Công ty bên Bắc Kinh cấp tốc điện báo, người phụ nữ kia hung ác mắng Mạnh Niệm Sanh một trận, trách cô phá hỏng con bài tốt, ở Thượng Hải lâu như vậy mà vẫn không biết trời cao đất rộng. Người kia còn hỏi cô có muốn sống nữa không hay lại muốn bị người ta giẫm đạp dưới chân, còn bắt cô nghĩ biện pháp giải quyết sự tình ở Thượng Hải, mặc kệ là bán mình hay bán tự tôn.
Mạnh Niệm Sanh có nỗi khổ khó nói, cô bị người phụ nữ kia mắng hơn nửa giờ, đang lúc bị mắng đến đầu óc choáng váng thì đối phương bỗng nhiên đổi lời nói mới vừa được một công ty khác bỏ vốn đầu tư. Người đứng tên công ty kia chính là Khang Thụy Lệ. Đĩa CD của Mạnh Niệm Sanh đã có tác dụng, cô quả thật đã làm cho Khang Thụy Lệ triệt triệt nhớ kỹ mình.
Cái giá phải trả là Trần Vãn Thăng rút vốn và Từ Phóng Tình đổ máu. Lúc này, nếu Mạnh Niệm Sanh còn chưa biết mình bị gài bẫy thì cô cũng không phải là Mạnh Niệm Sanh nữa.
Khang Thụy Lệ vì đạt thành mục đích mà không tiếc hy sinh tiệc cưới của con gái, thậm chí còn giả bệnh. Mục đích của bà chỉ có một, đó chính là Từ Phóng Tình. Mạnh Niệm Sanh không biết rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì với Từ Phóng Tình. Cô gọi điện hỏi Trần Vãn Thăng có thời gian gặp mặt không.
Trần Vãn Thăng rất sảng khoái đồng ý hẹn gặp ở nhà mình và đưa ra ba yêu cầu, chỉ cần Mạnh Niệm Sanh đồng ý thì kế hoạch hợp tác giữa các cô vẫn có hiệu lực.
Thứ nhất: bán căn nhà ở đối diện nhà của Từ Phóng Tình cho Trần Vãn Thăng.
Thứ hai: Ở nhà đối diện giám sát Từ Phóng Tình.
Thứ ba: Vĩnh viễn giữ im lặng đối với chuyện đĩa ghi hình.
Mạnh Niệm Sanh nghe người kia nhắc đến chuyện CD ghi hình, nghi hoặc trong lòng đã được giải, dáng vẻ của cô như gặp phải lôi điện, toàn thân không thể kiềm chế được, "Đổng sự Trần, làm sao chị biết được chuyện đĩa ghi hình kia?"
"Em đoán xem là ai đưa nó đến tay Tiêu Ái Nguyệt? Em đoán là ai giao nó cho tôi?" Trần Vãn Thăng uống trà khoan thai cười nói, "Một vật cần bảo mật như thế, Khang Thụy Lệ sẽ mạo hiểm để nó ở bên ngoài sao? Em chỉ là giúp tôi trả lại cho nguyên chủ thôi, đúng lúc có thể dùng nó để ép người mà chị ấy đang cần nhất đến trước miệng. Tôi có CD ghi hình, cũng có camera quay lại cảnh Tiêu Ái Nguyệt đã mang nó đi, hơn nữa Tiêu đã từng là người của tôi. Em thử nghĩ xem, để ba thứ này cùng xuất hiện trước mặt Từ Phóng Tình, lại có thêm em trợ giúp, Từ Phóng Tình có phát điên hay không?"
Tâm cơ của Khang Thụy Lệ nặng như vậy sao? Lúc trước, Mạnh Niệm Sanh chỉ vì muốn bợ đỡ quan hệ với bà ta, nào ngờ bà ta lại biến cô thành một quân cờ, khiến cô bất tri bất giác trở thành đao phủ làm tổn thương Từ Phóng Tình. Cô biết chân tướng mọi chuyện, áy náy đối với Từ Phóng Tình càng sâu hơn nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, bèn cố ý chuyển đổi đề tài, "Đổng sự Trần, nếu là việc riêng của đổng sự Khang, chẳng phải bà ấy nên tìm tôi nói chuyện sao?"
