Trong nội tâm Tiêu Ái Nguyệt vốn không muốn trả lời vấn đề này, cô không biết nên giới thiệu Từ Phóng Tình cho Đổng Tiểu Hạ như thế nào, cũng chẳng thể nói 'tôi đưa cấp trên đến để chia tay cậu' được, Từ Phóng Tình đâu phải mẹ của cô, vậy nên nói gì đây? Cô dứt khoát lựa chọn không trả lời, chỉ ấp úng lên tiếng, "Chị ấy... chị ấy là tôi, không phải... Tiểu Hạ, cho cậu cái này, tôi trả Bóng Đèn lại cho cậu."
Việc Tiêu Ái Nguyệt lựa lời nói vòng vo mà không dám nói thẳng chứng tỏ Từ Phóng Tình đang chiếm ưu thế, trên mặt cô không có bất kỳ cảm xúc gì, đôi mắt hơi nheo lại như đang che giấu nguy cơ khiến Đổng Tiểu Hạ vốn luôn dò xét cô bắt đầu sợ hãi.
"Cô cút đi cho tôi." Đổng Tiểu Hạ biến cơn giận thành hành động, tức đến mức bắt đầu ném đồ vật. Cô không để ý đến đáp án của Tiêu Ái Nguyệt, móng tay dài vô ý đâm sâu vào da thịt của Tiêu Ái Nguyệt, giọng điệu vô cùng phẫn nộ, "Tiểu Nguyệt, cậu kêu cô ta cút đi."
Từ Phóng Tình hoàn toàn lãnh đạm đứng bên cạnh hai người, cô im lặng không nói lời nào, chẳng biết trong đôi mắt u ám kia đang ẩn giấu cảm xúc gì. Tiêu Ái Nguyệt không dám tùy tiện mở miệng, sợ nói sai sẽ khiến cô khó chịu.
"Tôi chỉ muốn trả lại cho cậu." Chưa dám mở miệng vẫn phải mở miệng, Tiêu Ái Nguyệt chỉ vào Bóng Đèn, "Nó là của cậu, nó vốn là của cậu nên tôi trả lại cho các cậu, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa."
"Cậu cũng vốn là của tôi." Đổng Tiểu Hạ không buông tha, cầu xin cô, "Tiểu Nguyệt, cậu suy nghĩ thật kỹ được không? Đừng tuỳ tiện cho tôi đáp án đơn giản như vậy."
"Tiêu Ái Nguyệt, đi thôi." Từ Phóng Tình thành công chờ được Tiêu Ái Nguyệt nói ra câu nói mà cô muốn nghe, cuối cùng cô mới mở miệng vàng nhả lời ngọc, "Muộn rồi, tôi phải về nhà ngủ."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt đờ đẫn gật đầu, cô nhìn Đổng Tiểu Hạ, "Tiểu Hạ, tôi về đây."
"Được, ngày mai tôi sẽ gọi cho cậu." Đổng Tiểu Hạ buông cánh tay cô ra, bất an trả lời, "Ngày mai tôi sẽ tìm cậu, cậu đợi tôi nhé."
Đổng Tiểu Hạ yếu thế hẳn đi khi nhìn thấy sự kiên định trong mắt Tiêu Ai Nguyệt, thần sắc dần dao động.
Từ Phóng Tình cười lạnh một tiếng, sự bất mãn bạo phát ra âm thanh, bầu không khí trong phòng lại bỗng nhiên căng thẳng, "Đủ rồi."
"Cô nói ai đủ rồi?" Đổng Tiểu Hạ thay đổi thái độ mềm dịu thành gương mặt dữ tợn đầy căm tức, "Cô dựa vào đâu mà dám xen vào chuyện của chúng tôi? Cô có biết tôi là ai không? Chuyện giữa tôi và Tiểu Nguyệt không cần cô quan tâm, dù cho tôi có vượt quá giới hạn hay Tiểu Nguyệt làm người thứ ba thì cũng là chuyện của chúng tôi, cô không có quyền nhúng tay vào."
