(*) Tiền Vô Cổ Nhân, Hậu Vô Lai Giả: thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy.
Tiêu Ái Nguyệt thấy Từ Phóng Tình vẫn còn đang tăng ca, điều hòa sau lưng mở rất thấp, không biết chị ấy đã cởi áo khoác trùm lên người Tiêu Ái Nguyệt từ lúc nào. Gần đây, chị ấy tất bật với mô hình đầu tư của 'Bàng thị', Tiêu Ái Nguyệt có nghe Bì Lợi nhắc qua, cô cảm thấy Từ Phóng Tình quyết định có chút vội vàng, nhưng cô lại không biết làm sao mở miệng ngăn cản.
Suy nghĩ của Từ Phóng Tình hoàn toàn khác với cô, hai người lái xe đến bệnh viện thăm Quý Văn Việt. Trên đường đi, Tiêu Ái Nguyệt nói ra chuyện mình đang lo lắng, kết quả bị Từ Phóng Tình thành công tẩy não, "Âm mưu sở dĩ bại lộ không phải là do bản thân nó tệ mà là vì nguy cơ tiềm ẩn quá nhiều, giống như chi phí bảo vệ quốc gia xã hội, vì sao nhân dân cảm thấy nó không có rủi ro? Bởi vì nó đã đủ cường đại hay sao? Cũng không phải loại hình đầu tư nào cũng giống nhau và đều sẽ có rủi ro, nhưng Quốc gia đã đứng ra cam đoan và cho dân chúng lòng tin thì cái họ tin tưởng không phải là chính sách hay chính phủ, hay bị quyền lực ép buộc phải thỏa hiệp, mà bởi vì lòng tham. Dùng tiền dụ dỗ thì sớm muộn gì cũng vì tiền mà thoát thân, đây là tham ô tài sản của dân để thỏa mãn tư lợi của bản thân. Nếu em đầu tư với mục đích kiếm tiền thì sẽ không bao giờ muốn nghĩ đến việc bù lỗ, nếu không thì em sẽ không đi xa được."
"Chủ nghĩa tư bản rất đáng hận." Tiêu Ái Nguyệt phỉ nhổ, "Em đại diện cho đông đảo nhân dân chán ghét nhà tư bản các chị."
Từ Phóng Tình nhướng mày, chậm rãi phun ra tám chữ, "Đôi bên có lợi, vinh hạnh chia đều."
Tiêu Ái Nguyệt không hiểu cho lắm, cô cảm thấy Từ Phóng Tình đang dùng cách rất khác bình thường để giải quyết vấn đề, song hết lần này tới lần khác đều không thể quay lại. Đến bệnh viện, Quý Văn Việt lại ngủ thiếp đi, Mạnh Niệm Sanh mang cháo mới nấu cho chị ấy ăn, sau đó cùng Cam Ninh Ninh ở bệnh viện trông nom người bệnh cả ngày và cũng đã gặp được ba Quý.
Ba Quý khác hẳn hình tượng uy nghiêm trong tưởng tượng của Cam Ninh Ninh, ông nho nhã, lễ độ, khiêm tốn, thấy Quý Văn Việt vẫn chưa tỉnh cũng không ở lâu mà chỉ ngồi thêm vài phút rồi đi mất.
Từ Phóng Tình cũng không thèm để ý đến hình dung của Cam Ninh Ninh, cô chỉ hỏi, "Tần Thất Tuyệt có đến không?"
Tần Thất Tuyệt đã nhiều ngày không đến Thượng Hải, lần trước Tiêu Ái Nguyệt xảy ra chuyện, cô ta cũng chỉ vội vàng phái người đưa giỏ trái cây tới rồi thôi. Cam Ninh Ninh nghe hỏi, phản ứng chậm chạm nói, "Cô ta tới làm gì?"
Từ Phóng Tình bưng cháo của Mạnh Niệm Sanh mới nấu lên rồi cẩn thận nhấp miệng, "Tiểu Mạnh, ngày mai cô xuất phát đi Bắc Kinh đi."
Mọi người đều kinh ngạc, Mạnh Niệm Sanh nhanh chóng phản ứng, gật đầu, "Ừm."
Cam Ninh Ninh không hiểu, cô muốn hỏi gì đó nhưng lại bị Mạnh Niệm Sanh ra hiệu đừng nói.
