Kỳ thật Tiêu Ái Nguyệt đã hỏi qua những chuyện này, nhưng người trong giang hồ có một số việc phải phòng ngừa. Sau khi Từ Sơ Tâm được hai tuổi, Từ Phóng Tình từ từ dời chỗ làm việc đến công ty. Điều kiện kinh tế trong nhà càng ngày càng tốt, Tiêu Ái Nguyệt lại không thể không buông bỏ bớt việc trong tay để về nhà chăm con gái.
Tóc của Từ Sơ Tâm càng dài càng mượt mà, mũi và miệng vẫn chưa rõ nét lắm, nhưng cặp mắt thần thái sáng ngời kia lại giống Từ Phóng Tình y như đúc, chính là một phiên bản nhỏ của chị ấy. Mỗi ngày, cô bé ôm khí cầu chạy tới chạy lui trong nhà, hai chân ngắn rất khỏe, tinh lực dồi dào, ngay cả Tiêu Ái Nguyệt cũng theo không kịp tiết tấu.
Ngốc Nguyệt và Mặt Trời cũng bị cô bé giày vò, ban đầu ba đứa nhỏ ở chung rất hài hòa, có một lần Tiêu Ái Nguyệt đi pha sữa bột, nửa đường nghe được tiếng mèo kêu la thảm thiết liền giật mình chạy tới xem xét thì nhìn thấy Từ Sơ Tâm đang dùng một tay bắt giữ con mèo, tay còn lại nhét lông mèo vào miệng nó. Mặt Trời trốn ở phía xa nhìn Ngốc Nguyệt bị Từ Sơ Tâm giữ chặt mà không có cách nào chống trả, dù sao móng vuốt đã bị Từ Phóng Tình cắt mất rồi, bình thường chẳng ai giáo huấn được nó mà lại dám gây chuyện với tiểu tổ tông này.
Từ Sơ Tâm liền là một Tiểu Bá Vương, dáng dấp mập mạp đáng yêu, song sức phá hoại thì không ai sánh kịp. Tiêu Ái Nguyệt không thể tính được cô bé đã quăng hỏng bao nhiêu cái chén, oắt con này ở trước mặt cô không kiêng nể gì cả nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn với Từ Phóng Tình. Mỗi sáng, chỉ cần Từ Phóng Tình vừa ra khỏi cửa, Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức chạy đến dọn ly chén, nếu không nhanh thì cô sẽ có thể nhìn thấy cái ly kia chia năm xẻ bảy trên mặt đất.
Hết lần này tới lần khác cô đã không còn tức giận nổi nữa. Từ Sơ Tâm vừa đong vừa đưa vừa chạy nhảy, đôi mắt to tròn long lanh như nước nhìn Tiêu Ái Nguyệt đầy tình cảm khiến cô hận không thể cho nó luôn cả mạng sống chứ ở đó mà trách cứ. Từ Sơ Tâm giống như tiểu quỷ, nó đã nhìn ra sự cưng chiều của Tiêu Ái Nguyệt nên càng biến hành vi quăng chén ly trở thành thành một trò chơi.
Tiêu Ái Nguyệt nhớ một ngày, Từ Phóng Tình đang ngồi uống cà phê trên sofa, trong tay mở laptop, Từ Sơ Tâm ở cách đó không xa đang lăn lộn chơi xe lửa trên thảm. Cảnh tượng này vốn rất bình thường, sau khi chị ấy uống xong cà phê sẽ đến công ty làm. Quả nhiên, một lát sau, Từ Phóng Tình thản nhiên đứng lên ôm Laptop đi ra ngoài thì cánh tay nhỏ của Từ Sơ Tâm đã lanh lợi chạy đến bên cạnh khay trà, sau đó dùng hai tay nhỏ nhắn, tròn trịa, trắng nõn bưng ly cà phê lên rồi lảo đảo đi đến bệ cửa sổ ném ra ngoài.
Dựa theo kịch bản thường ngày thì giờ phút này, Tiêu Ái Nguyệt sẽ đi dọn dẹp cái ly bể kia, sau đó lén mua một cái giống hệt thay thế vào chỗ cũ, không để cho Từ Phóng Tình phát hiện, nhưng hiện giờ Tiêu Ái Nguyệt lại cảm giác chân mình như đeo chì, làm sao cũng không cất bước nổi.
