Jojo ngồi xuống sát bên Trần Vãn Thanh, vẫn không biết hối cải nhìn Từ Phóng Tình chằm chằm, mắng, "Đồ con rùa!"
Quý Văn Việt không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra, nhưng Jojo xuất hiện đã phá tan bầu không khí hài hòa mà cô đã vất vả dựng lên, trong lòng cũng có chút không vui, song mặt ngoài lại tỏ ra hòa ái, lời nói khó tránh khỏi mất kiên nhẫn, "Jojo, sao em lại ở đây?"
"Tôi đi cùng một người đến đây, người đó..." Cô quay đầu nhìn sau lưng lại không thấy ai, hóa ra Tiêu Ái Nguyệt đã chạy mất từ bao giờ, "A, cô ta đâu rồi?"
Tiêu Ái Nguyệt bỏ chạy, chuẩn xác mà nói chính là chạy trốn. Jojo liếc nhìn Từ Phóng Tình, thấy cô im lặng cúi đầu xem menu, trên mặt cũng không toát ra vẻ phẫn nộ như mong đợi, chẳng lẽ Từ Phóng Tình đổi tính rồi? Jojo trợn tròn tròng mắt vài vòng, không khách khí giễu cợt, "Họ Từ kia, cô nói xem, ngay cả người thân cận nhất cũng sợ cô đến như thế? Cô cảm thấy bản thân đáng sợ đến cỡ nào?"
Kỳ quái là Từ Phóng Tình hoàn toàn không bị chọc giận, cô bất động nhìn Jojo, lười biếng hỏi ngược lại, "Tôi có đáng sợ đến mức tùy tiện cướp chai rượu của người khác nện vào đầu người vô tội không?"
Jojo ghét nhất bị người khác lên án, huống chi người đó lại là Từ Phóng Tình, lửa giận nổi lên ngùn ngụt, "Con m* nó, cô muốn chết hả họ Từ kia! Đm cô!"
Jojo tiện tay cầm đồ trong tay định đánh vào mặt Từ Phóng Tình nhưng lại bị Trần Vãn Thăng 'mắt sáng tay nhanh' bắt lấy cổ tay, sau đó trực tiếp giội cho cô một bát nước lạnh, "Quậy đủ chưa? Jojo, em càng ngày càng không biết chừng mực." Cô quay đầu nhìn Quý Văn Việt, giữa lông mày hiện lên chút qua loa, "Tổng giám đốc Quý, Từ tiểu thư, tôi còn có việc, lần sau có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp."
Vất vả lắm mới hẹn được 'kim chủ', cuối cùng Quý Văn Việt cũng bạo phát lửa giận, "Jojo, em có thể trưởng thành hơn một chút không?" Cô đứng lên, nhắm mắt lại, hít thở sâu, giống như đang cố gắng bình ổn tâm tình của mình, "Em tự kiểm điểm lại bản thân xem hôm nay đã làm những gì. Tổng giám đốc Từ, chúng ta chuyển sang nơi khác đi."
Dù sao cũng tại Jojo hết, Tiêu Ái Nguyệt bất an ngồi trên giường chờ Từ Phóng Tình trở về. Cô đoán Từ Phóng Tình sẽ tức giận, sẽ xù lông. Sở dĩ cô bỏ chị ấy ở nhà hàng là vì Trần Vãn Thăng cũng ở đó, Quý Văn Việt đồng thời giới thiệu Từ Phóng Tình và cô cho Trần Vãn Thăng nhưng lần trước lại ám chỉ để Tiêu Ái Nguyệt dẫn chị họ đi tham dự buổi đấu giá từ thiện, nếu hôm nay Tiêu Ái Nguyệt xuất hiện trước mặt Trần Vãn Thăng, vậy ngày mai cô phải giới thiệu Trần Vãn Thăng cho Từ Phóng Tình như thế nào?
Nhưng đáp án của vấn đề này không cần Tiêu Ái Nguyệt phải nhọc lòng cân nhắc. Từ Phóng Tình về nhà với sắc mặt rất đỗi bình thường, cô không hề nổi giận và cũng không nói gì thêm. Cô không nhìn Tiêu Ái Nguyệt mà chỉ nhanh chóng tắm rửa rồi tắt đèn lên giường đi ngủ.
Thời điểm đèn tắt, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa lên giường, cô bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cẩn thận lần mò đi về trước mấy bước và rồi 'bịch' một tiếng, ngã xuống đất.
"Tình Tình...." Cô vất vả bò lên giường, vừa định bật đèn thì Từ Phóng Tình đã phản công đè cô lên giường, "Tiêu Ái Nguyệt, em quen biết với Trần Vãn Thăng?"
Trong phòng quá tối, Tiêu Ái Nguyệt không thể nhìn thấy mặt của người kia, chỉ ngửi được mùi sữa tắm thơm tho gần trong gang tấc, cô nuốt nước bọt trả lời, "Gặp qua hai lần, cái kia..., vé mời kia là của chị ấy cho em."