"Cô có tư cách gì chất vấn tôi?" Nụ cười lạnh lẽo vẫn còn nguyên trên mặt Từ Phóng Tình khiến người ta không dám nhìn thẳng, tựa như hoa tuyết liên không thể tan, hơi lạnh trong mắt toả ra bốn phía làm nhiệt độ trong phòng cũng giảm thấp xuống, "Tay trái giữ gia đình, tay phải ôm người yêu, tề nhân chi phúc (*) dễ hưởng thụ vậy sao? Tôi không có hứng thú muốn biết tên cô, nhưng cô có thể lên google tìm kiếm tên của tôi. Cơ mà tôi thấy cô không cần làm vậy, cô nên giữ sức sinh con và cố gắng trở thành một người mẹ không ích kỷ thì tốt hơn. Tôi sẽ đưa Tiêu Ái Nguyệt đi, nếu cô có ý kiến gì thì có thể tìm luật sư kiện tôi, nói không chừng sẽ có một hai kẻ trọng tiền hơn mạng chấp nhận thụ lí. I don't care, hiện tại vui lòng ngưng sự quấy rối của cô lại đi, cô làm tâm tình của tôi tệ đi nhiều rồi."
(*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Trên mặt Đổng Tiểu Hạ nhuộm đầy lửa giận đáng sợ, "Tôi chưa từng gặp cô ở thành phố H, cô đừng chọc vào tôi, tôi cảnh cáo cô, cô sẽ hối hận, tôi không sợ cô đâu."
"Cô quá ngây thơ, nói chuyện với cô đúng là lãng phí thời gian của tôi. Hay là vầy, Đổng tiểu thư, tôi chỉ nói một lần thôi, tốt nhất cô nên nhớ cho kỹ, từ nay về sau, nếu cô còn dám lấy bất cứ danh nghĩa gì cùng với chồng xuất hiện trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, tôi cam đoan sẽ khiến hai nhà Đổng - Ninh hoàn toàn bị xoá sổ khỏi thành phố H." Từ Phóng Tình vô cùng thiếu kiên nhẫn nói những lời này xong cũng lười dây dưa với người kia bèn chậm rãi đi tới cửa, sau đó nghiêng nửa đầu nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đi theo tôi."
Cô thề nếu Tiêu Ái Nguyệt còn dám do dự, cô nhất định sẽ không chút lưu tình cắt đứt cổ của người kia, cũng may Tiêu Ái Nguyệt chỉ cúi đầu đi đến bên cạnh Từ Phóng Tình, giọng nói như có như không vang lên bên tai cô, "Đi thôi."
Đổng Tiểu Hạ đuổi theo nhưng lại bị Ninh Tiểu Kỳ - không biết đã đứng ở cửa bao lâu - ôm lấy. Tiêu Ái Nguyệt cũng không quay đầu lại, cũng chẳng để ý đến tiếng kêu sau lưng.
"Quản lý Từ, chị xem, tôi đâu có vô năng đúng không?" Tiêu Ái Nguyệt nổ máy xe, hai tay nắm chặt vô lăng, giọng nói như vừa khóc vừa cười, "Ha ha, chị thấy không, tôi làm được rồi."
Từ Phóng Tình ngồi ở vị trí phụ lái, cô nhếch môi, im lặng nhìn về phía trước.
"Tôi làm được rồi, nhất đao lưỡng đoạn, cuối cùng không quay lại được nữa rồi." Tiếng cười trầm thấp của Tiêu Ái Nguyệt quá mức chói tai khiến người ta đặc biệt khó chịu, "Mười năm, quản lý Từ, đó là mười năm của tôi."
"Cô vẫn còn có vô số lần mười năm." Từ Phóng Tình trầm mặt vài phút rồi thờ ơ mở miệng, cô duỗi cánh tay dài ra, sau đó nghiêng người sờ lên chiếc cằm bóng loáng, ẩm ướt của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, cô khóc sao."
Tinh thần của tài xế đã sụp đổ nên xe không thể tiến lên, Tiêu Ái Nguyệt ngừng xe gần công viên, sau đó cô nhanh chóng mở dây an toàn, xuống xe, chạy đến bên hồ cách đó mười mấy mét.