Từ Phóng Tình đứng sau lưng Từ Sơ Tâm, trong tay còn cầm một cục pin sạc máy tính, mắt thấy toàn bộ quá trình nên đương nhiên sẽ không bỏ qua. Lúc trông thấy vẻ mặt đắc chí của cô bé, Từ Phóng Tình nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt. Cách một cánh cửa, Tiêu Ái Nguyệt đã dọn dẹp xong bát đũa và đang lúng túng rụt cổ, cô muốn giải thích vài câu nhưng phút chốc lại quyết định không đếm xỉa đến nữa. Cô ngoan ngoãn ngậm miệng, mặc cho Từ Phóng Tình dẫn Từ Sơ Tâm đi thẳng vào phòng sách.
Rất nhanh đã nghe tiếng khóc thương tâm của Từ Sơ Tâm truyền đến, Tiêu Ái Nguyệt vốn định lén xem một chút, mới lên lầu hai đã đụng phải Từ Phóng Tình. Từ Phóng Tình nhìn cô, khóe môi nhàn nhạt cười, nhưng tâm tình rõ ràng là không tốt, "Em đến nhận tội?"
Tiêu Ái Nguyệt đuối lý nhìn người kia một cái, tần ngần giải thích, "Sơn Sơn còn nhỏ, lần sau chú ý là được rồi."
Từ Phóng Tình không nói lời nào, cô khoanh tay nhìn người kia chằm chặp, ánh mắt như đao phủ lăng trì người khác. Tiêu Ái Nguyệt bị nhìn đến phát sợ, kiên trì nói, "Sao lại khóc lớn như vậy?"
Cô nghiêng người lướt qua Từ Phóng Tình vào phòng sách xem xét thì nhìn thấy Từ Sơ Tâm đang ngồi dưới đất khóc đến thở không ra hơi, hai cái tay nhỏ lau nước mắt trên mặt, trên mông có dấu tay rất rõ. Tiêu Ái Nguyệt vừa đau lòng lại vừa tức giận, cô ôm Từ Sơ Tâm đi đến trước mặt Từ Phóng Tình, tức hổn hển hỏi, "Chị bị bệnh sao?"
Từ Phóng Tình nhếch miệng, thần sắc không giận mà vẫn rất uy nghiêm, "Tiêu Ái Nguyệt, em lặp lại lần nữa?"
Tiêu Ái Nguyệt im lặng ôm Từ Sơ Tâm đi thay quần áo, cô bé khóc ướt hết cả đồ, nếu không thay sẽ bị cảm mất. Sau khi thay quần áo xong ra ngoài, cô lập tức phát hiện Từ Phóng Tình đã chuẩn bị mười mấy ly cà phê trong tủ ra. 'Trò chơi ăn ý' giữa Tiêu Ái Nguyệt và Từ Sơ Tâm bỗng chốc sụp đổ. Từ Phóng Tình cầm ly cà phê tùy ý nhìn Tiêu Ái Nguyệt khiến cô rùng mình một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, em chiều nó quá rồi."
Đối mặt với sự chỉ trích của Từ Phóng Tình, trước mắt Tiêu Ái Nguyệt hiện lên dấu bàn tay trên mông của Từ Sơ Tâm, cô không cam lòng yếu thế trả lời, "Còn đỡ hơn chị ở nhà bạo hành nó, so với em càng không xứng làm mẹ."
Từ Phóng Tình thoáng ngơ ngác, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, cô chớp chớp mắt, cười như không cười nhìn Tiêu Ái Nguyệt, cặp mắt lạnh lùng và ghét bỏ y hệt như Từ Sơ Tâm, "Vậy tôi nên cảm ơn em sao?"