Thứ Mạnh Niệm Sanh thiếu Từ Phóng Tình không đơn giản chỉ là ân tình mà còn nợ một cái mạng. Bây giờ, Từ Phóng Tình muốn cô trả, cô cũng không có lý do cự tuyệt. Cam Ninh Ninh cũng hiểu ý của Từ Phóng Tình liền thở phì phò nói, "Vậy tôi đi cùng với cậu ấy."
Dưới sự ngầm đồng ý của Từ Phóng Tình, hai người mau chóng trở về chuẩn bị hành lý. Tiêu Ái Nguyệt giúp Quý Văn Việt rửa mặt, khăn nóng tản hơi ra khiến hai mắt cô hơi hé mở, khẽ ho khan một tiếng, "Tiểu Tiêu."
Từ Phóng Tình ngồi trên sofa lướt điện thoại, cô ngẩng đầu mỉm cười với Quý Văn Việt, xong rồi tâm thần lại tiếp tục trở về màn hình điện thoại trong tay, "Hết thuốc tê rồi sao?"
"Ừm." Quý Văn Việt điềm tĩnh nhìn người nọ, "Em đang chờ ai à?"
"Chờ Tần Thất Tuyệt."
Tiêu Ái Nguyệt ngồi bên cạnh người yêu, ngả đầu tựa vào bả vai đối phương, "Chị ta không nhất định sẽ tới."
"Cô ta nhất định sẽ tới." Từ Phóng Tình như cười mà không phải cười, "Không đến thì không phải là Tần Thất Tuyệt."
Đêm nay, nhất định sẽ có người vui vẻ và có người ưu sầu.
Nói chuyện làm ăn trong phòng bệnh của Quý Văn Việt thì có hơi thất lễ nhưng Quý Văn Việt cũng không để ý. Cô vốn là doanh nhân trời sinh đã chìm nổi nhiều năm ở Thương Hải, phong cách làm việc luôn dứt khoát và quả quyết. Cô ngồi trên giường nhìn Từ Phóng Tình cắm đầu bấm điện thoại, cô biết đối phương đang chơi game, Tiêu Ái Nguyệt thì ở một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, sau khi bị Từ Phóng Tình trừng mắt một cái mới sợ hãi ngậm miệng.
Quý Văn Việt không khỏi có chút hâm mộ, cô cũng muốn có một người có thể bầu bạn mọi lúc mọi nơi và có thể theo mình đến nửa đêm. Quý Văn Việt là người nổi bật trong giới kinh doanh, nhưng vào lúc này tự dưng lại cảm thấy cô độc, "Tiểu Tiêu, vết thương của cô đã lành hẳn chưa?"
Tiêu Ái Nguyệt cười lộ ra má lúm đồng tiền, cô từ trong ngực của Từ Phóng Tình ngẩng đầu lên, "Ổn hơn một chút, chị Việt muốn ăn gì không? Có muốn uống chút nước không? Có muốn chúng tôi về sớm một chút không? Sẽ không quấy rầy chị nữa?"
Quý Văn Việt lắc đầu, "Không cần." Lại nói, "Tôi ở một mình cũng chán."
Ngoài cửa có giày cao gót vang lên, chủ nhân của đôi cao gót ở ngoài cửa đi tới đi lui hai vòng như thể đang do dự, cũng không giống như bác sĩ đến kiểm tra phòng, đã mười giờ rồi, ai lại đến lúc này, có lẽ thân phận hẳn là rất thật đặc biệt? Từ Phóng Tình không hề khách sáo, cô khinh thường nhìn người lạ ngoài cửa, "Đổng sự Tần, vào đi."
Đêm lạnh như nước, Tần Thất Tuyệt do dự như thế có thể là đang lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến Quý Văn Việt làm việc và nghỉ ngơi, nhưng Từ Phóng Tình không cho cô cơ hội lùi bước, một câu lập tức gọi cô vào trong. Cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, người tới quả thật là Tần Thất Tuyệt. Từ Phóng Tình đánh giá cô một chút rồi cười trêu chọc, "Hôm nay không mang theo đồ gì để bồi dưỡng sao?"
Tần Thất Tuyệt đi tay không, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, ngay cả áo khoác cũng không kịp đổi. Cô lãnh đạm nhìn Từ Phóng Tình rồi chậm rãi lên tiếng, "Muộn như vậy rồi mà tổng giám đốc Từ vẫn còn ở đây sao?"
Mắt Từ Phóng Tình chợt lóe lên sự giảo hoạt, "Chẳng phải cô cũng đến muộn đấy sao?"