Từ Phóng Tình không xuống xe với đối phương, ánh mắt chuyên chú tập trung vào hai bờ vai run rẩy của người phụ nữ đứng bên hồ.
Tiêu Ái Nguyệt không kiểm soát được cảm xúc, cô đang khóc, tuy bản thân rất chật vật nhưng cô không hy vọng để Từ Phóng Tình nhìn thấy nên chỉ có thể đứng ven hồ khóc đến nghẹn ngào.
"Khóc đủ chưa?" Đợi qua mười mấy phút, Từ Phóng Tình xuống xe đi đến bên cạnh cô, trong đôi mắt đầy lãnh đạm còn ẩn chứa sự lo lắng không dễ phát giác, "Tiêu Ái Nguyệt, khóc đủ rồi thì lập tức đứng lên, thế giới này chưa bao giờ vì bi thương của cô mà ngừng chuyển động. Cô cũng đừng vì một người yêu cũ mà từ bỏ tình yêu, cô vẫn còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội. Bây giờ hãy lau khô nước mắt, từ nay về sau, đừng nhắc gì đến người kia nữa, cô cũng không cần phải quên ngay, ngã xuống rồi mới có thể bò lên được, phải nhớ kỹ nỗi đau hôm nay thì mới biết quý trọng tương lai, cô không thích hợp với chuyện 'thuận buồm xuôi gió', cô phải cố gắng làm chủ cuộc sống của mình. Phụ nữ có thể làm chủ cuộc đời mình mới xứng đáng được người khác yêu thương."
Có thể khóc nhưng đừng cứ khóc mãi, đây chính là ranh giới cuối cùng của Từ Phóng Tình, cô kiên quyết xoay người đưa lưng về phía Tiêu Ái Nguyệt, dùng giọng điệu ra lệnh nói, "Đi thôi, Tiêu Ái Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt nhu nhược đến đáng thương, Từ Phóng Tình cũng không nỡ nổi giận. Dù cho đối phương có đi lộn một đoạn đường, cô cũng không mở miệng trách cứ, nhưng khi Tiêu Ái Nguyệt chạy ẩu đến lần thứ ba đã khiến cô thật sự nổi giận. Cô nhíu chặt mày nhìn về phía trước, giọng nói lạnh lùng đầy khó chịu, "Tiêu Ái Nguyệt, cô chạy nhanh như vậy làm gì? Phía trước có vàng chờ cô đến nhặt sao? Thứ cô dư dả nhất là thời gian, thiếu nhất cũng chính là thời gian, dẫu sao cô vẫn có chút đầu óc, sau này khi lái xe để ý một chút, đừng chạy nhanh như vậy nữa."
Mắt Tiêu Ái Nguyệt sưng đỏ như hai quả hạch đào, tâm tình của cô đã bình phục, bị mắng xong vẫn còn mạnh miệng xem thường, "Lúc còn học đại học, tôi có đi làm thêm, làm nhân viên chuyển phát nhanh, chạy xe gắn máy còn chưa chết, chẳng lẽ bây giờ sẽ chết sao?"
Từ Phóng Tình nửa thật nửa đùa mở miệng nói, "Nếu cô muốn chết, bây giờ tôi có thể thành toàn cho cô."
Tiêu Ái Nguyệt lập tức bị nghẹn lời, "Tôi không muốn chết."
"Trước kia cô đã làm qua rất nhiều công việc sao?" Từ Phóng Tình chuyển đề tài, "Lúc học đại học ấy?"
"Đại học và phổ thông nữa. Lúc còn học cấp ba, tôi có phát qua truyền đơn. Lên đại học làm rất nhiều việc: giao sữa, chuyển phát nhanh, nhân viên bán hàng, nhân viên phục vụ, còn bán hàng vỉa hè nữa." Tiêu Ái Nguyệt từ từ kể lại hồi ức lúc trước rồi cảm khái nói, "Lúc trước cảm thấy công việc và điều kiện sống rất vất vả, nếu tôi có thể trở về quá khứ, có lẽ tôi sẽ làm tốt hơn."