Giữa hai người đã gần hai năm không cãi nhau, Tiêu Ái Nguyệt nghe được câu nói này thì bỗng nhiên phản ứng lại. Có lẽ Từ Phóng Tình đã tức giận, nếu đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ không dám lớn tiếng với chị ấy. Lúc này, cả hai đều đã đổi tính, ban đêm, Từ Phóng Tình vào phòng sách ngủ, còn Tiêu Ái Nguyệt nằm mãi vẫn không ngủ được, cô cứ lật qua lật lại nghĩ về chuyện ban ngày, trong nội tâm càng nghĩ càng khó chịu nên dứt khoát rời giường đi xem Từ Sơ Tâm có đá mền ra hay không.
Phòng ngủ của Từ Sơ Tâm cách đó vài mét, Tiêu Ái Nguyệt muốn thăm nó trước khi ngủ nên đã cố ý không đóng cửa, nhưng hiện giờ cửa đã khép lại, khẽ mở cửa ra thì nghe được trong phòng có người đang nói chuyện, là giọng của Từ Sơ Tâm, không ngờ cô bé vẫn chưa ngủ. Tiêu Ái Nguyệt vừa định xông vào thì bên tai lại vang lên tiếng của Từ Phóng Tình.
"Vì sao lại không vui?"
Vì sao lại không vui? Chị ấy đang hỏi ai? Hỏi Từ Sơ Tâm sao? Từ Sơ Tâm nói không được nhiều, Từ Phóng Tình lại dùng giọng điệu của người trưởng thành để hỏi vào lúc nửa đêm, thật sự rất quỷ dị. Từ Sơ Tâm thật sự trả lời, cô rõ ràng trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cách một cái khe nhỏ, cô bé đang cọ vào cổ của Từ Phóng Tình, còn Từ Phóng Tình thì dán cằm lên trán nó, không khí ấm áp, thân mật.
"Ma Ma, Ma Ma."
Tiếng phổ thông phát ra từ miệng oắt con hai tuổi giống như tiếng địa phương, Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu liền muốn khóc. Từ đầu tiên Từ Sơ Tâm nói không phải mẹ mà là 'Tiêu Ái Nguyệt', là do Từ Phóng Tình cứ kêu họ tên của cô mỗi ngày bên tai của cô bé. Cô bé là con gái của cô và cũng là con gái của chị ấy, mất nhiều thời gian như vậy, rốt cục cô bé cũng chịu gọi mẹ ở trước mặt Từ Phóng Tình.
Con gái là cúc áo của ba mẹ quả thật không sai, nhưng mâu thuẫn cũng không giả. Ngày hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt làm điểm tâm xong mới gọi Từ Phóng Tình rời giường, cả hai đã gần nửa năm không chung đụng, trông thấy chị ấy đã thức dậy và đang bận rộn trước màn hình máy tính ở phòng sách bèn đi qua nhìn thì phát hiện là thông tin chuyến bay, cô thuận miệng hỏi, "Tình Tình, chị sắp đi công tác sao?"
Từ Phóng Tình nhích ghế làm việc ra, cánh tay dài duỗi lên rồi kéo Tiêu Ái Nguyệt một cái khiến cô không kịp phản kháng, cả người lập tức ngồi trên đùi của người kia. Cô kinh hô một tiếng, Từ Phóng Tình liền cười theo, sau đó không nhanh không chậm cúi đầu xuống hôn một cái lên môi đối phương.
Có chút lãng mạn quái dị.
"Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi, Tiêu Ái Nguyệt."
Tuần trăng mật được Từ Sơ Tâm giật dây lâu nay cuối cùng đã đạt thành, khó trách ai cũng nói 'con gái là áo bông nhỏ'. Tiêu Ái Nguyệt sờ bụng suy nghĩ, nếu sinh thêm đứa nữa cũng không phải là không thể.
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng thôi, quá trình diễn ra rắc rối hơn so với tưởng tượng nhiều, đồng thời sự thật đã chứng minh khi mang theo Từ Sơ Tâm đi tuần trăng mật, không gian căn bản sẽ không hề an tĩnh. Ba người cao hứng bừng bừng đi Maldives, lúc trở về thì chỉ có một người vui vẻ, hai người khác đều mỏi mệt.
Trên đường trở về, Từ Phóng Tình đeo kính râm, mặt không thay đổi nói một câu, "Tiêu Ái Nguyệt, sau này em đưa nó đi đi."