"Dã tâm đừng lớn như vậy chứ." Trần Vãn Thăng quả nhiên hiểu sai ý của cô nhưng lại không giận, chỉ cảnh cáo cô, "Tôi rất muốn nhìn thử xem một người phụ nữ đầy gai trên mình sẽ bị xã hội bào mòn ra sao. Dù là Từ Phóng Tình hay là Tiêu Ái Nguyệt, người trẻ tuổi có tâm hồn hoạt bát và nhục thể xinh đẹp đến cỡ nào mới làm người ta chú ý. Tiểu Mạnh, em rất thông minh, tương lai sẽ thành công, nhưng tôi vẫn luôn không thích kiểu phụ nữ như em, tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ của tôi lúc còn trẻ trên người em. Khi tôi còn trẻ, nếu thích ai đó sẽ tự mình chinh phục, làm họ phải tình nguyện quỳ dưới thân của tôi."
Mặt ngoài như đang khen nhưng là thầm chê. Mạnh Niệm Sanh không phải nghe không hiểu nhưng lập trường không để cô có lựa chọn khác. Là người duy nhất biết chuyện, cô lựa chọn im lặng, điều đó đồng nghĩa với chuyện sẽ không ai có thể giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm giữa Từ Phóng Tình và Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có thể dựa vào duyên phận giữa hai người thôi, cơ mà cô không biết rốt cuộc Từ Phóng Tình có từng hoài nghi Tiêu Ái Nguyệt hay không. Trong cái đêm thất hồn lạc phách kia, có phải chị ấy đã cố tình diễn xuất như vậy? Cô cũng đoán không ra Khang Thụy Lệ muốn làm gì Từ Phóng Tình, có lẽ chỉ những ai nhìn thấy được toàn cảnh mới biết nên kiểm soát mọi thứ như thế nào, một trong những nhân vật nữ chính như Tiêu Ái Nguyệt vẫn biến mất khỏi cuộc sống của các cô.
Tựa như Từ Phóng Tình đã nói, Mạnh Niệm Sanh giỏi ngụy trang dù là đối với ai. Cô gật đầu đồng ý điều kiện của Trần Vãn Thăng, lúc cầm hợp đồng xoay người rời đi bèn tăng thêm một câu, "Đổng sự Trần, có một chuyện chị đã nghĩ sai, tôi không hề giống chị."
***
Dưới tán cây khô trong Tứ Hợp Viện (*) có một cô gái nhỏ ước chừng mười tuổi đang đứng. Cô bé cầm một hòn đá nhỏ trong tay nhảy lò cò, có lẽ chơi một mình quá chán, cô nghiêng đầu nhìn cửa phòng đang đóng phía bên trái, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không chịu nổi tịch mịch liền chạy tới gõ cửa, "Ra chơi đi Tiểu Thiên, đã bài tập làm xong chưa?"
"Kẹt kẹt" cửa gỗ phát ra tiếng khó nghe, cửa mở nhưng người thuê phòng bên phải lại bước ra. Cô bé quay người nhìn người phụ nữ có sắc mặt tái nhợt đang đứng ở cửa, đôi mắt trắng đen không có chút sắc thái, cô ấy im lặng lướt qua cô bé, ngay cả bước chân cũng không hề phát ra âm thanh.
Cô gái nhỏ nhớ tới những lời mẹ và bà đã từng nói, họ nói vị khách trọ này đã chuyển đến hơn một tháng, bình thường rất ít đi ra ngoài. Trong tuần đầu tiên, mỗi ngày đều có thức ăn ngoài giao đến trước cửa, nhưng sáng hôm sau thức ăn kia vẫn còn nguyên được xách trở ra, bỏ tiền phung phí như thế chỉ làm lợi cho lũ mèo hoang gần đó.
Không biết cô ấy là ai, không biết cô ấy từ đâu đến, cũng không biết cô ấy có công việc hay không. Người phụ nữ kỳ quái này trở thành nhân vật 'tám chuyện' cho hàng xóm. Cô gái nhỏ không chờ được bạn cùng chơi với mình cũng chán nên lại đi theo sau lưng người phụ nữ kia, chậm rãi tới khu nhà đang xây dựng.
Một đám mèo hoang hiếm thấy xếp thành một vòng tròn, người phụ nữ đứng ở giữa. Cô ấy mở hộp cơm mang theo ra rồi bỏ trên đất, sau đó yên lặng nhìn đám mèo đánh phá lẫn nhau, ăn xong lại chạy đi.