"Nhưng người hướng dẫn công việc cho cô không hy vọng sẽ phải bắt đầu lại từ đầu." Từ Phóng Tình khinh thường nói lời trêu chọc, "Mọi chuyện đã qua rồi, dù tốt hay xấu thì cô cũng không thể thay đổi được."
"Quản lý Từ, chị là người tốt." Không tiếp tục đấu võ mồm với Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt chân thành nói lời cảm ơn, "Cám ơn chị đã luôn giúp đỡ tôi từ trước đến giờ."
"Tôi không chờ mong cô cảm ơn, cô chỉ cần nghe lời là tốt rồi." Từ Phóng Tình lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, hững hờ đáp, "Tiêu Ái Nguyệt, cô là một người ngây thơ, ngây thơ quá rất dễ bị thượng đế vứt bỏ."
"Có chị giúp tôi rồi mà."
"Vậy nên tôi còn vĩ đại hơn cả Thượng Đế của cô."
Tiêu Ái Nguyệt chân thành gật gật đầu, "Tôi sẽ nhớ kỹ."
Xe ngừng bên dưới công ty, Từ Phóng Tình mở dây an toàn chuẩn bị xuống xe, cô như đang nghĩ đến gì đó rồi bỗng nhiên quay đầu lại, "Đôi găng tay lần trước của cô đấy... đưa nó cho tôi."
Găng tay lần trước? Là đôi găng cô muốn 'thay đào đổi mận' kia sao? Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác suy nghĩ mấy giây, "A, chị thích găng tay sao? Tôi có thể mua cho chị một đôi tốt hơn."
"Tôi chỉ cần đôi găng tay đó thôi." Từ Phóng Tình tỏ thái độ ngạo mạn, "Chẳng lẽ tôi không thể mua được đôi găng tay khác sao?"
"Vậy ngày mai tôi sẽ mang đến đây, khi nào chị bay?"
"Bảy giờ sáng."
"Vậy bây giờ tôi về nhà lấy cho chị ngay." Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi lên tiếng, "Sẽ không làm chậm trễ hành trình của chị đâu."
"Ba giờ sáng mai cô đến đón tôi đi." Từ Phóng Tình dùng giọng 'không cho thương lượng' để ra lệnh, "Sau đó đưa tôi đến sân bay, được không?"
"Dạ được." Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu, "Vậy tối nay chị nghỉ ngơi sớm một chút."
Từ Phóng Tình không hề động đậy, cô như có điều suy nghĩ, ánh mắt cứ khư khư đặt trên người Tiêu Ái Nguyệt giống như đang ngẫm nghĩ vấn đề gì đó rất nghiêm túc.
"Quản lý Từ, chị đang suy nghĩ gì thế?" Tiêu Ái Nguyệt bị cô nhìn đến nổi da gà, nhỏ giọng hỏi, "Còn có vấn đề gì không?"
"Tôi thay đổi chủ ý." Từ Phóng Tình nói, "Bây giờ đã mười một giờ, cô vừa đi vừa về cần hai tiếng, rất tốn thời gian."
"Không sao đâu." Tiêu Ái Nguyệt nhẹ nhàng đáp, "Thực sự không sao, sáng mai tôi có thể xin phép nghỉ."
"Phòng mua hàng đang bề bộn nhiều việc, cô không thể tùy tiện nghỉ phép."
"Không xin nghỉ cũng không sao, vậy thì xem như đi làm suốt đêm thôi." Tiêu Ái Nguyệt yên vui đáp, "Lúc tôi học đại học đã từng đến quán net đến sáng ngày hôm sau mới trở về."
"Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ cô không phải là sinh viên, cô là phụ nữ đã gần ba mươi tuổi rồi đấy."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt nhụt chí, "Được rồi, vậy chị nói bây giờ nên làm gì? Tôi nghe theo chị."
Từ Phóng Tình nhếch miệng mỉm cười đắc ý, biểu tình cũng trở nên vô cùng hài lòng, tiếng nói ngập tràn vẻ mờ ám, "Tiêu Ái Nguyệt, cô theo tôi lên lầu, đêm nay ngủ trong phòng tôi."