Thấy Từ Sơ Tâm đang vô tư xem trò hay, Tiêu Ái Nguyệt nổi lên ý nghĩ muốn bóp chết hai mẹ con kia.
Cũng may là Mạnh Niệm Sanh đã đến giúp đỡ, em ấy chưa từng nói muốn làm mẹ nuôi nhưng em ấy thật sự đối xử rất tốt với Từ Sơ Tâm. Có một số thời khắc, cô bé sẽ gọi em ấy là mẹ, cũng không biết là vô tình hay cố ý. Sự thông minh tràn ngập trên gương mặt ngây thơ ấy đều có bóng dáng của Từ Phóng Tình. Mạnh Niệm Sanh thích dẫn cô bé đi chơi, đi chơi nhiều đến mức có người còn tưởng em ấy là mẹ ruột của nó.
Giang Lâm Lâm có về một lần và mang theo bạn gái mới qua gặp Tiêu Ái Nguyệt, còn đụng phải Mạnh Niệm Sanh vào ngày đó. Bạn gái của chị ta có tướng mạo bình thường, khác hẳn với hình tượng kén vợ kén chồng vốn có, nghe nói cô gái này là luật sư, tên Ninh Tử Thiên, dáng người rất đẹp, khí chất cũng không tệ. Tiêu Ái Nguyệt luôn cảm thấy mình đã gặp Ninh Tử Thiên ở đâu đó rồi nhưng Giang Lâm Lâm đang ở đây nên cô cũng không hỏi được gì.
Giang Lâm Lâm ra tay hào phóng, vừa gặp mặt liền tặng cho Từ Sơ Tâm một con Kỳ Lân bằng ngọc để làm quà gặp mặt. Từ Sơ Tâm gọi dì khiến chị ta cười đến không ngậm được miệng, tóm lại là chị ta khá vui vẻ và không hề cảnh giác với trẻ con, nhưng khi đối mặt với Tiêu Ái Nguyệt thì lại phòng bị.
Đúng lúc Ninh Tử Thiên và Mạnh Niệm Sanh đang bận rộn trong bếp, Giang Lâm Lâm mở miệng hỏi vài chuyện của công ty, sau đó lại bắt đầu hỏi chuyện riêng của Mạnh Niệm Sanh. Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Tôi thật sự không biết, điều kiện của Tiểu Mạnh ưu tú như vậy, không thiếu người theo đuổi, bất quá tôi cảm thấy trong lòng em ấy đã có ai đó rồi, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không có đối tượng."
Ánh mắt Giang Lâm Lâm lấp lóe, cũng không biết chị ta đang nghĩ tới điều gì, "Là cái người mập mạp kia? Tôi cảm thấy cô ta không xứng với Tiểu Mạnh."
Tiêu Ái Nguyệt không rõ ý tứ, "Vì sao chứ?"
Giang Lâm Lâm đưa tay vỗ nhẹ vào vai người kia một cái, sau đó mỉm cười nói, "Trong lòng tôi, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy ai xứng."
Người phụ nữ này thật sự rất có thâm ý, nói chuyện rõ ràng, mặc dù có chút quá đáng nhưng đúng thật là là rất chuẩn xác. Người như Mạnh Niệm Sanh thật sự có thể tìm được đối tượng sao? Hoặc nói đúng hơn là em ấy nguyện ý buông tay sao?
Trên trán Giang Lâm Lâm xuất hiện một sự tự tin đến khó hiểu. Chị ta nhìn chằm chằm vào hai bóng người trong phòng bếp, "Tôi nhìn em ấy lớn lên nên đương nhiên cũng muốn tìm cho em ấy một đối tượng ưu tú. Cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi đã không còn tình yêu gì với em ấy nữa rồi. Không ngại nói cho cô biết, tôi đã gặp cô mập mạp đó rồi, cô có biết vì sao cô ta lại vội vàng kết hôn với gã đàn ông kia không? Bởi vì tôi đã nói hết chuyện của tôi và Tiểu Mạnh cho cô ta biết. Tôi nói với cô ta, nếu muốn ở bên cạnh Tiểu Mạnh thì nhất định phải làm được ba điều. Thứ nhất, come out với người nhà và có thể đường đường chính chính mang Tiểu Mạnh về nhà. Thứ hai, nghỉ việc và đến công ty của tôi làm. Thứ ba, bỏ qua chuyện cũ của Tiểu Mạnh. Cô đoán xem, con người mà, có ai chịu nổi đả thương."
