"Chờ một chút." Từ Phóng Tình bỗng nhiên mở miệng cắt ngang, cô nghiêng người đi lướt qua Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi sấy lông cho Mặt Trời trước đã."
Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bóng lưng rời đi của Từ Phóng Tình, sửng sốt một hồi lâu, "Hả?"
"Meo" một tiếng vang lên, Ngốc Nguyệt trốn ở nơi hẻo lánh lén nhìn tình huống bên ngoài, đợi Từ Phóng Tình đi rồi mới thả lỏng cảnh giác, đến khi Tiêu Ái Nguyệt cúi người ôm nó lên mới không giãy giụa nữa, "Tắm rửa nào, ai da, sao mày lại không nghe lời mẹ chứ?"
Sau khi Từ Phóng Tình quay lại liền phát hiện Ngốc Nguyệt đang lâm vào thảm trạng, nó bị Tiêu Ái Nguyệt ép đặt vào bồn tắm. Con mèo phát ra âm thanh thảm thiết như heo bị chọc tiết thật sự khiến người ta muốn rơi lệ. Tiêu Ái Nguyệt bóp cổ nó rồi đè cả người nó vào bồn tắm, vừa xoa bóp vừa dong dài, "Sau này, mày phải nghe lời mẹ, đừng có mà không nghe lời, mày mà không nghe lời thì tao sẽ lập tức vứt mày đi. Tụi tao nuôi mày lớn đến chừng này là để mày bốc đồng sao? Mày nhìn đi, mày dám làm quần áo của mẹ mày ướt hết rồi."
Từ Phóng Tình dựa vào cửa gỗ màu vàng nhạt nghe người kia liên miên lải nhải xong mới giơ chân lên đạp nhẹ vào mông, "Tiêu Ái Nguyệt, lau khô người cho nó, nó là mèo, da không có dày như em đâu."
Lực chân của cô căn bản không đáng nhắc tới, nhưng Tiêu Ái Nguyệt đứng cũng không vững nên đã ngã về phía trước theo quán tính, té ầm xuống đất.
Từ Phóng Tình không có tâm tình phỉ nhổ, cô cấp tốc thay thế vị trí của Tiêu Ái Nguyệt tắm lại cho Ngốc Nguyệt rồi ôm nó ra ngoài sấy khô, trước khi đi vẫn không quên căn dặn, "Đứng lên đi, Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có heo mới ngã ở đâu rồi nằm luôn ở đó thôi.". Tr𝘶yệ𝐧 chí𝐧h ở -- Tr𝑼𝒎Tr𝘶y𝙚𝐧.VN --
Yếu đuối không phải lý do để uống say, Từ Phóng Tình là người nhạy bén, cô có thể nhìn ra phẩm chất của người khác thì há có thể thể bỏ qua tâm tình của người bên gối. Đối với cô mà nói, Tiêu Ái Nguyệt chẳng khác gì một người trong suốt, vui buồn giận dữ đều được Từ Phóng Tình nắm rõ trong lòng bàn tay, cho nên cô cũng không nóng nảy hỏi vì sao lại uống nhiều rượu như vậy?
Cô biết, biết hết mọi thứ. Tiêu Ái Nguyệt rốt cục cũng mang xong dép lê, sau đó im lặng ngồi sau lưng Từ Phóng Tình nhìn cô cho mèo uống sữa bò, trong nội tâm không khỏi hâm mộ hai con mèo lười kia thật hạnh phúc, ăn xong ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, ngày ngày nằm lười quan sát chuyện vặt của chủ nhân, không cần làm gì, chỉ cần dùng thị giác theo dõi thế giới này, cuộc sống sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ sao nói vậy, "Bọn chúng thật hạnh phúc, phiền não gì cũng không có."
"Làm sao em biết bọn chúng hạnh phúc?" Từ Phóng Tình đối với lí do thoái thác của đối phương có lĩnh ngộ sâu hơn. Cô bưng một ly sữa bò nóng đến bên ghế sofa đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, "Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá? Thế giới của em rất lớn, thế giới của bọn chúng lại rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mỗi mình em. Chúng nó sẽ ghen tỵ lẫn nhau và cũng sẽ nổi giận khi bị chủ nhân ném vào hoàn cảnh lạ lẫm. Đã tồn tại trên thế giới này thì sẽ luôn có phiền não. Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có một loại không có phiền não, đó chính là vật chết. Em đã nuôi bọn nó thì cũng nên quan tâm nhiều hơn một chút, nhà của Cam Ninh Ninh là nhà trẻ sao? Bọn nó là cô nhi không có nhà để về sao?"
"Chờ em làm xong nốt việc này sẽ đón bọn nó về liền." Hóa ra sữa này là cho mình, Tiêu Ái Nguyệt uống mấy ngụm sữa bò nóng, tỉnh rượu không ít, lại bị Từ Phóng Tình mắng cho một trận liền bắt đầu chột dạ, "Gần đây bận tiếp khách nên không có nhiều thời gian."