Cuối cùng cũng không gạt được chị ấy, trước khi Tiêu Ái Nguyệt lâm trận bỏ chạy có quay lại dòm Trần Vãn Thăng, quả nhiên vẫn bị Từ Phóng Tình bắt được. Ánh mắt trong suốt của Từ Phóng Tình lấp lóe ánh sáng trong bóng đêm khiến cô nhịn không được ngẩng mặt hôn lên trán đối phương một cái, "Tình Tình, chị đang nghĩ gì?"
"Nghĩ coi em ở sau lưng tôi cấu kết bao nhiêu người mà tôi không biết." Từ Phóng Tình lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em phải biết chỉ tôi mới có thể đi cùng với người đần như em thôi, hiểu không?"
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt sảng khoái gật đầu, "Em hiểu."
Uy hiếp và đả kích cũng không thể bù đắp được bệnh đa nghi của Từ Phóng Tình, vừa rạng sáng hôm sau, cô bỏ thư mời của Quý Văn Việt vào trong túi, sau đó ngẩng đầu tỉnh táo quan sát mặt của Tiêu Ái Nguyệt chằm chặp, "Đêm nay, tôi sẽ đi tham gia tiệc tối, em ở nhà."
Tiêu Ái Nguyệt bưng mấy quả cà chua nhỏ đến trước mặt người kia rồi cầm lên một quả nhỏ đặt kế bên miệng, "A, vậy chị ăn chút điểm tâm nha."
Từ Phóng Tình ghét bỏ, "Em rửa tay chưa?"
"Rửa rồi."
Từ Phóng Tình chần chờ một lát cũng không phản ứng như Tiêu Ái Nguyệt mong đợi, cô khẽ cắn môi dưới, như có như không nhận quả cà chua nhỏ, sau đó nhét ngược vào miệng Tiêu Ái Nguyệt, "Nếu em muốn ăn, tôi có thể đút em ăn ở chỗ khác tốt hơn."
A, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ sai, trên mặt xuất hiện kích động không tưởng, quanh co hỏi, "Ý chị là sao?" Cô che mặt đỏ lui về sau một bước, "Tình Tình, chị xấu ghê nha."
Từ Phóng Tình liếc xéo gương mặt thẹn thùng của người kia, ý thức được cô gái này vừa sáng sớm đã phát xuân tình, cô khẽ cong khóe miệng, cầm lấy cặp công văn, quay người đi tới cửa, "Tiêu Ái Nguyệt, lúc ra cửa nhớ đổ bớt nước trong đầu ra."
Câu này có vấn đề rồi đó Từ tiểu thư! Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi, một hơi ăn sạch đống cà chua còn lại.
Sau khi Tiêu Ái Nguyệt mang đầu óc dính nước bẩn đến công ty mới phát hiện hôm nay chỉ có một mình cô đi làm, ngay cả thư ký Tiểu An cũng không có ở đây. Hôm qua, cô nghe Quý Văn Việt bảo thư ký đặt vé máy bay nên chắc chị ấy sẽ không đi làm mấy ngày kế tiếp. Tiêu Ái Nguyệt về nhà cũng không làm gì nên dứt khoát ở lại công ty cả ngày. Hai con mèo kia đã giao cho Đông Văn Giang, gã cũng đang chuẩn bị ở lại Thượng Hải lâu dài, hai người Từ - Tiêu lấy lý do bận rộn nên gã đã mang mèo của các cô đi mất từ sáng sớm.
Có phải mấy anh tiểu thụ ở dưới gầm trời này đều thích mèo đúng không?
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ mãi cũng không thông vấn đề này, bất tri bất giác còn tính luôn bản thân mình vào. Cô đặt một phần cơm chiên làm bữa trưa nhưng mỡ nhiều quá cũng chẳng ăn vô được nhiều, sau đó cô lấy văn kiện của Vương Tự Phát ra sửa sang và viết một bản báo cáo dài, chờ Quý Văn Việt về sẽ giao cho chị ấy, nhân tiện hỏi lúc nào mình mới chính thức làm sales.
Lúc học đại học, Tiêu Ái Nguyệt am hiểu nhất là viết luận văn, đến khi cô chuẩn bị đóng dấu mới phát hiện đã đến bảy giờ tồi, thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy. Tiêu Ái Nguyệt ngồi trở lại ghế, cảm khái chưa đến hai phút thì điện thoại bỗng vang lên.
Người gọi đến khiến cô hết sức kinh ngạc. Ở bên kia đầu dây, Trần Vãn Thăng nói Quý Văn Việt đã cho số điện thoại và nhờ chị ấy giúp đỡ Tiêu Ái Nguyệt nhiều hơn. Trần Vãn Thăng sai thuộc hạ tra xét vé mời của Quý Văn Việt nhưng lại phát hiện nó chưa từng được sử dụng qua.
Không thể nào, Từ Phóng Tình đã cầm nó đi tiệc rồi mà! Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ giải thích nói là mình bận tăng ca nhưng vừa nói được một nửa lại nhớ ra Quý Văn Việt cũng từng đề cập với Trần Vãn Thăng là cô đã xin nghỉ nghỉ, bèn sửa lời nói, "Đúng rồi, chị họ của tôi vẫn chưa đến, chị ấy bị kẹt xe, chị chờ một chút để tôi hỏi chị ấy cái đã nha."