Cô ấy cứ ngồi mãi ở chỗ đó, người đến người đi bên cạnh cũng không hấp dẫn được sự chú ý của cô ấy. Mặt trời phải xuống núi, cô gái nhỏ muốn về nhà, cô bé đã chơi cùng con giun trong đất bùn hết cả buổi trưa, rốt cục cũng mất kiên trì quay đầu nhìn bóng lưng cô đơn của người nọ, thấy cô ấy vẫn chưa phát hiện ra mình đang theo dõi, thế là cô bé vui vẻ chạy về nhà.
Đêm đến, bà của cô bé nghe cô bé tranh công kể lại những chuyện này, tự nhủ, "Hèn gì dạo gần đây mèo hoang càng ngày càng nhiều."
"Cô ta trả tiền thuê nhà đúng hẹn là được rồi, quan tâm mấy chuyện kia làm gì?" Gã đàn ông duy nhất trong nhà bất mãn với tiếng nói cười xì xào bàn tán, gã uống bia vào rồi hào khí nói, "Bên anh Triệu lại khất nợ tháng này, nói chờ đến sau khi khai giảng, không biết còn muốn chờ tới khi nào?"
Người giữ chữ tín ở đâu cũng được hoan nghênh. Ngày hôm sau, 'mẹ chồng và nàng dâu' cầm theo mấy trái lê qua nhà của người phụ nữ kia nhưng cô ấy lại chẳng nói gì nhiều, giọng điệu rất thanh thúy, lúc cười lên tràn đầy sức hút.
Một tới hai đi, mọi người liền biết nhau, người trong viện đều biết người phụ nữ kia họ Tiêu và đến từ một huyện nhỏ, hiện tại đang ở nhà chờ việc, cũng không có thân nhân bên cạnh.
Cô đang tìm việc làm, mấy ngày trước mất tích, nghe nói là đi Thượng Hải du lịch, ngày cô trở về có mang theo một hộp sô cô la cho bọn con nít trong viện. Ban đêm, mọi người thường hay tập hợp lại một chỗ cùng nói chuyện phiếm và cũng gọi cô ra tham gia. Lúc cô cười lên trông rất đẹp nhưng nét vui không nhiều, ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ thất thần làm người ta hết sức hiếu kỳ.
Mẹ của cô bé nhỏ họ Lý, cô bé có tên thân mật là Mộc Tử. Lý nữ sĩ không rõ cô Tiêu có yêu cầu gì về công việc, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy tìm việc thất bại trở về, cô lại vì hộp sô cô la của đối phương mà nổi lên lòng trắc ẩn, đến chiều, cô cầm một tờ giấy đưa cho cô Tiêu rồi căn dặn, "Công ty của chồng tôi đang tuyển tài xế, Mộc Tử nói cô biết lái xe, hay là đến thử một chút xem sao, dù sao cũng tốt hơn so với ngồi không ở nhà."
Người phụ nữ kia rõ ràng có chút kinh ngạc, "Chị Lý, cảm ơn chị."
"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, mọi người đều là hàng xóm cả." Trên gương mặt tròn trịa của Lý nữ sĩ tràn đầy nhiệt tình, "Bây giờ rất khó tìm việc, cũng không biết có thể tìm được hay không, cô đi thử một chút xem sao."
"Gọi tôi là Tiểu Nguyệt đi." Người phụ nữ cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, giọng nói rất nhỏ nhẹ, "Mẹ tôi cũng gọi tôi như thế."
"Tiêu Ái Nguyệt, tên nghe thật là êm tai, không tệ nha, hay hơn Mộc Tử nhà tôi." Lý nữ sĩ thành công kéo gần khoảng cách của hai người, cười nói, "Tên rất hay."
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Là ba của tôi đặt."
Sáng hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt cầm hai chai rượu đến cám ơn, nói cô đã được công ty nhận làm, ngày mai có thể đi làm ngay.
Lý nữ sĩ có chút đắc chí, ban đêm cao hứng liền kể hết mọi chuyện cho chồng nghe. Lão Trương nghe vợ nói xong liền nói, "Tôi còn đang tự hỏi là ai? Hôm nay, quản lý hỏi tôi có phải có bạn đến ứng tuyển làm tài xế không, còn nói người kia tốt nghiệp đại học trọng điểm, bên bộ phận nhân sự muốn người nên có kêu cô tới văn phòng làm việc, nhưng cô ấy nói không thích hợp ngồi văn phòng, nhất định phải làm tài xế, chẳng lẽ chính là cô ấy?"