"Nói chuyện chút đi." Từ Phóng Tình ngồi xuống bên cạnh người nọ, thân thể giống như không xương tựa vào sofa, cau mày hỏi, "Hôm nay, vì sao lại khóc?"
"Em..." Dù trong lòng có 'thiên ngôn vạn ngữ' nhưng đối mặt với gương mặt nghiêm túc của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt vẫn không có cách nào thuận lợi nói ra hết, "Hôm nay, em nhớ mẹ."
"Nhớ mẹ?" Ánh mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe, cô hé mắt nhìn chằm chằm ly sữa bò trống không, giọng nói nhẹ nhàng, không thể xác định cảm xúc, "Nhớ dì thì năm nay trở về gặp dì." Sau khi nói xong, cô nghiêng đầu sang chỗ khác rồi hỏi tiếp, "Em mệt mỏi không? Có muốn nghỉ ngơi không? Đúng lúc bạn của em đi đảo Cổ Lãng, em cũng có thể đi chơi với họ vài ngày."
Tiêu Ái Nguyệt không rõ vì sao suy nghĩ của đối phương lại nhảy vọt xa đến thế, bất mãn kháng nghị, "Họ đi chơi là chuyện của họ, em không muốn đi chung với họ, chỉ thích đi với chị thôi."
"Tôi phải đi làm." Từ Phóng Tình hoàn toàn ngồi không yên, chưa đầy một phút đã đứng lên, vô cảm cầm ly sữa không về quầy bar, "Nếu em muốn đi thì chờ tôi bàn giao xong công việc rồi nói tiếp, nhưng sẽ không đi những nơi như đảo Cổ Lãng, địa điểm nổi tiếng lãng mạn đều rất nhàm chán, tôi không có thời gian cùng em chen chúc như thịt hộp."
"Bàn giao công việc?" Tiêu Ái Nguyệt trăm mối vẫn không có cách giải, buồn bực hỏi, "Nghe mọi người nói chị đã xin nghỉ việc."
"Em nghĩ tôi là em sao?" Từ Phóng Tình bưng ly sữa trở lại, "Công việc của tôi đến giai đoạn nào chỉ có bản thân tôi biết, vô trách nhiệm bỏ việc ngang rất không có đạo đức nghề nghiệp. Tiêu Ái Nguyệt, em cảm thấy tôi là loại người này sao?"
Dĩ nhiên Từ Phóng Tình không phải nhưng giờ phút này, Tiêu Ái Nguyệt mong muốn cô như thế mới lo lắng sốt ruột hỏi, "Bàn giao mất bao lâu?"
"Tôi sẽ tranh thủ giải quyết trong vòng một tuần." Từ Phóng Tình cởi áo khoác xuống rồi chỉ vào ly sữa bò đang bốc khói trên bàn, hững hờ nói, "Tôi đi tắm, em uống xong thì nhớ mang đi rửa."
Từ Phóng Tình không hề khác lúc xưa, vẫn bình tĩnh đến mức khiến Tiêu Ái Nguyệt không có cách nào nói ra hết chất chứa trong lòng, nhưng mà hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Tiêu Ái Nguyệt nói không nên lời, cô nhìn không thấu suy nghĩ của Từ Phóng Tình, cũng không biết vì sao chị ấy lại vội vàng bỏ dở chủ đề.
Qua kết quả của lần huấn luyện kia mà nói thì người thay thế vị trí của Từ Phóng Tình không phải là Tạ Ninh Thải. Hôm sau, khi tin đồn này truyền đến tai Tiêu Ái Nguyệt cũng là lúc cô nhận được email nhóm của Quý Văn Việt gửi, trong email miêu tả rất nhiều nhưng đại khái có thể gom lại một ý: Tháng này, nhân viên nào không đạt được chỉ tiêu doanh thu sẽ bị sa thải.
Phía dưới có kèm theo chỉ tiêu doanh thu của Quý Văn Việt. Tên Tiêu Ái Nguyệt nằm giữa danh sách, chỉ tiêu không nhiều cũng không ít, vừa đúng năm trăm ngàn tệ. Năm trăm ngàn tệ đối với người mới vừa mà nói không hề nhỏ, nhưng Tiêu Ái Nguyệt đã hoàn thành, phải cảm ơn Trần Vãn Thăng và Trình Quân Khôn, nếu không có họ, đừng nói là năm trăm ngàn, dù là năm ngàn, Tiêu Ái Nguyệt cũng làm không được.
Có 'cây cao bóng cả' để tựa vào, 'quan hệ rộng' cũng là một phần của kinh doanh, không cần thiết phải cảm thấy thua thiệt người khác. Trình Quân Khôn am hiểu sâu đạo lý này nên mới có thể càng làm càng lớn, không giống như Vương Tự Phát tự bó tay bó chân mình.