Tần Thất Tuyệt giật mình hiểu được đối phương đang chờ mình? Biết hôm nay cô đáp máy bay đến Thượng Hải nên mới ở bệnh viện nhàm chán này? Tần Thất Tuyệt có chút buồn cười, chỉ cảm thấy trong lòng như có đàn kiến đang gặm cắn, mùi vị bị người ta tính kế khiến cô phiền muộn, "Cô chờ tôi sao? Tổng giám đốc Từ để tâm đến tôi như thế từ bao giờ?"
Mặt Từ Quý Văn Việt cắt không còn chút máu, có thể biết giờ phút này cô đang rất khó chịu. Từ Phóng Tình ngồi ở đây lâu như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra? Tần Thất Tuyệt thầm oán trách Quý Văn Việt dung túng, càng phản cảm Từ Phóng Tình không từ thủ đoạn, "Cô muốn gặp tôi thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, không cần thiết phải dùng cách này."
Bản thân không thể nhìn thấy rõ tình cảm của mình, nhưng người ngoài cuộc vừa liếc qua liền thấy ngay. Tiêu Ái Nguyệt vội vàng giải thích, "Chúng tôi ở đây chăm sóc cho chị Việt thôi, Đổng sự Tần đừng hiểu lầm."
Tần Thất Tuyệt đau lòng Quý Văn Việt là thật, nhưng cô ti tiện cũng là thật. Ánh mắt của Từ Phóng Tình lấp lóe rồi nhìn quanh trong phòng, sau đó lười biếng dựa vào ghế sofa, khóe miệng nở ra một nụ cười, cô chỉ vào cửa, thâm ý hỏi, "Cô luôn thích trốn ở ngoài cửa sao?"
Tần Thất Tuyệt kiệt lực khắc chế bản thân lắm mới không ra tay đánh vào bộ mặt gợi đòn của người kia. Cô quay đầu quan sát Quý Văn Việt thì thấy đối phương đang kinh ngạc nhìn mình, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Tần Thất Tuyệt trầm giọng, ánh mắt dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn còn sự mông lung và thần thái đầy lo lắng. Cô dùng giọng điệu êm ái, lời nói dịu dàng, "Khá hơn chút nào không? Bệnh dạ dày không dễ trị, tôi đã tìm được chỗ hay, có cơ hội sẽ đưa em đến Thượng Hải khám thử xem."
"Hì hì, đổng sự Tần thật có lòng." Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy Tần Thất Tuyệt hơi khác thường, chị ta đã tìm Quý Văn Việt nói chuyện mấy lần khi còn ở Bắc Kinh, cô vốn nghĩ rằng Tần Thất Tuyệt đang lợi dụng Quý Văn Việt, nhưng xem ra ai đó đã biết rung động rồi???
Ngay cả Tiêu Ái Nguyệt cũng có thể cảm giác được thì tại sao Quý Văn Việt lại không ngộ ra? Sự bình tĩnh vốn có đã khiến cảm xúc muốn ân ái của Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng tan biến. Quý Văn Việt mệt mỏi nhắm mắt lại nói, "Làm phiền đổng sự Tần phí tâm."
Lúc này, Quý Văn Việt đã bắt đầu đuổi người. Từ Phóng Tình tiên phong rời đi, cô kéo Tiêu Ái Nguyệt ra hành lang chờ Tần Thất Tuyệt, nhưng trôi qua mấy phút thì chị ta mới chịu ra ngoài, nhìn thấy Từ Phóng Tình, trong giọng nói mang theo ba phần mệt mỏi, bảy phần phẫn nộ, "Cô không nên thăm dò tôi."
"Cô không nên chỉ tập trung vào Khang Thụy Lệ." Nụ cười trên mặt Từ Phóng Tình vô cùng mê người, đầu lông mày nhọn, khóe miệng hơi cong làm tăng thêm sự gợi cảm luôn làm người ta cảm thấy giống như hồ ly chính cống, "Bà ta biết cô đã cho Jojo vay tiền. Đổng sự Tần, cô đánh giá năng lực của mình quá cao rồi. Tôi tìm cô chỉ để thông báo cho cô biết là Khang Thụy Lệ muốn kiện cô thôi."