Lý nữ sĩ nghe xong cũng đờ người ra, thừa dịp Tiêu Ái Nguyệt còn ở bên ngoài đánh răng bèn mượn cơ hội hỏi vài câu. Tiêu Ái Nguyệt không phủ nhận, "Từ đầu tôi vốn không có ý định xin làm văn phòng, tôi nhìn máy tính sẽ bị chóng mặt, không thể nhìn màn hình lâu được."
Lần đầu Lý nữ sĩ nghe nói chuyện này, "Vậy công việc trước kia của cô đều là tài xế sao?"
"Không phải."
"A, trước kia cô làm ở Thượng Hải mà, chắc là vì chuyện này nên mới không làm nữa đúng không?" Quan tâm quá mức sẽ trở thành gánh nặng. Lý nữ sĩ không ý thức được điểm này, còn không biết điều hỏi thêm, "Tháng trước, cô đi Thượng Hải có tìm được công việc nào không? Bắc Kinh tốt hay là Thượng Hải tốt hơn?"
Tiêu Ái Nguyệt thong thả đánh răng xong rồi đặt cái cốc xuống, nhẹ nhàng nói, "Nhớ bạn bè nên trở về thăm một chút thôi, thấy người ta không có tôi vẫn sống rất tốt nên tôi cũng cảm thấy tôi vẫn ổn khi không có người ta, nhưng mà nếu nghĩ như vậy thì có khác nào đang giận lẫy, dù có như thế nào thì tôi cũng sẽ nhớ tới người ta, công ty, đường đi, ô tô, máy bay, tôi cũng hết cách. Ngày đó, tôi cứ theo chân người ta, ăn cơm, làm việc, gặp Quý Văn Việt... Người ta sống tốt thì mắc mớ gì đến tôi chứ? Tôi cũng không phải là cái gì của người ta, chị nói có đúng không, Tình Tình."
Lời vừa ra khỏi miệng, toàn thân Tiêu Ái Nguyệt chợt rung lên một cái, cô lập tức tỉnh ngộ trở lại rồi nhanh chóng quay đầu giải thích cho người đứng phía sau vài câu, nhưng nào còn bóng dáng ai? Không ai thèm nghe cô nói chuyện, cũng chẳng có ai lý giải được tâm tình của cô. Có một số người sẽ lấp kín nỗi đau ở trong lòng, không muốn nhìn nó thêm một lần nào nữa. Hốc mắt của Tiêu Ái Nguyệt ướt đẫm, cô trở lại trong phòng, sau đó hung hăng tự đánh mình một bàn tay, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng nghĩ đến chị ấy nữa, không được phép nhớ chị ấy, không được khổ sở, tao ra lệnh cho mày ngừng ngay lập tức."
(Faye: Ở chương trước có nhiều bạn thắc mắc nội dung quá, bản thân mình cũng phải đọc đi đọc lại mấy lần vì bị tác giả xoay, mình đưa ra giải đáp theo ý hiểu của mình,
1. Mạnh Niệm Sanh trả cuộn băng cho Khang Thụy Lệ vì muốn lấy một món nợ ân tình. Kết quả là chương này KTL góp vốn vào công ty nhà nàng. Khang Thụy Lệ vốn cầm cuộn băng cho Trần Vãn Thăng để TVT đưa cho Tiểu Nguyệt nhằm mục đích chia rẽ Từ Tiêu hai người, giờ cuộn băng rơi vào tay người khác, mà người đó còn trả lại thì tất nhiên phải "trả ơn" rồi.
2. Cuộn băng này là bằng chứng KTL lạm dụng tình dục Tình Tình, thử hỏi về phía Tình Tình khi biết Tiểu Nguyệt từng cầm cuộn băng này nhưng không nói gì với cô thì sẽ cảm thấy thế nào, chưa kể còn nghĩ Tiểu Nguyệt có thể đã xem cuộn băng đó, sẽ rất tổn thương và nhục nhã.
3. Chương trước là Mạnh Niệm Sanh bị Trần Vãn Thăng và Khang Thụy Lệ hợp tác lừa để dẫn dụ Tình Tình tới nhà KTL, vì Tình Tình muốn tìm hiểu cái chết của cha nàng. Kết quả còn bị KTL đưa cuộn băng ra để chia rẽ tình cảm của cô và TAN. Nên đoạn cuối cô mới nói TAN rất tốt. Vì TAN biết nhưng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, hoặc có lẽ cũng giận TAN vì biết mà không nói.)