Tiêu Ái Nguyệt nghe xong liền khổ sở, oán giận thở dài, "Cam Ninh Ninh chưa từng trải qua nhiều khó khăn, trắc trở."
"Vậy nên bảo bối của tôi phải chiều theo cô ta à?" Giang Lâm Lâm cười nhạo nói, "Không có khả năng, Tiểu Tiêu, cô nghĩ nếu cô không làm được ba điều này, Từ Phóng Tình sẽ quen cô sao? An tâm, bao dung và kinh tế, thiếu một thứ cũng không được."
Tiêu Ái Nguyệt không muốn giải thích Từ Phóng Tình là người như thế nào, cô chỉ hỏi, "Vậy bạn gái của chị thì sao?"
"Ninh Tử Thiên?" Giang Lâm Lâm từ chối cho ý kiến, "Em ấy là một người thú vị."
Thì sao? Tiêu Ái Nguyệt ăn đồ ăn của Ninh Tử Thiên làm xong thì đột nhiên nảy sinh cảm giác kỳ lạ. Đợi sau khi Giang Lâm Lâm đưa Ninh Tử Thiên rời khỏi, cô vẫn chưa khôi phục lại được. Giang Lâm Lâm cáo biệt ở ngoài cửa, sau đó thuận tiện đưa Mạnh Niệm Sanh về. Ninh Tử Thiên chỉ đứng sau lưng các cô, không nói một lời nhìn Tiêu Ái Nguyệt, sự mị hoặc trong mắt rất quen thuộc.
Ban đêm, Tiêu Ái Nguyệt kể lại cho Từ Phóng Tình nghe, trên thân thể của người đó có gì đó rất giống với Tần Thất Tuyệt, ngay cả hương vị món ăn cũng y hệt lúc trước đã nếm qua ở nhà chị Việt. Cô chưa từng nghĩ Từ Phóng Tình có quen biết người đó, còn nói cô ta đang làm cố vấn phát luật cho công ty. Hai người đưa mắt nhìn nhau, toàn thân Tiêu Ái Nguyệt nổi lên một lớp da gà. Từ Sơ Tâm đang hồn nhiên đuổi theo quả bóng da, trời bên ngoài mây đen dày đặc như sắp mưa.
Từ Phóng Tình đang nói chuyện điện thoại với Quý Văn Việt, cô hỏi chị ta tại sao biết Ninh Tử Thiên, đáp án nhận được là: Ninh Tử Thiên là bạn của một vị khách mà chị ta đã hợp tác trước đó, vị khách này có quan hệ khá thân cùng giới chính trị. Quý Văn Việt đã giúp cho gã một ân tình nên gã mới giới thiệu người luật sư này cho cô, mặt ngoài xem ra không có vấn đề gì.
Nhưng Tiêu Ái Nguyệt thật sự cảm thấy có gì đó không đúng, Từ Phóng Tình chưa gặp qua Ninh Tử Thiên, có khả năng chỉ là trùng hợp, dù sao thì Tần Thất Tuyệt cũng đã chết, ngay cả báo cáo chứng minh tử vong đều rất minh bạch. Tiêu Ái Nguyệt thở dài, "Vậy là tốt rồi."
Nếu người kia thật sự là Tần Thất Tuyệt thì sao? Cũng không thể nào, thay đầu đổi mặt rồi làm bạn gái của kẻ thù, lại còn làm công cho đối tượng vốn đang mập mờ với mình, vì cái gì?
Báo thù, hai chữ to tướng chợt lóe lên trong lòng Tiêu Ái Nguyệt, cô bỗng nhiên đứng lên quay đầu nhìn về phía Từ Sơ Tâm đang ôm Từ Phóng Tình, "Em đi đóng cửa sổ, trời sắp mưa rồi."
Từ Phóng Tình chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt ẩn chứa nhu tình vô tận.