và suy xét. Mất chưa hẳn là mất, mất cũng chưa hẳn là mất tất cả, vì vậy chở có nản lòng, nhụt chí. Có khi chính từ sự mất mát, tai ương kia lại là tiền đề đem lại cho ta một điều may mắn cũng nên.
Ngược lại, chớ vui với điều may mắn nhãn tiền. Không khéo thì rất có thể rủi ro sẽ đến từ điều tưởng là hay đó. Đây cũng là bài học về chữ "Nhẫn" trong cuộc sống.