Hôm qua, họ vừa chiêu đãi tổng giám đốc Vương xong thì hôm nay liền có đơn đặt hàng, nhưng kim ngạch không nhiều, vẫn chưa tới một trăm ngàn. Trình Quân Khôn cầm đơn đặt hàng trong tay, tức giận đến mức vứt đồ ầm ầm trong văn phòng, lớn tiếng mắng, "Lũ khốn kiếp, ăn của tôi, uống của tôi, chơi của tôi, xài không ít hàng mẫu miễn phí, bây giờ giỡn mặt với tôi đúng không?"
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến ba gương mặt hôm qua cũng cảm thấy có chút buồn nôn, "Anh Quân, tối qua họ làm tiền anh nhiều lắm hả?"
"M* nó." Trình Quân Khôn nhìn về phía Vương Tự Phát, thấy gã đang nghiêng người nghe trộm đối thoại của họ liền cười lạnh nói, "Tối qua còn làm bộ làm tịch, hóa ra toàn là kẻ già đời."
Chẳng thà nói một lời từ chối rồi dứt khoát không đặt hàng, đơn hàng một trăm ngàn này còn không cao bằng chi phí hàng mẫu của Trình Quân Khôn, khó trách gã lại tức giận đến vậy, nhưng gã đã ở trong cái vòng tròn này lâu như vậy rồi, tình huống nào mà chưa từng gặp qua. Gã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi copy đơn đặt hàng cho Tiêu Ái Nguyệt, còn lại một phần khác bỏ vào trong túi, "Cô đừng vội chốt đơn này, tối nay tôi sẽ hẹn tổng giám đốc Vương ra tâm sự, nếu anh ta có điện thoại cho cô thì cứ nói mọi chuyện đã được an bài và đang chờ chỉ thị của cấp trên nhé."
"Được thôi." Tiêu Ái Nguyệt đáp.
"Cô chịu khó đi đường vòng trước một chút." Trình Quân Khôn ám chỉ rất rõ ràng, gã hận không thể trực tiếp nói rõ ra tên của Trần Vãn Thăng, "Này là công ty nhỏ, ngay cả công ty nhỏ cũng muốn ăn thịt một mình, lại không cho chúng ta ăn canh, tất cả vẫn là do giao thiệp của chúng ta chưa đủ lớn. Tiểu Tiêu, cô gặp mấy người bạn của cô rồi nhờ họ hỗ trợ khơi thông quan hệ thử xem."
Nói đến đây, Tiêu Ái Nguyệt chợt nghĩ đến chuyện tối qua. Tối qua, cô uống rượu tráng mật gấu rồi đùa giỡn với Trần Vãn Thăng?
***
Tính cách 'được đà lấn tới' của Tiêu Ái Nguyệt nhiều năm vẫn chưa từng thay đổi, cô là kiểu người điển hình 'chỉ cần cho chút ánh nắng liền trở nên xán lạn'. Tối qua, Trần Vãn Thăng đã ở bên cô nửa ngày nên tương đối hiểu tính xấu của đối phương, thấy cô đang căng thẳng ngồi đối diện liền cười cười, buông đôi đũa trong tay xuống, "Em lại đến tặng quà sao?"
"Đúng." Tiêu Ái Nguyệt cười theo, sau đó đặt một chai rượu đỏ lên bàn cơm, "Đêm qua thất lễ quá."
"Em cũng biết em thất lễ?" Trần Vãn Thăng hết sức tò mò đối với hành vi tặng rượu của người kia, "Tiểu Tiêu, em cảm thấy tôi là một con sâu rượu sao?"
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt vội vàng khoát tay giải thích, "Tôi cũng không biết tặng gì, chị trông như không thiếu thứ gì, vừa hay trong nhà tôi có mấy chai rượu, tôi không thường uống rượu, để ở nhà cũng vô dụng nên sẵn tiện tặng cho chị luôn."
Trần Vãn Thăng, "..."
Nhìn thấy đối phương trầm mặc không nói, Tiêu Ái Nguyệt thả lỏng, cười hì hì giải thích, "Tôi nói giỡn thôi."
"Ồ?" Trần Vãn Thăng nhìn mặt cô chằm chặp, "Tiểu Tiêu, tôi biết bí mật của em là gì."
Nụ cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, sau đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại chút dư chấn, "Thật sao?"
"Ừm." Trần Vãn Thăng thấy sắc mặt cô biến hóa bèn yên tâm thoải mái giơ ly rượu lên, bật cười nói, "Tôi cũng nói đùa thôi."
Dáng vẻ này không hề giống nói đùa nha! Tiêu Ái Nguyệt ngờ vực nuốt nước miếng, "Chị Thăng, công việc của tôi có chút khó khăn, tôi muốn nhờ chị giúp đỡ."
Faye: Truyện này đọc kỹ mới thấy lão Từ có nhiều ý kiến rất sâu sắc. Mình rất thích nhân sinh quan của lão Từ, có bạn nào cũng thấy vậy không?