Lòng bàn tay của Tần Thất Tuyệt chạm nhẹ vào nút kim loại trên quần áo, ngón tay lạnh băng. Cô biết Từ Phóng Tình bất mãn với mình nhưng cô sẽ không bao giờ nghĩ đến sự thù hận của Từ Phóng Tình đã không còn đơn giản để có thể dùng hai chữ "bất mãn" để hình dung. Tần Thất Tuyệt đang trầm cảm không vui vì vấn đề tiền bạc trong nội bộ công ty, cô không ngờ ở Thượng Hải lại có hố lớn đang chờ mình. Cô biết rõ nếu Khang Thụy Lệ không nể mặt vứt bỏ Jojo thì cô và Jojo đều sẽ thân bại danh liệt, nhưng cô không rõ Từ Phóng Tình đang đóng vai gì trong chuyện này?
Từ Phóng Tình tựa như đao phủ, cố ý tới thông báo ngày chết của mình. Tần Thất Tuyệt không có biểu hiện không vui, nghiêm túc hỏi, "Cô muốn gì?"
Từ Phóng Tình giơ tay trái đỡ lấy vòng eo của Tiêu Ái Nguyệt, cô có thể cảm giác được bắp thịt của đối phương đang căng ra, trong lòng nảy sinh cảm giác bực tức khó tả, "Tôi muốn cô thân bại danh liệt, chỉ có vậy thôi. Tạm biệt đổng sự Tần."
Nếu chỉ đơn giản như vậy, cô sẽ không ngồi chờ Tần Thất Tuyệt lâu đến thế. Về đến nhà, Tiêu Ái Nguyệt tắm rửa xong liền ngồi ở trên giường, hai mắt xuất thần nhìn Từ Phóng Tình, "Kỳ thật chị không thật sự muốn chị ta thân bại danh liệt đúng không?"
Từ Phóng Tình để điện thoại xuống rồi giơ cánh tay lên vòng lấy cổ người yêu, phàn nàn nghiêng đầu hôn lên môi cô, "Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt của em không nên đặt lên người cô ta."
Tiêu Ái Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng hai tay của Từ Phóng Tình đã bắt đầu vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cô, mò tới phía sau mông rồi hung hăng bấm một cái. Tiêu Ái Nguyệt đau đến cắn răng, hai chân kẹp chặt eo Từ Phóng Tình, cười híp mắt nói, "Em không có nhìn chị ta."
Trong phòng ngủ ấm áp, rộng lớn, hai ngọn đèn phát ra ánh sáng dìu dịu, không khí tĩnh mịch lại mập mờ. Từ Phóng Tình lập lại lần nữa, ngữ khí trầm thấp khiến người ta không nghe ra vui hay giận, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi ghét Tần Thất Tuyệt, cực kỳ ghét."
Tiêu Ái Nguyệt không bị lời của Từ Phóng Tình ảnh hưởng, cô len lén cởi áo ngủ của đối phương ra, sau đó chậm rãi trượt tay vào bờ ngực ấy, "Là... là... là... em cũng ghét chị ta."
Từ Phóng Tình cười lạnh một tiếng, cô cong môi, chủ động kéo người kia vào trong ngực, mặt không đổi sắc, "Nếu em đã không thích cô ta thì tôi sẽ không chỉnh cô ta nữa."
Tiêu Ái Nguyệt làm gì còn tâm tình quan tâm đến Tần Thất Tuyệt, cô cấp bách xoay người đè Từ Phóng Tình nằm dưới thân, đôi môi như gần như xa dán lên môi khác, đầu lưỡi chui vào trong miệng đối phương, suy nghĩ đắm chìm trong sắc dục, không có tâm tư quan tâm biến hóa của bản thân.
Từ Phóng Tình sờ cánh tay bóng loáng của cô, giọng nói mềm nhũn mê người mang theo uy hiếp, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi sẽ tác hợp cho em và Tần Thất Tuyệt."
Nghe vậy, Tiêu Ái Nguyệt im lặng ngưng nghẹn, ngơ ngác ngẩng đầu lên, "Hả?"
Từ Phóng Tình đẩy người kia ra, sau đó bày làm ra tư thế chọc người. Tiêu Ái Nguyệt muốn động nhưng vừa đưa tay liền bị hất trở về.
Từ Phóng Tình liếc xéo mặt người kia, nửa thật nửa giả nói, "Trước khi em giải quyết tốt chuyện của Tần Thất Tuyệt, chúng ta sẽ ở riêng."
Tiêu Ái Nguyệt chết đứng, "Hả?"
Từ Phóng Tình dừng một chút, không cho đối phương cự tuyệt, "Tỉnh táo suy nghĩ lại xem em đã làm gì, hôm nay em ngủ thảm."
Tiêu Ái Nguyệt, "..."
"Vậy đi."