Cô cúp điện thoại rồi nhanh chóng gọi cho Từ Phóng Tình nhưng đối phương chỉ nhàn nhạt nói chị ấy đã đến hội từ thiện và dặn dò Tiêu Ái Nguyệt nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ.
Đến cùng là sai ở khâu nào? Tiêu Ái Nguyệt không hiểu gì cả, cô nhớ Đông Văn Giang từng nói đến tầm quan trọng của vé mời này, cô lo lắng nếu bất cẩn làm mất sẽ mang phiền toái không cần thiết đến cho Quý Văn Việt nên mới vội vàng gọi lại cho Trần Vãn Thăng hỏi địa chỉ cụ thể của hội từ thiện.
Ở cổng có người đang chờ cô, là một phụ nữ tóc ngắn trông rất già dặn, sau khi xác nhận được thân phận của Tiêu Ái Nguyệt mới đưa vé mời có in tên 'Tiêu Ái Nguyệt' cho cô, "Tổng giám đốc Trần nói vé mời của tổng giám đốc Quý bị mất nên chúng tôi đã hủy bỏ trực tuyến vé đó giúp cô rồi, cô ký tên ở đây rồi vào trong, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi."
Buổi đấu giá từ thiện Ái Tâm tại Thượng Hải năm 2014 đã tiến hành được hơn phân nửa, Tiêu Ái Nguyệt chỉ đến để xác nhận một vài chuyện, cô cũng không có ý định tham dự nên mỉm cười nói, "Tôi không có tiền tham gia nên thôi vậy."
Người phụ nữ kia có chút kinh ngạc như thể không ngờ sẽ có người từ chối tham gia hội đấu giá lần này, "Cô chắc chứ? Tổng giám đốc Trần đang ở bên trong, chị ấy cố ý căn dặn tôi ở đây chờ cô, cô không muốn vào chào hỏi sao?"
Ý của câu này là 'bà chủ của tôi đã cho cô chút mặt mũi, tại sao cô lại không biết xấu hổ như thế!' Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu ý, suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy làm vậy thì thất lễ với Trần Vãn Thăng quá. Cô đẩy cửa đi theo người phụ nữ kia giẫm lên tấm thảm đỏ thật dày, đến một cánh cửa màu trắng.
Buổi đấu giá đang diễn ra náo nhiệt, người phụ nữ đẩy nhẹ cửa rồi hạ giọng chỉ chỗ ngồi cho Tiêu Ái Nguyệt, "Ngồi ở đây."
Đối phương đưa danh sách các vật phẩm đấu giá và thẻ bài có dãy số cho Tiêu Ái Nguyệt, sau đó quay người rời khỏi hiện trường, dưới danh sách có một hàng chữ nhỏ đề người tổ chức là Trần Vãn Thăng, khó trách chị ấy có quyền quyết định ai có thể vào.
Đám người phía trước ngồi đen nghịt, tuy Tiêu Ái Nguyệt đến Thượng Hải không bao lâu nhưng cô có thể nhận ra những nhân vật lớn hay lên bản tin thời sự đã tề tụ trong hôm nay, từ chính trị, thương mại, văn nghệ,... lĩnh vực nào cũng đều có thể nhìn thấy bóng người tương đối quen thuộc đang liên tiếp giơ bảng tranh mua đồ.
Một bộ váy từng có mặt ở Liên hoan phim Cannes bắt đầu từ giá 80 ngàn rồi nâng lên tới 370 ngàn. Tiêu Ái Nguyệt nhìn chủ nhân của chiếc váy - là một đại minh tinh đang mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông đấu giá thành công, cô ta còn dùng microphone hát một câu trong ca khúc thành danh của mình, "Ngàn dặm đường nhân duyên trắc trở, chỉ có bộ y phục này hữu duyên với người."
Tiêu Ái Nguyệt dựng đứng lông tóc vì bị động tác liếc mắt đưa tình kia hù dọa, đây là nữ minh tinh đoan trang trên TV đó sao? Cô có cảm giác hôm nay được mở rộng tầm mắt, cũng có chút chờ mong với vật phẩm tiếp theo sắp được mang ra bán đấu giá.
"Khụ khụ, rất có ý nha, không biết mua được vật đấu giá tiếp theo có thể ôm được mỹ nhân về nhà không." MC cố làm ra vẻ huyền bí trêu chọc kháng giả phía dưới, gã chuyển chủ đề, bắt đầu giới thiệu món đấu giá kế tiếp, "Tiếp theo là một món rất lợi hại, là một bức tranh do nhất đại tài tử phong lưu Đường Bá Hổ vẽ, tôi tin hôm nay sẽ có rất nhiều người hứng thú với bức tranh này. Bây giờ, để tôi giới thiệu một chút về chủ nhân của bức tranh, chính là người phụ trách của công ty truyền thông Bắc Kinh, Mạnh Niệm Sanh, tổng giám đốc Mạnh."
***